Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, như muốn nhìn xuyên thấu qua nó.
……
Đoạn Chu và tôi là bạn từ thuở nhỏ, trong mắt mọi người hai chúng tôi là một cặp trời sinh.
Bố mẹ hai bên thậm chí còn bàn chuyện tổ chức đám cưới cho chúng tôi sau khi tốt nghiệp đại học.
Anh ấy cũng đối xử rất tốt với tôi, đến nỗi bạn bè tôi đều nói chắc kiếp trước tôi đã cứu thế giới hay gì, kiếp này mới gặp được anh ấy.
Tôi không muốn, cũng không dám tin vào sự thật này, nhưng mọi thứ trong bức ảnh được chụp khiến tôi không thể không tin.
Điện thoại trên tay tôi rơi xuống đất một tiếng "bụp", màn hình điện thoại lập tức vỡ thành từng mảnh.
5
Việc Đoạn Chu có thể đã bắt cá hai tay cứ như một tia sét giữa trời quang.
Nhưng điều làm tôi khó chấp nhận hơn là...
Anh ấy bắt cá hai tay cũng thôi đi, nghĩ sao trước mặt có viên ngọc quý như tôi, mà anh ấy lại đi nɠɵạı ŧìиɧ với mặt hàng như Giang Hân?
Sao tôi có thể chấp nhận được chuyện này?
Mai mốt làm sao tôi có thể ngẩng đầu trước mặt bạn bè nữa???
Tôi lập tức bắt taxi tới trường của Đoạn Chu.
Trên xe, tôi vừa khóc vừa nghiến răng giận dữ.
Tài xế chắc tưởng tôi bị tâm thần phân liệt hay sao mà lao đi như tay đua F1.
Năm phút sau, trước ánh mắt hoảng sợ của ba người đang kéo quần lên trong phòng ký túc xá 203, tôi kéo Đoạn Chu ra ngoài:
"Hôm nay anh phải giải thích rõ ràng cho tôi!"
Nhưng anh ấy dường như không quan tâm chút nào đến việc tôi đang tức giận. Anh chỉ đưa tay ra che mắt tôi lại.
Tôi được anh ấy ôm trong ngực đưa ra ngoài.
Cho tới khi ra tới hành lang, anh ấy mới buông tôi ra, trong mắt có vẻ chiều chuộng, lại có một chút bất lực:
"Hôm nay tại sao đại tiểu thư lại giận dữ?"
Ha,
Bày đặt tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến hả?
Tôi chộp lấy điện thoại của anh ấy, đăng nhập vào tài khoản WeChat của tôi, nhấp vào khoảnh khắc của Giang Hân, đưa đến trước mặt anh ấy:
"Tự mình xem đi!"
……
Năm phút sau, tôi và Đoạn Chu ngồi xổm ở hành lang, nhìn nhau.
"Ý anh là... xe của anh bị mọi người trong hội sinh viên mượn để tổ chức hoạt động, cả đêm qua vẫn chưa được trả lại?"
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra chuyện này đầy vấn đề.
Chưa kể tới việc Đoạn Chu sẽ không mù quáng tới nỗi ai anh ấy cũng sẽ ăn, mấy cái túi Giang Hân được tặng đều là hàng giả, không thể là cách chi tiền của Đoạn Chu được.