Chương 5

Bóng trắng đã thành công bước vào căn phòng nơi Á Kỳ đang gội đầu.

Từng cơ bắp săn chắc trên cơ thể trắng nõn của Á Kỳ đều có kích thước phù hợp, khi cậu đứng, cơ bắp săn chắc, cặp mông vốn đã tròn trịa trở nên đầy đặn hơn, đôi chân thon dài thẳng tắp tạo cho cậu một sức hút khó tả, chưa kể đến hai cơ ngực trắng nõn và bộ ngực hồng hào mềm mại nhưng một bên ngực lại có vết bầm tím khiến ảnh hưởng đến nhận thức.

Mục đích của bóng trắng rất rõ ràng, nó trèo lên mắt cá chân mảnh khảnh trước mặt cậu, đi ngang qua cặp mông đầy đặn.

Á Kỳ nhạy cảm sờ vào mông mình, phát hiện ở đó chẳng có gì cả.

Lúc này, bóng trắng đã dài đến vai cậu, sau khi Á Kỳ tiếp tục gội đầu, nó từ từ bò xuống và dính vào ngực cậu, đợi một lúc xác nhận Á Kỳ không có phản ứng gì, sau đó bắt đầu hơi vặn vẹo.

Thực ra nó đang xoa bóp vết bầm tím.

Bóng trắng xoa vết máu bầm, dành thời gian nhìn vào núʍ ѵú đã bị cắn trước đó, kéo một đường mỏng dọc theo núʍ ѵú để kiểm tra cẩn thận.

Vết bầm trên ngực Á Kỳ vẫn luôn nhức nhối, bây giờ cơn đau càng dữ dội hơn một chút, cậu cho rằng là do nước nóng gây ra.

Nhưng cơn đau bắt đầu xen lẫn một chút kɧoáı ©ảʍ, dường như truyền từ ngực đến toàn thân, cảm giác tê dại cộng với đau nhức khiến cậu không khỏi khép chân lại, duỗi thẳng vòng eo thon thả, để lộ ra vòng eo mịn màng.

"Ha…"

Á Kỳ thở ra, đôi mắt xanh trong như bầu trời ẩm ướt, trên má hiện lên một vệt ửng hồng.

Dường như có thứ gì đó đã xâm nhập vào núʍ ѵú, một cổ khát ý từ cổ họng xông ra.

Á Kỳ thở dốc, nhất thời lơ đãng, đắm chìm trong thú vui không rõ nguồn gốc này.

Bóng trắng ý thức được cậu không hề để ý tới mình, động tác dần dần táo bạo hơn.

Nó xoa bóp mạnh hơn một chút, thậm chí còn véo vào núʍ ѵú đã chuyển sang màu đỏ do bị chơi đùa.

"Ưʍ..."

Á Kỳ khẽ ư một tiếng, cơn đau đột ngột gia tăng khiến cậu tỉnh lại ngay lập tức, tay cậu trực tiếp chạm vào bóng trắng trên ngực, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm vào nó.

Đây là... tinh thần lực?

Á Kỳ có thể cảm thấy hiện tại trong nhà tắm chỉ có hai người, ngoài cậu ra chỉ còn...

"Thường Duệ Trạch!"

Không còn thời gian để nghĩ tinh thần lực của Thường Duệ Trạch đã thành vật thực, Á Kỳ hét lên và bóng trắng trong tay cậu co lại thành một quả bóng.

Thường Duệ Trạch chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng vừa mới sảng khoái một chút, đồng thời cũng vui vẻ không hiểu, mùi thơm quen thuộc trong nhà tắm dường như càng ngày càng nồng, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nghe thấy tên mình, nhất thời không nhúc nhích.

Á Kỳ ngừng tắm và bước đến phòng của Thường Duệ Trạch với nửa thân dưới được che lại.

Cậu vén rèm ra, phát hiện Thường Duệ Trạch vẫn ngây ngốc đứng đó, ánh mắt quét qua phần thân dưới của đối phương, nắm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh ném qua.

“Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.”

Thường Duệ Trạch không biết tại sao Á Kỳ lại tức giận như vậy, hắn vẫn không thể quay đầu lại. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn che thân dưới, tắt nước rồi bước ra ngoài.

"Ý cậu là gì?" Á Kỳ hỏi hắn, cầm một chiếc bóng trắng trên tay.

"Đây là cái gì?" Thường Duệ Trạch khó hiểu nhìn bóng trắng, hắn luôn cảm thấy vật này rất quen thuộc.

Á Kỳ rõ ràng cảm thấy mình có gì đó không ổn, giọng điệu không tốt hỏi: "Tinh thần lực của cậu đã trở nên cụ thể rồi, cậu không biết sao?"

"Tinh thần lực... nó có thể được cụ thể sao?" Thường Duệ Trạch mở to mắt, đầu óc trở nên rõ ràng hơn, "Tinh thần lực vẫn có thể được cụ thể hóa?"

Khi Thường Duệ Trạch xuyên qua, hắn đặc biệt đọc một cuốn sách về tinh thần lực để hiểu chúng, nhưng vì cuốn sách về tinh thần lực quá dày nên hắn vẫn chưa đọc xong. Có thể nói hắn không hiểu biết gì về hiện thân của tinh thần lực.

Á Kỳ nhíu mày nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi mắt bối rối của Thường Duệ Trạch, nghĩ rằng việc vật chất hóa tinh thần lực hẳn là nội dung của năm hai, người này không biết cũng là chuyện bình thường, huống chi hắn rõ ràng đang trong trạng thái mê mang.

Cậu khẽ cắn môi, không nghĩ đơn giản như vậy buông tha cho đối phương.

Thường Duệ Trạch hồi lâu không nghe thấy cậu đáp lại, nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của Á Kỳ, hắn đoán bóng trắng trong tay rất có thể là linh lực của chính mình.

“Nó đã làm gì khiến cậu tức giận thế?”

Nghe Thường Duệ Trạch không biết mình đã làm gì, Á Kỳ càng tức giận hơn, vào thời điểm này, cậu chợt nhớ ra trong giai đoạn đầu tinh thần lực cụ thể hóa, nó sẽ hành động theo suy nghĩ của chủ nhân, mà tinh thần lực đang xoa bóp vết bầm tím của cậu, vậy nên hợp lý suy đoánThường Duệ Trạch muốn xóa vết bầm tím trên cơ thể cậu?

Á Kỳ biết rất rõ vết bầm tím là do Thường Duệ Trạch gây ra, hình như Thường Duệ Trạch cũng phát hiện ra điều này nên cảm thấy áy náy.

Bây giờ không sao cả, nghĩ đến đây, cơn giận của Á Kỳ dường như bị thứ gì đó chặn lại, không phải là cậu tức giận cũng không phải là không tức giận...

Mẹ kiếp.

Á Kỳ thầm mắng, nhìn trên người Thường Duệ Trạch vẫn còn vết xà phòng, tức giận nói: "Quên đi, tắm nhanh đi, tắm xong chúng ta sẽ nói chuyện."

Cậu buông tay ra, bóng trắng nhảy lên người Thường Duệ Trạch, đi được mấy bước thì biến mất.

Sau khi hai người tắm rửa xong, Á Kỳ đưa Thường Duệ Trạch đến phòng y tế kiểm tra.

Xác định Thường Duệ Trạch vừa mới tiến vào tình trạng mê mang của tinh thần lực cụ thể hóa, ngủ một giấc liền tốt, sau đó bọn họ bước ra ngoài, chuẩn bị quay trở lại ký túc xá.

Hai người đi trên đường, người này đi sau người kia, cách nhau một khoảng ngắn.

Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lá cây bay trong gió.

“Cậu cảm thấy áy náy sao?” Á Kỳ phá vỡ sự im lặng.

Đầu của Thường Duệ Trạch vẫn chưa tỉnh táo, sau khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa sơn chi, hắn vô thức nói ra điều mình đang nghĩ: "Ừ, lúc đó mình không nên giảm sức lực."

Á Kỳ dừng lại, quay lại và nhìn người phía sau bằng đôi mắt màu xanh.

Cậu hỏi.

“Lần sau cậu có làm điều này nữa không?”

Thường Duệ Trạch im lặng, mặc dù bây giờ hắn cảm thấy có lỗi nhưng lần sau hắn có thể sẽ tái phạm.

Hắn cư nhiên còn dám!

Á Kỳ biết sự im lặng của hắn có ý gì nên bước tới nắm lấy ve áo Thường Duệ Trạch, gân tay nổi lên trên tay cậu: "Lần sau cậu không được làm vậy!"

Á Kỳ ghét Thường Duệ Trạch khinh thường cậu như vậy, cậu rất ghét điều đó!

Thường Duệ Trạch giật giật mũi, mặc dù Á Kỳ ở gần hắn như vậy nhưng mùi hương của hoa sơn chi vẫn thoang thoảng.

Điều này khiến hắn có chút khó chịu.

Á Kỳ đợi rất lâu mà không nhận được câu trả lời, ngay lúc cậu nghĩ sẽ không có câu trả lời thì Thường Duệ Trạch đã lên tiếng.

"Được."

Thường Duệ Trạch ngửi thấy mùi thơm ngày càng đậm, hài lòng trả lời.

"Tôi hứa với cậu."