Chương 1: Bạn cùng phòng bất ngờ về nhà

Diệp Dung Thất nhìn quạt máy đang bốc khói trong tay mình, mãi vẫn chưa định thần lại.

Tuy không bị điện giật chết, nhưng cô thiếu chút nữa bị dọa chết rồi.

Thời đại này còn có loại thiết bị điện kém chất lượng như thế này, vừa bật là đã "phụt" một tiếng, khiến cả nhà mất điện.

Cô rút dây cắm ra, bê ghế ra cạnh huyền quan, muốn gạt cầu dao điện lên một lần nữa, kết quả còn chưa mở nắp hộp cầu dao ra, ngoài cửa đã vang lên mấy tiếng "tinh tinh", sau đó là tiếng mở cửa.

Người bước vào nhà vừa nhìn thấy cô, chợt sửng sốt vài giây.

Cô vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản đi ra cửa phòng, không hề mặc nội y, hình dáng bộ ngực cứ thế hiện lên trước mặt, thậm chí cách một lớp áo ngủ còn nhìn thấy hai chấm đỏ.

Hạ Khanh khẽ ho một tiếng, quay đầu đi không nhìn cô.

Diệp Dung Thất bấy giờ mới muộn màng nhận ra, vội vàng giơ tay che ngực mình lại, cố gắng mở khuôn miệng đang cứng ngắc, phá vỡ bầu không khí lúng túng: "Anh, anh Hạ, không phải anh đi công tác sao?"

Cô vào ở hơn ba tháng, Hạ Khanh là chủ cho thuê nhà đi công tác đến hai tháng, thỉnh thoảng gặp nhau ở phòng khách chỉ khẽ gật đầu, không trao đổi quá nhiều, bởi vậy cũng không quen thân lắm, ngay cả tiếng "anh Hạ" mà Diệp Dung Thất cũng phải tự ngẫm xem mình có gọi đúng hay không.

Tuy Hạ Khanh vẫn cố gắng giữ giọng nói nhàn nhạt hàng ngày, nhưng Diệp Dung Thất ít nhiều vẫn nghe ra chút hoảng loạn của anh: "Hoàn thành nhiệm vụ sớm nên về rồi, cô Diệp, cô có cần giúp không?"

Trong tay Diệp Dung Thất còn cầm tua-vít, nếu tiếp tục nghiên cứu cách mở hộp cầu dao thì phải mất một thời gian nữa.

"Ừm, nhảy cầu dao rồi, anh xử lý nhé?"

"Được, cô xuống đi."

Có lẽ Diệp Dung Thất bị cảnh tượng trước mặt làm cho xấu hổ bối rối, lúc xuống tay còn đè vào phần lưng tựa của ghế, mất thăng bằng, cả người ngã nhào xuống bên cạnh.

"Ối!"

Tiếng kinh hô của cô lập tức khiến Hạ Khanh chú ý, anh quay đầu lại, thấy cô từ trên ghế ngã xuống, vội vàng đỡ lấy.

Kết quả hai người cùng ngã vật xuống đất, Hạ Khanh nằm dưới làm đệm lưng.

Một tay của anh vì đỡ Diệp Dung Thất mà bị kẹp giữa hai người, thiếu chút nữa ụp thẳng vào ngực của cô, trọng lực khiến tay anh đập vào cả phần ngực.

Diệp Dung Thất thở phào nhẹ nhõm: "A..."

Tay của anh rất lớn, mang theo hơi ấm, bao trùm lấy bầu ngực của cô.

Không biết có phải ảo giác không, Diệp Dung Thất cảm thấy bàn tay trên ngực mình hơi miết một cái.

Cả người cô đều đè lên Hạ Khanh, sắc mặt nhất thời ửng đỏ: "Xin lỗi, anh không sao chứ?"

Hạ Khanh thở hổn hển lấy hơi, quay đầu đi không nhìn cô: Không sao, nhưng, cô có thể đứng lên trước được không?"