Chương 4

Lại qua mấy ngày, vào đêm, chỉ còn đèn bàn của Nguyễn Mạnh Mạnh là sáng đèn, bởi vì mấy ngày nữa tới ngày thi cuối kỳ rồi cậu còn đang ôn tập.

Tới khi cậu tắt đèn vừa bò lên giường thì một thân ảnh cao lớn đè ép xuống.

"Sao còn chưa ngủ?" Cậu nhỏ giọng hỏi.

"Cậu còn chưa ngủ."

Nguyễn Mạnh Mạnh cười cong cong mắt.

"Đi ngủ đi, tôi cũng muốn đi ngủ đây."

"Tám ngày."

"Tám ngày gì.... a...."

Tay cậu bị người kia kéo xuống bụng dưới. Cậu vội vàng nói:

"Ngày mai đi, ngày mai nhé, muộn rồi phải đi ngủ thôi."

"Không ngủ được."

Hứa Sinh Đính chống hai tay ở hai bên sườn mặt cậu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Đôi môi hồng nhạt của Hứa Sinh Đính ở ngay trước mắt cậu, hơi thở ấm áp của hắn thổi quét lên khuôn mặt cậu, phần bụng nhỏ không cẩn thận cọ lên người cậu, làm cậu nuốt nước miếng theo bản năng.

Đột nhiên Hứa Sinh Đính nhàn nhạt nói:

"Cậu ngạnh."

"Ừ." Cậu cũng chỉ nhàn nhạt trả lời lại một chữ, rồi quay mặt đi không dám đối mặt với hắn, khuôn mặt cậu nóng rực lên còn làm bộ không thèm để ý.

"Cậu trở về giường ngủ đi, tôi mệt quá."

"Tôi giúp cậu nhé."

Hứa Sinh Đính tuyệt đối là người thuộc phái hành động, còn chưa nói xong tay hắn đã bao trùm lên, lòng bàn tay nóng bỏng tựa như bản ủi, Nguyễn Mạnh Mạnh hoảng sợ, quơ tay không cẩn thận va vào ván giường, làm nó phát ra một tiếng vang trầm đυ.c.

!! Phía đối diện vang lên tiếng xoay người của người bạn cùng phòng.

Nguyễn Mạnh Mạnh sợ bị phát hiện cho nên nhanh chóng dỗi tay ôm lấy Hứa Sinh Đính đang ở trên người, trong nháy mắt hai người dán sát vào nhau không một khe hở.

Chốc lát sau, ký túc xá quay về với yên lặng, lúc này Nguyễn Mạnh Mạnh mới chú ý tư thế của bọn họ ám muội như thế nào. Chân của họ giao nhau, đùi của người kia đè lên nơi đang gồ lên giữa hai chân cậu, mà chân cậu cũng co lên dán sát chặt chẽ vào nơi đang nhảy lên của Hứa Sinh Đính.

".... Cậu nhanh dậy đi."

Khuôn ngực rắn chắc của Hứa Sinh Đính đè ép xuống khiến cậu không thở nổi, hô hấp của người kia cũng phun lên cần cổ cậu, không khí xung quanh trở nên khô nóng.

Hứa Sinh Đính cử động thân thể, nằm nghiêng sang ngoại sườn của cậu, hắn có thể nhanh chóng tìm được ánh mắt cậu trong bóng đêm, nhìn chằm chằm cậu.

"Nhỏ giọng một chút là có thể."

"Ưm ~~" Không chờ cậu gật đầu hắn đã vói một bàn tay vào quần ngủ mềm xốp của cậu, mà chủ nhân của bàn tay này lại nghi hoặc nhìn cậu.

Nguyễn Mạnh Mạnh đỏ mặt, tựa như biết hắn không tiếng động dò hỏi điều gì, cậu lắp bắp nói:

"Quần.... Qυầи ɭóŧ giặt hết rồi! Nếu không cậu dậy đi, chúng ta vào buồng vệ sinh, nếu bọn họ mà nhìn thấy hai người nằm chung như vậy thì không thể giải thích được..."

Nguyễn Mạnh Mạnh nằm nghiêng người, vốn dĩ chiếc giường đã khá nhỏ giờ lại có hai người nằm, vì vậy cực kỳ chen chúc, tiểu đệ đệ của cậu còn bị người kia chộp trong tay.

"Bọn họ sao, sét đánh cũng không tỉnh."

Hứa Sinh Đính cởi bỏ quần của mình, hạ thân ghé sát vào Nguyễn Mạnh Mạnh, kéo cả tay cậu cùng nắm lấy hai thứ đang gắng gượng kia.

Hạ thân kề sát hạ thân, vừa nóng bỏng lại căng chặt, hai người đều không nhịn được mà run lên, bàn tay vuốt ve theo quy luật, nắm hai cây cùng vuốt ve có chút lao lực cho nên tới lúc sắp phóng thích, hai người đều cầm của nhau, pha lẫn với hơi thở hao hến, nhỏ giọng hừ một tiếng, thứ chất lỏng màu trắng sữa bắn ra vẩy cả lên bụng của cả hai người.

Nguyễn Mạnh Mạnh mệt tới nỗi mi mắt cũng không thể nâng nổi, mà Hứa Sinh Đính lại đi xuống giường, cầm khăn giấy lau sạch sẽ cho cả hai người.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi cậu còn vừa ngái ngủ vừa đánh răng thì lại bị người kia kéo vào buồng vệ sinh, đè lên tường, vuốt ve một lát, đêm qua còn sáng nay đều lao lực như vậy làm Nguyễn Mạnh Mạnh hoàn toàn uể oải, ỉu xìu, ngay cả đi học cũng ngủ gật.

Đáng giận chính là lần này Hứa Sinh Đính còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước, sờ soạng vào đầṳ ѵú cậu, làm hại cậu vừa mới bị sờ vυ" một cái thì trực tiếp bắn ra, khiến cậu cả ngày nay không thèm để ý tới hắn.

Kết quả, buổi tối khi về ký túc xá, hai người bạn khác còn chưa trở về phòng, Hứa Sinh Đính đã bày ra vẻ đáng thương hề hề đứng trước mặt cậu, vẻ mặt cầu tha thứ, cùng biểu tình vô tội.

Cậu khẽ cắn môi, không nhìn bộ dạng này của hắn, cậu biết ngay từ đầu cậu đã mềm lòng dẫn tới người này càng lúc càng lớn mật, lần trước là sờ mông, lần này còn sờ lên đầṳ ѵú cậu!

Hứa Sinh Đính cũng không nói lời nào khi thấy cậu giận dỗi như vậy, hắn chỉ ngồi đọc sách, rồi chậm rãi chậm rãi tới gần cậu, đột nhiên Nguyễn Mạnh Mạnh cảm nhận được hơi thở làm cậu xao động, hoảng loạn nhảy sang một bên, nói ra lời lẽ chính đáng.

"Về sau, tôi sẽ không cùng cậu tắm rửa nữa, cũng không giúp cậu nữa, mối quan hệ của chúng ta trở nên thật kỳ quái!"

Vốn dĩ chỉ có tắm rửa không thôi thì không sao, nhưng đây mỗi lần tắm thì .... thì.... nghĩ tới đây làm cậu đỏ mặt:

"Vì sao cậu lại không tìm người khác?!"

Bất quá nếu người này mà tìm người khác thì ..... trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái.

Vẻ mặt của Hứa Sinh Đính trở nên mờ mịt cùng bi thương:

"Cậu không biết tôi đang theo đuổi cậu sao."

"!!!!, Cậu không nói thì tôi làm sao biết! Cậu a, cậu theo đuổi người khác như vậy thì ai mà nhìn ra được!"

Động bất động liền kéo người ta ra vuốt ve, làm cho gần đây vừa nhìn đến hắn, cậu liền trở nên kích động..... không, là tiểu đệ đệ của cậu trở nên kích động, cậu tròn mắt dùng hết sức trừng kẻ đầu sỏ gây tội này.

Hứa Sinh Đính giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, hắn nói:

"Thật đáng yêu."

Lần đầu tiên cậu thấy Hứa Sinh Đính cười, tuy rằng chỉ là hơi nhếch miệng, nhưng Nguyễn Mạnh Mạnh vừa nhìn liền cảm thấy cảm xúc mênh mông cuồn cuộn, hồng triều từ đỉnh đầu lan xuống toàn thân.

Đột nhiên Nguyễn Mạnh Mạnh quay mặt ra, tròng mắt xoay chuyển.

"Thổ lộ thành công mà không có chút gì sao?"

Ánh mắt Hứa Sinh Đình tỏ vẻ nghi hoặc.

"Hôn tôi nha!"

"Được."

Hai cánh môi kề sát vào nhau, xúc cảm mềm mại, lành lạnh giống như thạch trái cây.

Tầm mắt hai người giao triển, Hứa Sinh Đính thâm tình nói

"Rất thích cậu."

"Chụt!" Nguyễn Mạnh Mạnh vui vẻ cười mị mị mắt, đáp lại hắn bằng một nụ hôn vang dội.

--------- Hoàn chính văn ---------