Chương 2

Hứa Sinh Đính lật trang sách trong tay nói:

"Ở một mình, không có ai."

"...." Nguyễn Mạnh Mạnh cố gắng kiềm chế lời rống giận sắp buột miệng thốt lên, dùng hết sức vò vò quần áo trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Vậy cậu có thể mặc quần áo xong rồi hẵng đọc sách được không."

Nơi giặt đồ đối diện với cửa sổ ban công phòng ngủ, cậu vừa nhấc đầu thì thấy thứ ở giữa chân Hứa Sinh Đính lúc lắc trước mặt mình.

"Tôi muốn tắm rửa."

Hứa Sinh Đính trưng ra vẻ mặt khó hiểu "tôi muốn tắm vì sao lại phải mặc quần áo?"

"Vậy thì đi tắm đi!" Nguyễn Mạnh Mạnh trừng mắt nhìn hắn.

"Ừ."

Trả lời một cách dứt khoát như vậy nhưng người kia lại lôi kéo cổ tay cậu là thế nào a a a!

"Này? Tôi đang giặt quần áo, cậu lôi kéo tôi làm cái gì!"

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng hô của Nguyễn Mạnh Mạnh.

"Cùng tắm đi."

"...... Ông đây tắm rồi!"

"Lại tắm một lần nữa."

"....." Nhìn quần áo ướt đẫm trên người, Nguyễn Mạnh Mạnh lại phải nhận mệnh tắm thêm một lần nữa, tự bi ai 3s cho bộ quần áo mới mặc, cậu trừng mắt nhìn kẻ vô cùng thong dong bên cạnh.

"Chút nữa cậu phải giặt quần áo cho tôi đó!"

"Được."

"...." Hứa Sinh Đính thật sự có thể làm cậu nổi cáu, Nguyễn Mạnh Mạnh ngửa mặt lên trời thở dài.

"Ngày mai đội bóng rổ trường chúng ta thi đấu, cậu đi xem nhé."

"....?" Nguyễn Mạnh Mạnh mở to hai mắt đang mê mang nhìn hai cánh môi mềm mại trước mặt cử động, chỗ phía dưới của cậu đang bị Hứa Sinh Đính nắm trong tay.

"Đi xem nhé!"

"Ngày mai tôi ... còn có tiết .... A... cậu nhanh lên!"

Thoáng chốc sau Nguyễn Mạnh Mạnh mới phản ứng lại, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ đang tác oai tác quái trên người cậu, trong lúc làm cho tiểu đệ đệ của cậu đứng lên lại còn mở miệng trò truyện.

"Đi xem nhé!" Tay của kẻ kia bất động.

".... Được rồi! Tôi đi xem!"

Vì sao lại chọn lúc này để nói chuyện phiếm hả hả?!

---

Tại sân vận động của trường, đội bóng của trường đang có trận giao hữu với đội bóng của trường đại học bên cạnh. Nguyễn Mạnh Mạnh phóng mắt nhìn qua là có thể thấy được.Tựa hồ như hai đội đều tập hợp toàn bộ soái ca của hai trường, vì vậy mà hấp dẫn vô số fan nữ ngồi đầy trên khán đài.

Lúc cậu tới thì đấu thi đấu sắp bắt đầu.

Cầu thủ của trường bên cạnh đã chuẩn bị tư thế nhảy lên tranh bóng, mà Hứa Sinh Đỉnh lại hơi cau mày nhìn về phía khán đài, tựa như đang tìm ai đó, trong nháy mắt khán đài sôi nổi nghị luận, cũng may không bao lâu, Hứa Sinh Đình nhìn thấy thân ảnh Nguyễn Mạnh Mạnh tiến vào đang tìm vị trí ngồi, hắn mới hoàn hồn nhìn bóng, tiếng còi vang lên, hắn nhảy lên một cái tranh bóng thành công.

Vừa tìm được chỗ ngồi, đột nhiên bị mấy nữ sinh ngồi bên cạnh thét chói tai làm Nguyễn Mạnh Mạnh hoảng sợ.

Thi đấu bắt đầu, cậu liếc mắt nhìn xuống thấy Hứa Sinh Đính giữa một đám người vừa cao vừa soái, hắn chạy nhanh về phía trước, rồi chuyền cho đồng đội ở cách đó không xa, hắn bứt phá lên nhận lại quả bóng rồi truyền cho một đồng đội gần bảng rổ, mở màn không tới 1 phút, đã vào 1 quả.

"Oa ~~~"

Những nữ sinh của trường hưng phấn cùng nhau thét chói tai, Nguyễn Mạnh Mạnh cũng bị kích động bởi không khí sôi động dưới sân bóng, cậu tập trung tinh thần quan khán trận đấu, thỉnh thoảng ánh mắt lại truy đuổi thân ảnh Hứa Sinh Đính trong sân.

Còn ở trong sân Hứa Sinh Đính thoáng chốc sau lại vào một quả 3 điểm, đồng đội chạy tới vỗ vai chúc mừng hắn cũng không thèm nở nụ cười, thật là người cũng như tên, "bình tĩnh".

Cuối cùng đương nhiên trường cậu thắng với tỷ số 76-71, một mình Hứa Sinh Đính ghi 30 điểm, cao hứng thì cao hứng nhưng Nguyễn Mạnh Mạnh cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc tới nơi rồi, bị tiếng thét độc đáo của đám nữ sinh xung quanh gây choáng váng.

Khi Hứa Sinh Đính và đồng đội tới gần khán đài khom lưng cảm ơn, hắn lại vẫy vẫy tay với Nguyễn Mạnh Mạnh phía trên làm cho những nữ sinh ở xung quanh lại nhấc lên một đợt hưng phấn, đám người ngó trái ngó phải, không biết nữ sinh nào may mắn tới vậy.

Nguyễn Mạnh Mạnh có chút không xác định nhìn Hứa Sinh Đình, sau đó hắn dùng ngón tay chỉ vào mình, không tiếng động mở miệng: "Tôi?"

Thấy Hứa Sinh Đính hơi hơi gật đầu. Nguyễn Mạnh Mạnh thở dài, nếu cậu không nhìn chằm chằm vào hắn thì thật sự không nhìn ra được hắn vừa gật đầu.

Đám nữ vẫn đang nhìn trái ngó phải, cho tới khi Nguyễn Mạnh Mạnh đi xuống, bọn họ mới dần dần tan đi.

Nguyễn Mạnh Mạnh đi xuống dưới vừa vặn thấy có một nữ sinh đi tới trước mặt Hứa Sinh Đính, cậu đứng phía sau hắn một bước nhìn nữ sinh kia đỏ mặt thổ lộ với Hứa Sinh Đính.

"Tôi tên là Diệp Tư Nghệ, học khoa thiết kế manga - anime, tôi .... tôi thích cậu!"

Ngọa tào, Diệp Tư Nghệ, là hoa khôi năm 2 khoa thiết kế manga - anime đó, không hổ là học tỷ, thật lớn mật, Hứa Sinh Đình thật sự làm ký túc xá bọn cậu nở mày nở mặt.

Nguyễn Mạnh Mạnh nhìn người có mái tóc đen nhánh mướt mồ hôi, tứ chi thon dài lại rắn chắc vừa vặn với bộ đồng phục thi đấu, còn gương mặt kia, thật là tạo nghiệt, khó trách học tỷ năm 2 cũng bị mê hoặc.

"Oa ~~~~"

Một đám đồng đội bên cạnh thổi sáo vỗ tay ồn ào bên cạnh, nhưng bị cáo, nhân vật chính lại nghiêm trang nói:

"Thật xin lỗi."

Cái gì, Hứa Sinh Đính cự tuyệt hoa khôi sao, đó là đại mỹ nhân nha?

"Ngạo tào! Sinh Đính, cậu cự tuyệt đó ư!"

Một đồng đội đi tới hỏi ra tiếng lòng của Nguyễn Mạnh Mạnh.

"Ừ."

Vị hoa khôi kia không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt, dậm chân một cái, đỏ hồng hốc mắt, vừa xấu hổ lại tức giận xoay người chạy đi.

Còn Hứa Sinh Đính lại cực kỳ bình tĩnh, đi lấy bình nước cùng khăn tay của mình xong còn lôi kéo kẻ đang ngây ngốc là Nguyễn Mạnh Mạnh đi mất để lại người tấm tắc lắc đầu tiếc hận nhìn thân ảnh hoa khôi đã đi xa.

Nguyễn Mạnh Mạnh bị đưa tới một góc an tĩnh trong phòng thay quần áo, Hứa Sinh Đính đột nhiên ôm lấy cậu, chôn mặt vào cổ cậu.

Đám người ở bên ngoài ồn ào nhốn nháo nghị luận về trận đấu không ai chú ý tới góc này cả.

"Này, cậu nhanh đứng lên."

Nếu bị người khác thấy hiểu lầm mối quan hệ trong sạch, hữu nghị, thuần khiết của bọn họ thì làm sao bây giờ? Nguyễn Mạnh Mạnh dõng dạc nghĩ trong đầu như vậy.

"Mệt."

Hứa Sinh Đình vừa nói xong liền kéo tay cậu để vào thứ đang nhảy lên dưới bụng hắn.

"!!!!!"

Nguyễn Mạnh Mạnh không thể tin tưởng được nhìn hắn, đây mà là mệt sao, khi thi đấu gia hỏa này hưng phấn sai nơi đi!

Bởi vì trong phòng thay quần áo còn một vài thanh âm đang nói chuyện, cậu không dám nói qua lớn, chỉ đẩy Hứa Sinh Đính ra, thấp giọng tựa như thì thầm nói:

"Tự mình chơi đi!"

Nói xong tức giận muốn đi ra, cậu mới đi được một bước nhỏ đã bị Hứa Sinh Đĩnh giữ chặt lại.

"Buông tôi ra!"

Người kia nhìn cậu không nói lời nào cũng không buông tay, Nguyễn Mạnh Mạnh tiếp tục trừng hắn:

"Hoa khôi vừa thổ lộ với cậu còn gì!"

Vẻ mặt hắn mang theo sự nghi vấn, Nguyễn Mạnh Mạnh nói:

"Chính là nữ sinh vừa rồi."

"Không thích."

Không biết vì sao cậu lại có chút mừng thầm, nhưng bên ngoài vẫn xụ mặt nói:

"Cậu có thể nói dài một chút được không, đừng nhả từng chữ từng chữ như vậy."

"Ừ."

"...."

Nguyễn Mạnh Mạnh muốn bạo nộ thì người kia lại nói.

"Trước kia chúng ta đã gặp nhau, cậu không nhớ tôi ư."

Cuối cũng Nguyễn Mạnh Mạnh thấy biểu tình Hứa Sinh Đình có chút uể oải --- đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Lúc nào?"

"6 tuổi."

"....Đản Đản... sao?" Là nhũ danh của Hứa Sinh Đính lúc bấy giờ.

"Ừ."

Mạnh Mạnh không nghĩ tới, người này chính là đứa nhỏ ngây ngốc cao cao thường xuyên chạy tới nhà bọn họ chơi lúc ấy. Có một lần, hắn còn bị một cô bé bắt nạt, tự cô bé kia làm đổ nước chanh, lại trách Hứa Sinh Đính không để gọn chiếc ly vào, làm cho chiếc váy mới của cô bé bị bẩn, cô bé vừa khóc vừa đánh hắn, mà hắn chỉ ngây ngốc đứng yên tùy ý bị người kia đánh, bàn tay nhỏ không cẩn thận vung lên mặt hắn, "bộp" một tiếng cực kỳ vang dội.

Nguyễn Mạnh Mạnh thấy không vừa mắt đi qua chắn trước mặt Hứa Sinh Đính, đẩy cô bé kia ra, còn gào lên blah blah nói cô bé này sai khiến cho đối phương sửng sốt, cuối cùng còn bắt được một con sâu nhỏ trong bụi cỏ dọa cho đối phương chạy mất, Tiểu Mạnh Mạnh cực kỳ trượng nghĩa xoay người, ngửa đầu, vỗ vỗ bả vai Hứa Sinh Đính, giống như một một đàn anh dạy dỗ đàn em nói:

"Yên tâm đi! Không có việc gì."

Hứa Sinh Đính "ừ" một tiếng, giống hiện tại như đúc.

Cô bé kia là con gái bạn của mẹ Mạnh Mạnh, cuối tuần thường xuyên sang nhà họ Nguyễn chơi. Vì vậy có thể nghĩ, kết cục của hành động "anh hùng cứu mỹ nhân" của Nguyễn Mạnh Mạnh - cậu bị một trận mắng nhiếc cùng với vài phát đế giày hầu hạ.

Nguyễn Mạnh Mạnh khi đó mới biết, Hứa Sinh Đính không thích nói chuyện vì ba mẹ nhà họ Hứa thường xuyên đi công tác, trong nhà chỉ có người giúp việc tới nấu cơm, cho nên từ đó hắn thường xuyên chạy tới nhà cậu tìm cậu chơi, được nửa năm thì nhà họ chuyển sang thành phố khác.

"Vậy hôm trước cậu nói ở một mình là như thế nào?"

"Bọn họ đi công tác."

Quả nhiên, dù có chuyển sang thành phố khác thì ba mẹ hắn vẫn không thèm quan tâm đến con cái, có lẽ Hứa Sinh Đính vì không có người thân chiếu cố cho nên mới không thích nói chuyện, Nguyễn Mạnh Mạnh suy đoán như vậy, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn mềm lòng nói:

"Được rồi, chờ mấy người kia đi rồi, tôi sẽ giúp cậu."

"Chúng ta đi ra ngoài."

"...." Nguyễn Mạnh Mạnh nhìn xuống quần bóng rổ to rộng của Hứa Sinh Đính, không thấy gì khác thường, nhưng đều là nam sinh cậu vẫn tỏ vẻ lý giải, gật gật đầu.

Thi đấu đã kết thúc từ lâu, tất nhiên buồng vệ sinh của sân vận động không còn ai, hai người liền đi vào gian phòng đầu tiên.

"Chúng ta vẫn nên đi vào bên trong đi." Ngẫm lại việc sắp làm mặt Nguyễn Mạnh Mạnh trở nên nóng rát.

"Không ai."

"..." Thôi thôi, dù sao cũng không phải cậu cởi, Nguyễn Mạnh Mạnh đỏ mặt nhìn sang bên phải góc 45 độ, còn tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt:

"Cậu cởi đi."

"A!!! Cậu cởϊ qυầи tôi làm gì!"

Thiếu chút nữa Nguyễn Mạnh Mạnh hét lên.

"Cậu nói mà."

Hứa Sinh Đình vô tội nhìn cậu, mà cậu thì hận sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi, một tay kéo lại quần mình, chỉ vào mũi Hứa Sinh Đình, khuôn mặt đỏ hồng, bộ dạng không chút uy hϊếp nói:

"Tôi bảo cậu tự cởϊ qυầи cậu, chưa nói cậu cởϊ qυầи tôi, biết chưa?!"

"Ừ." Đột nhiên Hứa Sinh Đình nhìn sang bên cạnh.

Hắn.... Hắn thẹn thùng sao?! Tựa như giải khóa được biểu tình mới của Hứa Sinh Đình, Nguyễn Mạnh Mạnh cười hì hì nhón mũi chân thò mặt tới gần, quả nhiên nhìn thấy một rặng mây hồng nhạt, Nguyễn Mạnh Mạnh hưng phấn dùng ngón tay chọc chọc, nhưng lại quên đai lưng quần của mình đang ở trong tay người kia, xoạt một tiếng, quần cậu rơi xuống đất.