Tôi đang chờ cậu ta.
Cậu ta chạy về phía tôi dưới ánh mặt trời, cười lộ hàm răng trắng, rồi lướt qua tôi, ôm một người ở đằng sau.
Cậu ta chìa tay ra, muốn nắm tay tôi, tôi cũng mịt mờ đưa tay ra, cậu ta lại rút lại, chỉ vào người bên cạnh, nói với tôi: "Alvin, đây là omega của tôi."
... Tại sao lại gọi tôi là Alvin? Cậu vẫn hay gọi tôi là Al mà?
"Al."
Sắc mặt cậu ta thay đổi, trong giây lát lại trở về buổi sáng kia, cậu ta chăm chú nhìn tôi, chỉ nói: "Al."
Tôi muốn vươn tay ra ôm cậu ta, nhưng khung cảnh lại tiếp tục thay đổi. Tôi đứng ở trước giường, nhìn cậu ta ngồi ở trên nệm liên tục lặp lại với cái bóng mơ hồ kia: "Al, Al, Al...."
Không phải.... Tôi mới là Al....
Cậu mau quay lại nhìn tôi đi...
Tôi nôn nóng định gọi cậu ta, lại chẳng thể phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể nhìn cậu ta hôn bóng mờ kia, sau đó xuống giường, đứng trước mặt tôi.
Bên cạnh cậu ta đột nhiên xuất hiện một bóng người, giới thiệu với tôi: "Đây là omega của tôi."
"Cậu không thể như vậy..."
Tôi gần như nức nở nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì..."
"Alvin, đây là omega của tôi."
"Bởi vì tôi..."
Những từ kia đã tới được bên mép rồi, nhưng cho dù tôi cố gắng ra sao cũng không thể thốt lên được. Tôi gấp như kiến bò chảo nóng, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cậu ta đối với tôi, sau đó xoay người, một mình đi vào làn mưa.
Omega đứng bên cạnh cậu ta bung dù, cậu ta nắm tay hắn, quay đầu liếc nhìn tôi một cái.
"Tôi biết. Ngày đầu tôi chuyển đến kí túc xá, video cậu coi là một nam một nữ."
Bởi vì tôi... Yêu cậu mà...
"Bởi vì tôi...!!!!"
Tôi bị lay tỉnh, những cảnh trog mộng còn rất rõ ràng, đôi mắt cũng rất ê ẩm.
Tôi hơi mờ mịt nhìn German, khuôn mặt hắn cùng giấc mộng hợp lại với nhau, làm cho tôi không kịp phản ứng lại.
German cau mày hỏi tôi: "Tại sao cậu lại ngủ ở đây?"
Vai và cánh tay tê ngắt nhắc nhở tôi, tối hôm qua tôi đọc sánh dở chừng, đã nằm gục xuống bàn ngủ hơn nửa đêm.
Ngoài trời vẫn là một màu tối đen, German mặc một bộ trang phục sặc sỡ, trên khuôn mặt anh tuấn bị bôi lem nhem như vừa chui từ mỏ than ra. Hai ngày trước cậu ta đi tập huấn, hắn là giờ mới về tới nơi.
"Tôi... Tôi ngủ quên..."
German cau mày nhìn tôi chăm chú, đột nhiên vươn tay sờ lên trán tôi.
Bàn tay ấm áp làm tôi cảm thấy thật thoải mái.
"... Cậu mơ thấy ác mộng? Lúc tôi vào phòng thấy cậu đang hô cái gì mà "dưa hấu dưa hấu", mơ thấy quả dưa hấu mà cũng khóc như thế này được hả?"
Tôi ngơ một lát mới phản ứng được, lấy tay sờ soạng mặt mình.
Ôi đệt... Thật sự toàn nước mắt.
Không phải là dưa hấu... Là thích(*) mà, tôi vừa mới mơ được đó.
(*) Dưa hấu/西瓜 (xi gua), gần đồng âm với thích/喜欢 (xi huan).
German đi tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ, thấy tôi còn dại ra trên ghế suy nghĩ về nhân sinh huyền ảo, nhíu mày, không nói lời nào đã kéo tôi vào trong chăn.
"Tôi mà không về, có phải cậu định ngủ một đêm trên bàn không hả? Ngủ một giấc là cả người nguội ngắt luôn này."
Cậu ta do dự một lát, rồi mới nhẹ ôm lấy tôi, ủ ấm chân tay lạnh cóng của tôi.
"Ngủ đi, chỉ là mơ thôi, không sao hết."
Tôi nằm trong bóng tối, gần như tham lam nhìn khuôn mặt cậu ta, mãi cho tới lúc cậu ta đã mệt tới thϊếp đi, mới dám lén lút lấy quang não ra ghi chép lại giấc mơ của mình.
Cảm giác tuyệt vọng trong mơ kia, tôi...
... Tôi không muốn phải trải qua một lần nữa.
- -----------------
Tác giả bùng nổ năng suất, chương vừa dài vừa khó edit, tui cảm thấy thật mợt mỏi QwQ