Diệp Dung Thất: "!"
Anh ấy nói thật sao?
Nhìn vẻ mặt cấm dục của Hạ Khanh mà có thể nói ra những lời này sao?
Hình tượng của cô đã bị mất hết, cho nên cô cũng không còn mặt mũi gì để mất nữa, vẻ mặt hy sinh anh dũng nói: "Không, không cần..."
Đúng lúc nữ chính trong video hét lên: "Không... Không cần… Á..."
Diệp Dung Thất: "..."
Tại sao trong bầu không khí như vậy, hình như cô cũng dần có cảm giác?
Phía dưới vừa mới được rửa sạch lại bắt đầu ẩm ướt.
Nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh, hô hấp dồn dập hơn, lặng lẽ nhìn theo nữ chính trong video thở gấp.
Nhưng Hạ Khanh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn. H
ành động này trong mắt anh tựa như một loại nghệ thuật, không có thay đổi gì quá lớn.
Thậm chí Diệp Dung Thất còn chú ý đến tiếng thở của anh, nhưng cũng không có biến hóa.
"A a a!" Nữ chính bắt đầu hét chói tai.
Diệp Dung Thất ho khan vài tiếng: "Tôi, tôi đi uống nước..."
Cô cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, nhưng cũng đúng lúc kiếm cớ để rời đi.
Cô ở lì trong phòng bếp, chậm chạp không chịu đi ra.
Hạ Khanh nhìn cửa phòng bếp cười trộm.
Xử lý loại virus này không đơn giản?
Đây chỉ là do anh bịa ra.
Không biết có phải để tránh xấu hổ hay không mà sau đó anh phải đi công tác mấy ngày liền.
Không có Hạ Khanh bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Diệp Dung Thất cũng cấm dục theo, không cần lo sợ tới gần anh sẽ có phản ứng, rồi lại phải tự an ủi.
Chỉ là thỉnh thoảng trong mơ vẫn hiện lên cảnh tượng cùng anh điên cuồng.
Cô dần thích nghi với chuyện này trong cuộc sống hàng ngày của mình.
Cũng không có vấn đề gì, thậm chí ngay cả những việc khó nhằn đều bị cô hạ gục hết.
Sau hơn nửa tháng, cuối cùng cô cũng có thể tan làm đúng giờ một hôm, lết cơ thể mệt mỏi về nhà.
Lúc cô không đề phòng xoay người định đóng cửa thì bất ngờ có một bàn chân chen vào khiến cô hoảng sợ, vội vàng đóng cửa lại nhưng vẫn bị vị khách không mời kia đá văng ra.
"A!" Diệp Dung Thất hét lên, liên tục lùi lại.
Hai người kia đội mũ trùm đầu, chỉ để hở mũi và mắt. Một người cầm dao nhọn còn một người cầm gậy chỉ vào Diệp Dung Thất: "Giao tiền ra đây!"
Giọng tên cướp có vẻ khản đặc vì cảm lạnh, đặc biệt có thể nghe ra cả hai đều bị ngạt mũi.
Cửa bị bọn chúng đóng lại, Diệp Dung Thất không dám lớn tiếng.
Đột nhiên phía sau có một bàn tay kéo Diệp Dung Thất lại: "Đừng sợ."
Là Hạ Khanh.
Hóa ra anh đã trở về.
Anh kéo Diệp Dung Thất ra phía sau, còn mình thì đối mặt với hai tên cướp: "Tôi sẽ đưa tiền cho các người, đừng làm ai bị thương."
"Giao điện thoại di động ra đây trước!"