Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Tôi

Chương 7: Trong rừng cây nhỏ (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phía đông trường học có một rừng cây nhỏ mờ tối, những lùm cây thấp bé rải rác bên trong chính là thánh địa tình yêu mà rất nhiều cặp đôi trong trường học hẹn hò vào ban đêm. Nhưng theo lời nói của sinh viên trong trường, thì nơi rừng cây nhỏ này được gọi là thánh địa tình yêu, còn tụi con trai thì laj gọi nơi này là thánh địa làm t|nh!

Sau khi Âu Ngọc Sơn hiểu rõ chỗ này, liền muốn tìm thời gian dẫn Tu An Hòa đến đây chơi dã chiến một lần. Hôm đó sau khi về từ lớp tự học buổi tối, Âu Ngọc Sơn lấy cớ nói muốn đi tản bộ, hắn nắm tay Tu An Hòa dắt cậu đi về phía đông trường học.

Lúc tới gần bìa rừng tối om đó, Tu An Hòa bỗng phát hiện chỗ lùm cây đang lung lay khe khẽ, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thở gấp, ưm ưm a a, bạch bạch bạch, òm ọp òm ọp không ngừng. Đi một đoạn có mười mấy, hai mươi mét mà Tu An Hòa đã phát hiện ra không dưới ba chỗ giống như thế này.

Đã cùng Âu Ngọc Sơn làm t|nh rất nhiều lần, Tu An Hòa hiển nhiên hiểu rõ ở trong những lùm cây đó là những cặp tình nhân nhỏ, ở nơi đây làm chuyện người lớn khiến người đỏ mặt tía tai.

Mặt Tu An Hòa đỏ bừng, nhìn Âu Ngọc Sơn không biết nên khóc hay cười.

“Bé cưng, ngày nào chồng cũng đều ch|ch l©n nhỏ và lỗ đ|t của em, sao em vẫn dễ thẹn thùng mãi như thế? Đáng yêu đến mức chồng chỉ muốn đè em ra đu. ngay bây giờ thôi!”

“Sao, sao anh lại dẫn em đến chỗ này vậy? Chúng ta mau trở về đi.”

Tu An Hòa rất sợ tiếng động của họ làm ảnh hưởng đến mấy cặp đôi đang chơi dã chiến ấy, còn Âu Ngọc Sơn lại chỉ lo cười, chẳng thèm để ý đến Tu An Hòa đang muốn lôi kéo hắn quay về. Âu Ngọc Sơn bỗng bế bổng Tu An Hòa lên, chọn một lùm cây yên tĩnh không có tiếng người mà đi thẳng đến.

Gạt cành lá ra, hắn trực tiếp đặt Tu An Hòa nằm trên đất, cực kỳ hưng phấn nhiệt tình mà hôn lên môi Tu An Hòa, âm thanh môi lưỡi quyện vào nhau nhanh chóng truyền ra.

“Ừm a, đừng mà, chồng ơi, chúng ta, chúng ta trở về phòng ngủ có được hay không? Ưm a. . . . Đừng, đừng cởϊ qυầи của em. . . Ưm a. . . Ha ha. . .”

“Bé ngoan, em không cảm thấy khung cảnh hiện tại rất tuyệt vời hay sao? Em nghe kìa, xung quanh đều là tiếng l©n nhỏ bị ch|ch đó, tiếng nước òm ọp, tiếng da thịt bạch bạch va chạm, còn có những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt của họ như đang trợ hứng cho chúng ta nữa, nào, để cho chồng ch|ch em, khiến em sung sướиɠ chỉ có thể kêu a a nhé.”

Âu Ngọc Sơn vừa nói vừa hưng phấn tụt quần Tu An Hòa xuống, trái lại Tu An Hòa bởi vì căng thẳng nên miệng l©n không chảy ra quá nhiều nước d@m, Âu Ngọc Sơn làm dạo đầu một hồi vẫn không thể thuận lợi cắm vào, hắn nhổm người nửa quỳ trên đất, cầm lấy thân c@c của mình đâm vào cái miệng nhỏ đang thở dốc của cậu, đầu c@c thuận theo chiếc lưỡi mà đâm sâu vào yết hầu của Tu An Hòa, từng chút từng chút cắm sâu vào trong, cho dù không thể cắm hết c@c vào song cảm giác sướиɠ tê người này cũng đủ làm sống lưng Âu Ngọc Sơn run rẩy.

Rút c@c ra khỏi miệng nhỏ, lại để Tu An Hòa dùng nước bọt làm ướt nửa phần dưới của thân c@c, hắn nhấc hai chân Tu An Hòa gác lên vai mình, nhanh chóng tách hai mép l©n cắm c@c vào trong.

“Ha ha! ~~~ “

“Sh, ha. . ! ~ sướиɠ quá!”

Âu Ngọc Sơn nâng chân Tu An Hòa lên, bóp cặp mông căng tròn của cậu, thẳng lưng giã c@c từng cái một vào sâu bên trong.

“Ừm a, ha ha ——~ chồng, chồng ơi ha ha. . . ——~ “

“Bé cưng, chồng ch|ch em có sướиɠ không? Dùng nước bọt của em làm dịch bôi trơn thật dễ cắm vào mà, a sh ~ sướиɠ quá đi mất, khít thật! ~”

Tiếng nước nơi giao hợp vang lên òm ọp nối tiếp nhau tựa như đang tranh tài với mấy đôi tình nhân xung quanh, người này ch|ch càng mạnh bạo hơn so với người kia, thời gian làʍ t̠ìиɦ ngày càng kéo dài hơn so với nhau, hệt như nếu ai đó mà bắn tinh trước thì sẽ là người yếu sinh lý vậy.

Đêm nay ở trong rừng cây nhỏ phía đông tiếng rêи ɾỉ vang lên rất rất lâu…
« Chương TrướcChương Tiếp »