Chương 4

Chiếc túi này được chị gái anh ấy tặng cho tôi.

Món quà anh tặng tôi năm nay là một chuyến du lịch miễn phí trên chiếc RV. Cả hai chúng tôi đã lên kế hoạch và quyết định sẽ lên đường trong kỳ nghỉ hè.

Nhưng tôi không muốn giải thích nên chấp nhận những gì cậu ấy nói.

Tống Hạ cầm lấy chiếc túi từ tay tôi, có chút ghen tị nhìn nó:

“Vãi, nó thực sự có khóa kim cương! Giá của nó chắc chắn cũng phải bảy con số! Mẹ tôi đã mê phong cách này mấy năm rồi, nhưng bà vẫn chưa dám mua!"

"Bạn trai nhỏ của cậu thật giàu có nha!"

Lâm Lâm vẻ mặt như đang ăn phân, Giang Hân càng không thể nhịn được nên hỏi:

“Có thể nào cái túi này là đồ giả không?”

Tống Hạ liếc cậu ta, chế nhạo:

“Tôi bắt đầu đeo Hermes từ khi học lớp 3, vậy cậu nghĩ tôi sẽ không nhìn ra hay sao, bộ cậu phân biệt hàng hiệu còn giỏi hơn tôi à?”

Cha của Tống Hạ là hiệu trưởng của chúng tôi, trong thời gian huấn luyện quân sự, việc cha của cậu ấy đích thân tới đưa nước cho cậu ấy đã được cả trường biết.

Được cả trường công nhận là một bạch phú mỹ.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tống Hạ, Giang Hân lập tức ngậm miệng lại.

Nhưng ánh mắt cậu ta nhìn tôi lại càng thâm ghen ghét, oán hận.

...

Vào ban đêm, lúc đi ngủ tôi quên kéo rèm.

Thế nên khi tôi vừa mở lọ La M*r ra, Giang Hân tinh mắt nhìn thấy.

Cậu ta nhảy dựng lên ngay:

“Tôi thắc mắc bạn trai cậu có đủ khả năng để tặng cậu chiếc Hermes đắt tiền như vậy, làm sao lại có thể tặng cậu mấy lọ kem hàng giả được?"

“Chắc chắn là do cậu đã phát hiện ra tôi dùng kem dưỡng da mặt của cậu từ lâu rồi! Nên cậu lén giấu hàng thật trên giường rồi đặt một chai hàng giả bên dưới để làm hại tôi phải không?!”

???

Tôi choáng váng trước trí tưởng tượng phong phú và sự hoang tưởng mạnh mẽ của cậu ta.

Tôi là người miền Nam, sau khi đến Bắc Kinh thực sự không thể thích nghi được với sự khô hanh ở đây. Gót chân của tôi luôn nứt nẻ.

Lần trước mẹ tôi đến đây, mẹ đã mang thêm cho tôi hai chai La M*r. Kêu tôi dùng bôi chân, mẹ nói cách này hiệu quả lắm.

Để thuận tiện, tôi đặt một chai trên giường, một chai trên bàn.

Bây giờ chuyện này lại trở thành cố ý hãm hại cậu ta?

Có lẽ là vì sự kinh ngạc của tôi quá rõ ràng, Giang Hân cảm thấy mình nhất định đã nói đúng sự thật, càng phẫn nộ mà phân tích:

“Tôi đã nói mà, mỗi lần cậu ở dưới chưa bao giờ bôi chai đó. Mỗi ngày đều chỉ dùng cái chai màu trắng kia."