Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Tôi

Chương 6: Thư viện play (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắp tới cuối kỳ, Tu An Hòa bắt đầu nghiêm túc ngâm mình trong thư viện học hành. Vì thế Âu Ngọc Sơn sầu muốn chết, vợ nhỏ nhà mình bởi vì sắp tới kỳ thi cuối kỳ mà ban đêm không chịu ngủ cùng với hắn, còn ban ngày lại muốn ở thư viện ôn tập, khiến hắn gần cả tuần nay không có thịt để ăn rồi.

Hôm nay mới sáng tinh mơ Tu An Hòa đã ôm theo sách vở chạy tới thư viện, Âu Ngọc Sơn xách balo lẽo đẽo đi theo sau cậu, hắn nghĩ thầm, hôm nay kiểu gì hắn cũng phải đè cậu ra ch|ch một lần mới được.

Tới gần cuối kỳ nên trong thư viện không còn chỗ ngồi, hôm nay tới không được sớm thành thử Tu An Hòa mãi không tìm được chỗ, cuối cùng cậu chỉ có thể cùng Âu Ngọc Sơn tìm một góc vắng vẻ không người đằng sau kệ sách mà ngồi, cậu định bắt đầu chú tâm ôn tập, song chỉ vừa mới qua được nửa giờ, Âu Ngọc Sơn đã không nhịn nổi nữa.

Âu Ngọc Sơn ôm Tu An Hòa, vặn người một cái đã đè người ta ra đất, lập tức hôn lên miệng cậu, duỗi lưỡi chen vào trong khoang miệng của Tu An Hòa, liếʍ láp từng thớ thịt mềm bên trong, tiếp đó càng cố gắng đâm đầu lưỡi vào sâu trong cuống họng cậu, khiến Tu An Hòa có cảm giác buồn nôn, nơi cuống họng thít chặt lại.

Hai tay Âu Ngọc Sơn cũng không rảnh rỗi, vội vàng xé bỏ quần áo của Tu An Hòa, cậu muốn ngăn lại nhưng sức lực quá yếu căn bản không thể nào ngăn nổi Âu Ngọc Sơn, không tốn bao hiêu thời gian hắn đã tụt được quần của cậu xuống.

“Đừng, đừng mà, chồng ơi, ha ah. . . sẽ có người nhìn thấy đó. . .ưʍ. . . a~”

“Bé cưng, nếu em không phát ra tiếng thì sẽ không có ai phát hiện ra chúng ta đâu, để cho chồng ch|ch em thật tận tình nào, anh đã bị bỏ đói lâu lắm rồi đấy.”

Vừa dứt lời hắn đã nắm lấy c@c nhỏ của Tu An Hòa, cái nắm này hệt như nắm lấy huyết mạch của Tu An Hòa vậy, cậu lập tức mềm nhũn cả eo, chỉ có thể nằm trên sàn cắn chặt cánh tay của mình, sợ bản thân vô tình rên thành tiếng sẽ bị bạn học ở trong thư viện bắt gặp.

Âu Ngọc Sơn thậm chí còn rảnh tay lấy dịch bôi trơn ra từ trong balo, tay kia thì lật người Tu An Hòa lại, đè cậu nằm rạp trên mặt sàn, hắn móc ©ôи ŧɧịt̠ mình ra và đâm c@c vào trong khe l©n đã ướt nhẹp nước da^ʍ.

“A! Ha a. . . ~~!”

“Ha!”

Cả hai đồng thời phát ra một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, không để ý đến gì khác nữa, Âu Ngọc Sơn một tay sục c@c cho Tu An Hòa, tay còn lại ôm lấy eo cậu đè sát về phía l*иg ngực mình, hắn khom lưng nhấp hông, bắt đầu vội vàng giã c@c.

“Hừ ưm ~~ ưʍ. . . . Ha. . . Ha. . . . Ừ ——~~”

Tu An Hòa kiềm chế tiếng rêи ɾỉ của mình, song không dám quá lớn tiếng, chỉ có thể rêи ɾỉ thở dốc, cảm giác tê dại bên trong miệng l©n dần tích tụ.

Không cần Âu Ngọc Sơn mạnh mẽ dọng c@c bao lâu, Tu An Hòa đã run rẩy mà bắn t|nh ra, khe l*и cũng co thắt lại đạt đến cao trào, mà Âu Ngọc Sơn đã đỡ cơn thèm, bắt đầu lúc nhanh lúc chậm cắm rút, hắn đổ đầy dịch bôi trơn vào lòng bàn tay dính t|nh dịch của Tu An Hòa, sau đó bôi tất cả lên lỗ đ|t của cậu.

Lỗ đ|t ban đầu hồng hào, bởi vì dạo này bị Âu Ngọc Sơn ch|ch qua nhiều lần nên càng trở nên đỏ tươi, căng mọng, nhìn qua không biết đã bị mài cắm bao nhiêu lần, nở rộ như một đóa hoa.

Một lát sau đã run rẩy bị nong ra một cái lỗ nhỏ dưới tay Âu Ngọc Sơn, miệng nhỏ ướt sũng, Âu Ngọc Sơn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi khe l©n rồi lập tức cắm vào trong lỗ đ|t đã nới rộng, hắn nhanh chóng đâm vào tuyến tiền liệt nhiều lần, sau đó rút c@c ra lại cấp tốc cắm vào trong khe l©n.

Âu Ngọc Sơn bóp lấy cặp mông của Tu An Hòa, bắt đầu một c@c cắm hai lỗ, mỗi lần cắm vào đều nhanh chóng ra vào mười mấy cái rồi lại tiếp tục đổi sang một lỗ khác tiếp tục giã c@c. Tu An Hòa thoải mái sắp phát điên, chỉ có thể ghé vào trên sách của mình, che kín miệng của mình lại, những lúc quá sướиɠ không nhịn nổi nữa thì cũng chỉ dám run rẩy thở dốc vài cái.

Lỗ đ|t nhỏ sung sướиɠ rỉ ra dịch ruột non, hòa chung với nước d@m phun ra từ miệng l©n, làm ướt một mảng sàn thư viện.

Cả hai lỗ cùng lúc bị ch|ch làm Tu An Hòa sướиɠ phát điên, một bàn tay với ra sau nắm lấy bàn tay đang bóp mông mình của Âu Ngọc Sơn, khuôn mặt Tu An Hòa ửng hồng, cơ thể sung sướиɠ run rẩy, lỗ đ|t và khe l©n càng thêm co bóp sít sao.

“Sh ~! Bé cưng, xem em thoải mái kìa, kẹp c@c chồng chặt như thế nào này, sh, thả lỏng chút nào, cục cưng! ~”

Bên trong một góc vắng người, tiếng da thịt bạch bạch vang lên rất rõ ràng, khiến người nghe thấy phải đỏ mặt, còn có tiếng nước òm ọp òm ọp mãi không dứt.

Những nơi như thế này càng làm cho hai người đặc biệt động t|nh, buổi chiều khi ra khỏi thư viện, hai chân Tu An Hòa đã run rẩy không ngừng, hai lỗ d@m bên dưới cũng bị lấp đầy bởi t|nh dịch, được Âu Ngọc Sơn bế về phòng ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »