Chương 3

Thường Duệ Trạch cố tình đóng cửa khi rời đi để cách ly mùi thơm nhức đầu ở trong phòng. Mặc dù vẫn còn có mùi thơm lan tỏa trong không khí nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn đặt dịch dinh dưỡng và thuốc mỡ do người máy đưa lên bàn, lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm —— cùng người khác dung hợp tinh thần lực thì làm sao?

Kết quả thực mau liền tới.

Trả lời 1: Tinh thần lực dung hợp? Người anh em là chưa ngủ tỉnh đi? Tôi tưởng mọi người trong Liên minh đều đã học lý thuyết. Sao có thể dung hợp tinh thần lực.

Trả lời 2: Sách lý thuyết lớp 7 có ghi rõ ở trang 89 rằng việc dung hợp sức mạnh tinh thần là không thể, mình có kèm theo hình, không cần cảm ơn.



Sau khi nhận được thêm vài câu trả lời như vậy, Thường Duệ Trạch cau mày, đặt điện thoại xuống.

Dường như không tìm được câu trả lời, hắn thở dài, mùi hoa sơn chi trên chóp mũi đã nhẹ hơn.

Đây là, tỉnh rồi?

Mà Á Kỳ trong phòng lúc này mặt vô biểu tình nhìn di động, nội dung tìm kiếm cùng Thường Duệ Trạch kết quả giống nhau như đúc, cậu ấn ấn mày, bởi vì giơ lên tay động tác, cảm nhận rõ ràng cảm giác ngứa ran từ l*иg ngực truyền đến, làm cậu lập tức nghĩ tới cái loại hồi ức không tốt.

Chết tiệt.

Trên thực tế, cậu chỉ có một số ký ức vừa rồi, nhưng tất cả những trải nghiệm khiến người khác đỏ mặt và tim đập đều ở trong trí nhớ của cậu, Á Kỳ thậm thậm chí có thể rành mạch hồi tưởng đôi mắt đen bị du͙© vọиɠ ảnh hưởng kia của Thường Duệ Trạch.

Hít một hơi thật sâu, cảm thấy khó chịu vì bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, chuẩn bị đi vệ sinh và đi tắm.

Cậu đứng dậy và thở phào nhẹ nhõm trước tinh thần lực rất khác so với trước đây.

Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng thành công thăng thành cấp A.

Á Kỳ đẩy cửa ra, thân thể nháy mắt cứng đờ.

Ánh mắt hai người gặp nhau trong giây lát, rồi cả hai cùng đồng loạt quay đi.

Thường Duệ Trạch nhìn xuống sàn nhà, nói: “Dinh dưỡng dịch cùng thuốc mỡ ở trên bàn…” Anh dừng lại, giọng nói đột nhiên thu nhỏ, “Nhớ bôi.”

Hắn còn muốn nói cái gì, nhưng rõ ràng ngửi được mùi hương vốn dĩ nhàn nhạt đột nhiên dày đặc lên, đoán được nội tâm cảm xúc của Á Kỳ khẳng định rất phong phú, vì phòng ngừa mình hắt xì, lại nói nói mấy câu liền vội vàng về tới phòng.

Vào phòng, Thường Duệ Trạch liền gấp không chờ nổi hắt xì một cái.

Á Kỳ còn đứng tại chỗ rõ ràng nghe thấy được thanh âm này, cắn răng khó chịu.

Tiểu tử này như thế nào vừa thấy cậu liền hắt xì.

Trước khi tiến vào WC, Á Kỳ do dự, vẫn là cầm theo thuốc mỡ trên bàn tiến vào.

Bên trong WC, xung quanh là hơi nước dày đặc, vừa mới được tắm rửa sạch, Á Kỳ mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào chiếc gương tự động loại bỏ hơi nước.

Mái tóc vàng óng của anh bị cậu vuốt ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, đôi mắt xanh thường ngày trong vắt như bầu trời, dường như đang bồng bềnh trong biển tối, cậu nhìn vào chỗ bị thương của mình, núʍ ѵú hồng hào hiện tại không chỉ sưng lên gấp đôi so với trước kia, còn có rõ ràng có thể thấy được dấu răng.

Á Kỳ nghĩ đến Thường Duệ Trạch lúc ấy không chỉ mặc quần áo mà còn mặc một lớp vải, không khỏi hừ lạnh.

Thuộc họ chó sao? Dày như vậy mà cũng có thể cắn thành như vậy.

Cậu lấy ra một miếng thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên vết thương, cảm giác lạnh lẽo xen lẫn hưng phấn khiến toàn thân cậu run lên, khóe mắt không khỏi hơi ươn ướt.

Sau khi bôi xong, Á Kỳ nhìn vào gương, cơ ngực rắn chắc của cậu có một màu hồng hồng to bằng quả nho nhỏ bên trong, vết răng trên đó được ánh sáng chiếu rọi thực sự trông có chút gợϊ ȶìиᏂ.

Ngày hôm sau, Á Kỳ đúng giờ rời giường, đẩy cửa ra liếc mắt một cái liền trông thấy bữa sáng nóng hổi trên bàn.

Trên đó có một mảnh giấy có viết hai chữ.

Bồi thường.

Cậu nhớ tới lời nói tối hôm qua Thường Duệ Trạch lời nói.

“Thực xin lỗi, tôi sẽ bồi thường.”

Á Kỳ đơn giản rửa mặt liền ra cửa, bên trong ký túc xá, bữa sáng nóng hội vẫn còn lưu tại chỗ.

Cả buổi sáng thời gian huấn luyện lặng yên trôi qua, Á Kỳ vừa tan học đã bị Bách Thậm bắt lấy.

“A, thăng cấp, chúc mừng chúc mừng.” Bách Thậm vỗ vỗ lưng Á Kỳ, chúc mừng nói.

Á Kỳ tránh tay hắn, biết hắn muốn hỏi không phải cái này, “Có rắm mau phóng.”

Bách Thậm cười hắc hắc, “Nghe nói chưa, bạn xùng phòng có bối cảnh kia của cậu có tinh thần lực là cấp S.” Hắn cao giọng nói: “Mang người ta đến bạn cùng phòng kia được không, làm ơn.”

cấp S?

Á Kỳ hơi sửng sốt, lại rất nhanh hoàn hồn, mỉm cười với Bách Thậm, xán lạn đến độ làm Bách Thậm lóa mắt.

“Như vậy đi, hai mươi vòng sân thể dục, tôi dẫn cậu đi xem."

Tuy rằng ngày hôm qua vắng họp quân huấn là có nguyên nhân, nhưng huấn luyện viên vẫn phạt cậu buổi chiều chạy sân thể dục hai mươi vòng.

Bách Thậm:…

Hắn đột nhiên nghiêm túc, “Kỳ thật, tôi cảm thấy xem hay không xem đều không sao cả, rốt cuộc về sau sớm hay muộn sẽ thấy, Nhưng vì lợi ích của cậu, Á Kỳ cậu cũng không thể lạc hậu tiến độ huấn luyện với chúng tôi, cho nên hai mươi vòng này vẫn là cậu chạy đi.”

Nói xong hắn trực tiếp bỏ đi.

Á Kỳ nhìn bóng dáng hắn chạy trối chết, sắc mặt như thường đi múc cơm.

Trở lại ký túc xá, Á Kỳ liếc nhìn chiếc bàn trống, sau đó bước vào phòng, bắt đầu chợp mắt.

Ngày hôm sau, khi Á Kỳ mở cửa, câuh thấy có người đứng trước cửa phòng mình như môn thần.

Cậu quét mắt thấy bữa sáng trên tay Thường Duệ Trạch, rất là đau đầu, “Không phải chuyện gì to tát, tôi không cần cậu bồi thường.”

Thường Duệ Trạch nhấp môi, thái độ có chút kiên trì, “Tôi đưa một tháng bữa sáng cho cậu làm bồi thường, về sau liền thôi.”

Hai người trầm mặc mà giằng co một lát, Á Kỳ bất đắc dĩ nhận lấy, “Được.”

Thường Duệ Trạch thấy Á Kỳ rốt cuộc nhận lấy, nhẹ nhàng thở ra, bằng không hắn sẽ luôn cảm thấy mình mắc nợ cậu.

Thường Duệ Trạch trở lại phòng, như bình thường tiến vào khoang trò chơi, thuần thục đăng tiến cơ giáp huấn luyện bắt đầu yên lặng tiêu diệt trùng quái.

Máu đen văng khắp nơi, diện mạo kỳ quái của trùng quái ngã trên mặt đất, hắn nhìn con mắt thứ ba của con trùng quái từ từ khép lại, mới thu đao rời khỏi cơ giáp.

Hắn bấm vào tin nhắn, xung quanh đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ

“Tiểu thiếu gia đang làm gì?”

Thường Duệ Trạch ngồi trên mặt đất, ngáp một cái, “Chuyện gì? Nói.”

“Này không phải đã lâu rồi cậu không tới đấu võ đài sao, có chút nhớ cậu .” Người phụ nữ như thường lệ trêu chọc.

Thường Duệ Trạch nhìn chằm chằm trùng quái màu nâu, máu đen từ vết thương của nó lan ra ngoài, “Tôi đang quân huấn, tới không được.”

“Không tới được.” Người phụ nữ hiển nhiên đã biết nội tình “Ai không biết tuần đầu tiên cậu sẽ không tập luyện? Ở đây mấy ngày trước đã xảy ra chuyện. Cậu biết Lưu Hiểu đúng không?"

Thường Duệ Trạch nhớ tới người phụ nữ thường xuyên cãi nhau với Tôn Tiêm.

“Biết.”

Mấy ngày trước cô ấy đột ngột qua đời, tôi không biết là ai đã gϊếŧ cô ấy, hung thủ vẫn chưa tìm ra, nghe nói khi chết máu của cô ấy vẫn còn màu đen." Tôn Tiêm nhất thời có chút thổn thức, không nghĩ tới Lưu Hiểu tranh cường háo thắng như vậy lại chết không minh bạch như vậy.

“Chết như thế nào?”

“Không biết, cảnh sát bên kia cũng sẽ không để lộ ra.” Tựa hồ có người gọi cô, Tôn Tiêm tặc lưỡi, “Bọn họ gọi tôi rồi, tôi cúp máy trước, tiểu thiếu gia quân huấn xong nhanh tới sàn đấu nha.”

Thường Duệ Trạch ừ một tiếng, chờ cúp máy xong lại ngồi một lát, tiếp theo một lần nữa tiến vào cơ giáp.

Một vòng thực mau liền đi qua, Thường Duệ Trạch mỗi ngày đều sống cuộc sống hai giờ một hàng, buổi sáng thức dậy mua bữa sáng, sau đó về nhà tiến vào khoang trò chơi, mỗi ngày đều coi như viên mãn.

Sinh viên chuyên ngành cơ giáp phải trải qua huấn luyện quân sự trong một tháng, tuần đầu tiên ở trường huấn luyện quân sự, những tuần tiếp theo sẽ đến căn cứ quân sự để huấn luyện quân sự.

Sáng sớm Thường Duệ Trạch đem bữa sáng đưa cho Á Kỳ, sau đó chuẩn bị ra cửa.

“Cậu muốn tham gia quân huấn?” Á Kỳ quét mắt Thường Duệ Trach ăn mặc quân phục, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn mặc quân phục, thoạt nhìn rất sung sức.

Thường Duệ Trạch gật đầu, “Tôi chỉ nghỉ phép có một tuần thôi.”

Hai người một trước một sau ra khỏi ký túc xá.

Thường Duệ Trạch đi theo phía sau Á Kỳ, nhìn cậu tiến vào đội ngũ, bởi vì tuần trước hắn không đến, không có chỗ trong đội nên chỉ đơn giản đứng một bên chờ huấn luyện viên.

Trước những ánh mắt tò mò của các bạn cùng lớp, Thường Duệ Trạch lặng lẽ thở dài.

Vẫn là quá nổi bật.

Hắn nhìn về phía đội ngũ, hắn tránh đi tầm mắt của những bạn cùng lớp, thẳng đến khi bắt gặp một đôi mắt màu lam.

Thường Duệ Trạch dừng lại, giây tiếp theo, đôi mắt màu lam liền dời đi.

Á Kỳ thu hồi tầm mắt, Bách Thậm bên cạnh hưng phấn chạm vào bờ vai cậu.

“Aizh, phú nhị đại này rất đẹp trai ha, không nghĩ tới tinh thần lực cùng bề ngoài đều là cấp S.” Bách Thậm gật gật đầu, ra vẻ tiếc nuối, “Đáng tiếc giá trị nhan so với tôi thiếu một chút.”

“Thường Duệ Trạch.”

Á Kỳ mở miệng.

Bách Thậm: “Cái gì?”

“Hắn tên Thường Duệ Trạch.” Á Kỳ nhìn thấy có người tới, cậu khéo léo ngậm miệng lại, để Bách Thậm bên cạnh nói cái gì cũng không đáp lại.

“Thường Duệ Trạch? Cậu ta họ Thường gia phải không? Này, nói cho tôi biết đi, tôi đang hỏi cậu.”

Bách Thậm đang muốn đẩy Á Kỳ một chút, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đáng thương sau lưng.

“Bách Thậm.”

“Đến!”

Bách Thậm lập tức đứng dậy.

“Đến sân thể dục chạy hai vòng, sẵn sàng, chạy.”

Bách Thậm treo hai hàng thanh lệ bắt đầu chạy bộ, đã đến lúc mọi người rời đi nên hành vi chạy của hắn rất bắt mắt.

Ô ô ô, Á Kỳ quá chó, Nhậm huấn luyện viên quá vô tình, quá mất mặt.

Nhậm huấn luyện viên híp mắt nhìn Bách Thậm chạy đi, hắn đi đến trước mặt Thường Duệ Trạch.

“Báo cáo.” Tư thế quân sự của Thường được thực hiện rất tiêu chuẩn.

“Ừ.” Nhậm huấn luyện viên hướng đội ngũ nhìn thoáng qua, chỉ vị trí, “Cậu đến chỗ đó.”

Thường Duệ Trạch tập trung nhìn vào, chỉ vị trí đúng là vị trí Bách Thậm. Hắn cái gì cũng chưa nói, ngoan ngoãn đi tới đứng đó.

Nhậm huấn luyện viên đối với hành vi này của hắn rất vừa lòng, chắp tay sau lưng chờ Bách Thậm trở về.

Hai vòng đối với Bách Thậm mà nói là vấn đề nhỏ, không bao lâu, hắn liền đã trở lại.

“Báo cáo.”

“Đã trở lại?” Nhậm huấn luyện viên bảo hắn đứng ở đội ngũ bên cạnh, “Cậu tới làm đội quân danh dự.”

Bách Thậm còn chưa kịp bày tỏ cảm xúc về việc Thường Duệ Trạch chiếm vị trí của mình, đã bị kinh hỉ này dọa ngốc.

Chết tiệt, gặp vận may cứt chó gì?

Nhậm huấn luyện viên không quản tâm lý hoạt động của hắn, sửa sang đội ngũ, vừa vặn đến bọn họ, liền mang theo đội ngũ lên phi thuyền.

Căn cứ quân sự không phải rất xa, phi thuyền chạy mười lăm phút liền đến.

Ký túc xá được sắp xếp theo thứ tự vị trí, Thường Duệ Trạch lại vừa hay ở cùng Á Kỳ. Bởi vì cuối cùng là hai người, căn cứ là phòng bốn người nên Bách Thậm không biết xấu hổ đi vào. Vẫn còn thiếu một người, nhưng lớp bên cạnh đã bổ sung thêm một người.

Sửa sang lại nội vụ, mọi người bắt đầu tập hợp.

Nhậm huấn luyện viên chắp tay sau lưng đi lại lại phía trước đội ngũ, hắn nhìn những lớp khác đã rời khỏi căn cứ chuẩn bị vác vật nặng năm km, sau đó quay người mỉm cười.

Thường Duệ Trạch cảm nhận được thật sâu ác ý của hắn.

Bên cạnh hương hoa sơn chi bắt đầu phai nhạt, Thường Duệ Trạch biết Á Kỳ khẳng định cũng có dự cảm.

“Các bạn nhìn xem, lớp bên cạnh thật sự rất khốn khổ. Nhưng tôi chắc chắn không nghiêm khắc như huấn luyện viên bên cạnh. Dù sao tôi cũng là người tốt." Nhậm huấn luyện viên cười đến đôi mắt đều híp lại.

“Cho nên tôi quyết định, hôm nay chúng ta khởi động nhẹ nhàng, rèn luyện kỹ năng chiến đấu.” Sắc mặt hắn nghiêm lại, “Hai hai đối chiến, người thua sẽ chạy 15 vòng trên sân, sau đó quay lại và tiếp tục đấu với người tiếp theo, cho đến khi cả lớp đấu xong thì chúng ta sẽ kết thúc."

“Chuẩn bị! Bắt đầu!”

Mọi người mặt như thái sắc.

Trận đầu tiên của Thường Duệ Trạch chính là cùng Á Kỳ đối chiến.

Hắn ngửi mùi hoa sơn chi bên cạnh càng ngày càng nồng đậm, có chút phát sầu.

Xong đời, Á Kỳ giống như rất chờ mong.