Chương 11

“Cậu điên à?”

Á Kỳ trầm mặc nửa ngày mới nghẹn ra một câu, cậu không lại nghe Thường Duệ Trạch giải thích mà lập tức đi thẳng về phía trước.

Thường Duệ Trạch nhìn chằm chằm bóng dáng của cậu, tầm mắt ngừng ở vành tai đỏ bừng.

Chung quanh mùi hoa sơn chi trở lên nồng đậm hơn.

Thường Duệ Trạch sờ sờ chóp mũi, đi theo phía sau Á Kỳ.

Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không cũng không gần, trong khung cảnh ồn ào, từng tốp hai ba người đi ngang qua nói cười, khiến bọn họ có vẻ đặc biệt im lặng.

Tựa thân mật, lại xa cách.

Đến chân núi, Nhậm huấn luyện viên đã sớm chờ ở một bên, bởi vì đêm nay mới có kết quả, nên bảo mọi người về trước nghỉ ngơi trước.

Nhưng để lại một mình nhóm Á Kỳ.

Khuôn mặt ngày thường ít khi nói cười hiện tại cười đến tràn đầy nếp nhăn, khích lệ Á Kỳ, “Tiểu tử cậu, cho tôi mặt mũi! Không tồi, tay chân đều khá tốt.”

Á Kỳ:……

Đây là cậu được khen sao?

Huấn luyện viên bên cạnh mỗi ngày đều khoe đội ngũ của mình có thiên tài, huấn luyện viên Nhậm đã sớm không quen, hừ, thiên tài thế nào, còn không phải bị học sinh của hắn đánh bại thảm hại sao.

Tuy rằng Hề Tranh Hạo bị đánh thảm hại là khuếch đại, nhưng Á Kỳ khiến cảm ứng của hắn thành màu vàng vẫn là làm huấn luyện viên Nhậm cực kỳ cao hứng.

Khen Á Kỳ xong, huấn luyện viên Nhậm bắt đầu khen ngợi Thường Duệ Trạch, cảm thán nói, “Cậu thật là âm hiểm!”

Hắn nhìn số liệu tổ 14, phát hiện Thường Duệ Trạch trên cơ bản đều bắn về phía tổ đội bọn họ hợp tác, nếu nói bọn Á Kỳ lấy điểm của những người đối diện, thì Thường Duệ Trạch lại lấy điểm của những người bên này, hơn nữa kỹ năng bắn súng của hắn rất chuẩn, tổ đội hợp tác bị đào thải hơn phân nửa trên cơ bản đều là do hắn đào thải.

Thường Duệ Trạch:…

Này thật sự đang khen hắn sao?

Huấn luyện viên Nhậm không quản hắn nghĩ gì trong lòng, tự khoe mẽ, “Không tồi, không tồi, nên cho bọn chúng một bài học, rốt cuộc lần này là tiểu đội đối chiến, luôn phải đề phòng người khác, tôi xem lần sau bọn họ còn ai dám không đề cao cảnh giác!”

Hắn nhìn trong đám đông, không phát hiện Bách Thậm, chỉ có thể tiếc nuối im lặng, còn muốn khen tiểu tử kia ngắm bắn không tồi.

“Các cậu đi nghỉ ngơi đi.” Huấn luyện viên Nhậm vẫy vẫy tay, đi nhanh về hướng phòng điều khiển, hắn muốn đổi một chỗ khoe khoang.

Hai người được khen tâm tình vi diệu trở về phòng ngủ.

Thường Duệ Trạch mới vừa tiến phòng ngủ uống được miếng nước, cửa phòng đã bị rầm một tiếng mở ra, hắn nhìn lại, Bách Thậm biểu tình hoảng loạn, sắc mặt không tốt.

“Mẹ kiếp, huấn luyện viên Nhậm nói đôi mắt của tôi không phải vô ích. Thầy ấy có ý tứ gì? Khen tôi hay là chê tôi? Thầy ấy có phải muốn làm gì mắt tôi không?"

Khóe miệng Á Kỳ giật giật, “Thầy ấy có thể đang khen cậu ngắm bắn tốt, tựa như khen tôi tay chân khá tốt.”

Bách Thậm khó hiểu nhìn về phía Thường Duệ Trạch.

Thường Duệ Trạch gật đầu, “Thầy ấy khen tôi âm hiểm.”

“…”

Sau khi so sánh như vậy, Bách Thậm cảm thấy thứ mình nhận được quả thực là một lời khen.

Ở trên núi không nghỉ ngơi tốt, ba người quyết định ngủ một lát.

Thường Duệ Trạch liếc nhìn chiếc giường trống, hỏi “Addison vẫn chưa quay lại sao?”

Bách Thậm đang rửa mặt nói, “Cậu ấy nói có việc phải làm, sẽ quay lại sau.”



Không biết qua bao lâu, gối đầu có chấn động rất nhỏ.

Thường Duệ Trạch nhắm hai mắt, tắt đồng hồ báo thức, ngồi ở trên giường một lát mới thanh tỉnh lại, nhìn hai người còn đang ngủ, hắn nhẹ nhàng lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm.

Vốn dĩ cho rằng thời điểm này cơ bản không có người, kết quả nhà tắm có người.

Người nọ ăn quân phục màu xanh đậm, ống quần có một vết đen, nước sau khi rửa tay cũng có màu đen nhạt, xen lẫn vài cục đông đặc như máu.

Thường Duệ Trạch nhận ra huy hiệu trên vai hắn, “Chào huấn luyện viên.”

Huấn luyện viên Thẩm liếc mắt một cái, nhận ra là Thường Duệ Trạch của tổ 14, hắn đóng vòi nước lại, vẩy vẩy nước, đi đến trước mặt Thường Duệ Trạch, “Nhờ nhóm của các cậu mà đuôi của huấn luyện viên Nhậm hiện tại đã dựng đến tận trời.”

Trong không khí mơ hồ có mùi thịt thối.

Thường Duệ Trạch hít hít mũi, biết huấn luyện viên Thẩm đang khen hắn.

“Cảm ơn huấn luyện viên.”

huấn luyện viên Thẩm cười cười, “Huấn luyện lần này làm rất tốt, cố lên.”

Hắn rất vui khi nhìn thấy càng nhiều học viên có tiềm năng, thậm chí hy vọng có càng nhiều, rốt cuộc… Thời gian không đợi người.

Chờ huấn luyện viên Thẩm đi rồi, Thường Duệ Trạch đứng tại chỗ một lát.

Ngay lúc hắn muốn ngửi kỹ, mùi thịt thối lại biến mất.

Hắn có chút thất thần, ngay cả thời điểm tắm rửa cũng vẫn suy nghĩ.

Cái mùi hương kia rốt cuộc đại biểu cho cái gì?

Hắn căn bản không đọc kỹ nguyên tác, chỉ có thể ẩn ẩn nhớ rõ đại khái, huống chi đây là tiểu thuyết còn đang viết dở.

Trong lúc hắn suy tư, bóng trắng trong đầu hắn trộm xông ra, vòng quanh nhà tắm đi rồi một vòng, không ngửi thấy mùi thơm kia lại tiếc nuối trở về.

Thường Duệ Trạch thoải mái dễ chịu tắm rửa, trên đường trở lại phòng ngủ đυ.ng phải hai người không ngờ tới.

Addison cùng Hề Tranh Hạo vừa đi vừa nói chuyện.

Thường Duệ Trạch gọi Addison lại.

“Addison.”

Thấy Addison gặp được người quen, Hề Tranh Hạo cùng Addison nói mấy cậu liền rời đi.

Addison không nghĩ tới bây giờ Thường Duệ Trạch lại ở đây, “Cậu mới tắm rửa xong trở về sao?”

Thường Duệ Trạch ừ một tiếng, nhìn về phía bóng dáng Hề Tranh Hạo.

“Cậu quen hắn?”

“Nhà của chúng tôi là thế giao.” Addison biết hắn sẽ hỏi câu này.

Thường Duệ Trạch kinh ngạc, “Cậu là người Đạo gia?”

Đạo gia là thương gia lớn nhất trong liên minh, các tinh cầu đều có sản nghiệp, nhưng Đạo gia nổi tiếng nhất lại là hữu nghị giữa gia chủ cùng Hề thượng tướng.

Addison gật đầu, “Tôi họ Đạo.”

Hai người đang nói chuyện thì đã đến ký túc xá, Á Kỳ cùng Bách Thậm đã tỉnh.

“Đã trở lại?” Bách Thậm đang ở mặc quần áo, “Các cậu không thấy tin tức ở quang não sao? Thời gian tập hợp đã đến rồi."

Á Kỳ đưa cho Thường Duệ Trạch bộ quần áo sạch sẽ đặt ở trên giường, “Chạy nhanh.”

Thường Duệ Trạch tiếp nhận quần áo.

Á Kỳ thì thầm điều gì đó khi đi ngang qua Thường Duệ Trạch.

Thường Duệ Trạch rũ mắt, ừ nhẹ một tiếng.

Huấn luyện viên lên đài, biết mọi người đều nóng lòng muốn nghe kết quả, sau vài câu nói đơn giản liền không chậm trễ, bắt đầu công bố kết quả từ vị trí thứ mười.

Ba nhóm đứng đầu sớm xuất hiện.

“Vị trí thứ ba, tổ 54.”

Tổ 54 là nhóm của Hề Tranh Hạo.

Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đều có chút kinh ngạc, không ngờ rằng Hề Tranh Hạo cùng đội của mình lại đứng ở vị trí thứ ba.

Hề Tranh Hạo không biểu lộ gì, bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của mọi người.

"Hạng nhì, nhóm 33."

Bách Thậm lúc này mới phát hiện tổ 33 là tổ Lâm Ngôn Nhận, kinh ngạc cảm thán, “Vậy mà vượt qua Hề Tranh Hạo, xem ra Addison nói không sai, cậu ta xác thật rất lợi hại.”

Lâm Ngôn Nhận xa xa liếc nhìn Addison một cái, lộ ra ý cười xán lạn.

"Vị trí thứ nhất..."

Lâm Ngôn Nhận nháy mắt thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nghe.

Vị trí đầu tiên chính là đối tượng mà hắn muốn vượt qua.

“Tổ 14!” Nhắc tới tổ này, huấn luyện viên liền nhịn không được cảm thán, “Tổ này tuy vô sỉ nhưng cũng rất thông minh. Các bạn nên học nhiều hơn."

Tổ 14:…

Thường Duệ Trạch và những người khác đột nhiên nhận được rất nhiều tầm mắt, Bách Thậm cũng vui vẻ tiếp nhận, nhưng Thường Duệ Trạch lại cảm thấy có chút áp lực.

Luôn có loại dự cảm không tốt.

Nếu đã đánh giá tổ 14, huấn luyện viên dứt khoát đánh giá mỗi tổ một lượt, trong đó không thiếu một số đánh giá gay gắt khiến toàn trường cười vang, nhưng điều thú vị nhất vẫn là ông đánh giá tổ 14.

Cuối cùng, huấn luyện viên kết thúc bằng câu ngày mai nghỉ ngơi một ngày.

Mọi người sôi nổi giải tán.

Mà mấy người Thường Duệ Trạch bị người chắn ở nửa đường.

Lâm Ngôn Nhận che ở trước mặt bọn họ, ánh mắt đảo qua bọn họ, cuối cùng dừng ở trên mặt Thường Duệ Trạch.

Ánh mắt hắn nóng bỏng nói, “Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu!”

Lâm Ngôn Nhận nói những lời không rõ ràng này rồi rời đi, điều này khiến Thường Duệ Trạch có chút bối rối.

Addison buồn cười, giải thích giúp Lâm Ngôn Nhận, “Hẳn là cậu ta phát hiện lúc ấy cậu tránh ở chỗ tối xạ kích bọn họ.”

Xác thật là như thế này, bởi vì huấn luyện viên nói câu kia, Lâm Ngôn Nhận mới nhớ lại những người bên cạnh không hiểu sao đều ngã xuống, lúc ấy hắn cảm thấy quái dị, nhưng không nghĩ nhiều, hiện tại hắn nhìn thấy Thường Duệ Trạch vẫn luôn không xuất hiện mới biết được nguyên nhân.

Lâm Ngôn Nhận lúc này nhiệt huyết sôi trào đến độ muốn đi sân thể dục chạy hai vòng, lúc ấy ở hiện trường hắn căn bản không phát hiện ra tồn tại của Thường Duệ Trạch, khẳng định là bởi vì Thường Duệ Trạch rất lợi hại.

Làm cho người ta quá kích động.

Thường Duệ Trạch, “Phát hiện… Sẽ thế nào sao?”

“Hẳn là cậu ta sẽ nỗ lực vượt qua cậu.” Addison nghĩ nghĩ, “Lâm Ngôn Nhận là tinh thần lực cấp S.”

“Cậu ta cư nhiên là một cấp S khác trong chuyên ngành của chúng ta!” Bách Thậm bước tơi, nghiêm túc nói với Thường Duệ Trạch. Tôi toàn lực, đặt cược vào cấp S thắng."

Thường Duệ Trạch dở khóc dở cười, nghe được lời này nhưng thật ra hiểu rõ, luôn có một số người có tính cạnh tranh rất cao.

Nhìn nhìn thời gian, hắn lấy cớ là huấn luyện viên đang tìm mình nên rời đi trước.

Thường Duệ Trạch đi đến khu dạy học, tiến vào một phòng huấn luyện.

Bóng trắng nhanh chóng xông ra, lang thang khắp phòng tập.

Môi trường xung quanh làm cho nó cảm thấy rất thoải mái.

Thường Duệ Trạch đánh giá bốn phía, suy đoán đây hẳn là phòng huấn luyện tinh thần lực.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, Thường Duệ Trạch giương mắt nhìn lên, Á Kỳ vừa lúc vào cửa.

Hai người nhìn nhau, Á Kỳ đầu tiên dời tầm mắt, cậu đưa tay ra, từ trong tay cậu hiện ra một cái bóng màu đỏ nhạt.

Thường Duệ Trạch nháy mắt bị hấp dẫn, hắn bước tới và tò mò chạm vào nó.

"Tại sao của cậu lại có màu?"

Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng xúc cảm rõ ràng truyền tới thần kinh Á Kỳ.

Hầu kết Á Kỳ di chuyển, “Một số người có thể chất đặc thù sẽ có màu sắc.”

Thường Duệ Trạch gật đầu, muốn chạm vào nó lần nữa, nhưng Á Kỳ đã tránh được.

Chiếc bóng màu đỏ nhạt nhảy ra khỏi tay Á Kỳ.

“Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết cách điều khiển nó.” Á Kỳ điều khiển quả bóng màu đỏ tiến về phía trước, hỏi, “Tinh thần lực của cậu đâu?”

“Tinh thần lực của tôi…”

Lúc này Thường Duệ Trạch mới nhớ tới bóng trắng bị lãng quên của mình. Sắc mặt hắn biến đổi.

Không xong.

Hắn trơ mắt nhìn bóng trắng không biết từ nơi nào trốn ra, nhào về phía bóng đỏ.

Hai luồng tinh thần lực nháy mắt dung hợp vào nhau.

Một cổ nhiệt lưu từ trên người hai người nổ tung, chân Á Kỳ lập tức mềm nhũn, cậu ngồi dưới đất, nỗ lực duy trì thanh tỉnh.

“Cậu mau tách chúng ra.”

Thường Duệ Trạch cắn răng đứng lên, tiến về phía trước hai bước

Hai cái bóng gắn bó keo sơn, đã dung thành một khối, chuyển sang màu đỏ nhạt.

kɧoáı ©ảʍ càng thêm mạnh mẽ.

Trước mắt Thường Duệ Trạch trở lên mông lung, hoàn toàn đứng không vững, ngã xuống dưới.

Vừa khéo đè lên trên người Á Kỳ.

Hai má Á Kỳ ửng đỏ, đôi mắt màu lam gần như chảy nước, hơi thở nóng khô, cậu vô lực đẩy đẩy Thường Duệ Trạch, muốn để hắn nhanh đứng lên.

Những suy nghĩ không rõ ràng khiến cậu suy nghĩ về tình huống hiện tại.

Có gì đó không đúng.

Thường Duệ Trạch cũng nỗ lực đứng dậy, dẫn tới tứ chi không chịu khống chế đυ.ng phải Á Kỳ.

Da thịt va chạm làm hai người đều thoải mái, thần kinh tê rần, cả hai đều mất đi lý trí.

Thường Duệ Trạch thần chí không rõ, ngửi thấy mùi hoa sơn chi nồng đậm, thân mật dùng chóp mũi chạm vào gáy Á Kỳ.

“Thơm quá…”

Hắn không khống chế được nói.