Chương 13

Đông Bằng không dám nói lời nào, im lặng như chim cút.

Nụ cười của Giang Hân đông cứng trên khuôn mặt:

"Đông Bằng là ai...? Mấy người đang nói cái gì vậy?"

Cậu ta lao về phía Đoạn Chu:

"Sao anh lại lấy chìa khóa xe của bạn trai tôi? Trả lại cho tôi!"

Đoạn Chu phản ứng rất nhanh, một tay ôm tôi vào lòng, tay kia giữ chặt lấy Giang Hân đang lao về phía anh ấy.

Giang Hân chỉ có thể liều mạng vung tay như con thiêu thân, muốn bắt lấy Đoạn Chu và tôi, nhưng lại không thể chạm vào chúng tôi.

Tôi chậm rãi nở một nụ cười mỉa mai, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giang Hân:

"Tôi biết cậu muốn cướp bạn trai của tôi."

"Thật đáng tiếc, cậu trộm sai người rồi."

“Bạn trai Đoạn Chu của tôi chính là người trước mặt cậu, còn anh bạn trai giàu có mà cậu hay nhắc đến tên thật là "Đông Bằng".

"Tất cả ảnh trong vòng bạn bè của anh ta đều là lấy trộm từ chỗ bạn trai tôi, và anh ta cũng chẳng phải là người giàu có gì."

Đôi mắt của Giang Hân mở to, lúc lâu sau cậu ta lẩm bẩm:

"Không thể nào... Chuyện này không thể nào... Mấy người nhất định đang gạt tôi!"

Không biết cậu ta lấy đâu ra sức lực mà thoát khỏi Đoạn Chu, lao đến bên cạnh Đông Bằng:

“Cậu ta đang nói dối! Anh mới là Đoạn Chu phải không? Phải không?”

Cậu ta mong đợi nhìn Đông Bằng, nhưng anh ta chỉ quay mặt đi mà không nói một lời.

Chân tướng không cần nói cũng biết.

Giang Hân ngơ ngác nhìn Đông Bằng đang im lặng, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Hồi lâu, ánh mắt cậu ta rơi vào chiếc túi trên tay, trong đôi mắt chợt lóe lên một tia hy vọng.

Cậu ta giơ chiếc túi lên:

“Cho dù anh không phải Đoạn Chu, thì anh cũng là người giàu có đúng không?"

"Cái túi này, cái túi này có giá bảy chữ số!"

Đông Bằng cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt đầy châm chọc:

"Chiếc túi này tôi mua trên Taobao với giá 500 tệ."

Giang Hân sững người, những tiếng khóc vang lên:

Sau đó cậu ta đánh Đông Bằng như điên:

"Anh dám gạt tôi! Anh dám gạt tôi! Thằng khốn này!"

Đông Bằng ở trước mặt Đoạn Chu vâng vâng dạ dạ nhưng đối với Giang Hân lại ra tay không thương tiếc.

Anh ta đẩy Giang Hân ra:

"Đúng! Tôi đã nói dối cô! Nhưng không phải cô đến với tôi chỉ để lừa tiền của tôi sao?"

"Đều là lừa đảo, ai cao thượng hơn ai?"

"Làm đi~ còn đòi lập đền thờ trinh tiết!"

Nói xong, anh ta phun một bãi nước bọt vào Giang Hân rồi bỏ đi.

Giang Hân suy sụp ngã xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác hồi lâu mới bật ra một tiếng cười sắc bén: