Chương 6

Sau một lúc lâu mới hung hăng đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.

Trước khi rời đi, cậu ta còn liếc tôi một cái :

"Cậu có gì đặc biệt hơn người khác?! Còn không phải là ỷ vào khuôn mặt này kiếm được bạn trai giàu có sao? Chờ mà coi!"

Lúc đó tôi còn đang không hiểu ý cậu ta là gì.

Phải đến ba tháng sau, cậu ra mới đăng một bức ảnh cực kỳ phản cảm lên WeChat.

Trong ảnh, lưng cậu ta tựa vào vô lăng, mặt đỏ bừng, tóc bù xù, dây váy rớt xuống, trông rất khó coi.

Bối cảnh trong bức ảnh là chiếc xe của bạn trai tôi.

Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra vô lăng phía sau Giang Hân. Đó là một chiếc bọc vô lăng độc nhất vô nhị mà tôi đã vẽ cho Đoạn Chu khi anh ấy mua cái ô tô đó cách đây nửa năm.

Các hình vẽ trên đó đều là phiên bản hoạt hình của tôi và Đoạn Chu.

Tôi siết chặt tay.

Hóa ra người phụ nữ này trộm đồ của tôi tới nghiện rồi.

Lần này còn dám trộm cả bạn trai tôi!

3.

Dấu hiệu cho việc Giang Hân sẽ cướp bạn trai tôi đã xuất hiện từ một tuần sau vụ chai La M*r.

Những ngày sau vụ việc đó, mối quan hệ giữa tôi và Giang Hân rơi vào tình trạng đóng băng, không ai để ý đến đối phương.

Có điều, mỗi khi tôi đi mua sắm về, cậu ta đều âm dương quái khí nói chuyện với hai người bạn cùng phòng còn lại:

"Không biết ai đó, vớ được anh bạn trai coi tiền như rác đúng là tốt số thật, ăn, mặc, ở, đi lại đều được dùng đồ tốt!

"Không biết khi nào chúng ta mới có được phúc khí này ha?"

Lâm Lâm có mối quan hệ tốt nhất với Giang Hân, cậu ta đẩy nhẹ Giang Hân rồi cười mắng:

“Cậu lớn lên trông cũng không thua kém gì người kia! Không chừng nếu chịu nỗ lực thì cũng có thể hốt được một anh đại gia nào đó, lúc đó cậu cũng sẽ cho tụi tớ hưởng phúc cùng mà đúng không?"

Kiểu nói chuyện âm dương này nghe nhiều đến nỗi tai tôi muốn mọc kén, lúc nào nghe được tôi cũng chỉ coi như tiếng rắm.

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi, không biết những người này đang nghĩ gì. Không lẽ họ thực sự nghĩ tôi đang được một anh bạn trai giàu có bao nuôi như chim hoàng yến à.

Nực cười, nếu chỉ xét về gia sản, nhà Đoạn Chu chưa chắc đã nhiều bằng nhà tôi.

...

Nhưng hôm nay... Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, khi nghe được câu nói kia của Lâm Lâm, trong mắt Giang Hân không còn vẻ ghen tị như thường ngày nữa mà thay vào đó là một tia sáng đầy ẩn ý.