Cố Nghiêu chỉ cần vung một nắm đấm, Cố Diệc liền lập tức hoá thân thành Cố Liễu yếu ớt run rẩy trong gió chỉ chực chờ há miệng hô hoán lên. Cố Nghiêu kìm nén bực bội ngồi xổm trên giường trừng mắt nhìn hắn.
Không thể ra tay, Nghiêu ca đành phải giảng đạo lý cho hắn:" Chuyện hôm khai giảng là hiểu lầm! Tôi nói lại một lần cuối cùng đó là Cố Thiết Chùy làm, con mẹ nó cậu đừng nghi ngờ lão tử là nữ có được không?"
Cố Diệc nháy mắt mấy cái:" Cố Thiết Chùy là ai?"
"Chị của tôi."
Cố Diệc lại hỏi:" Vậy tại sao trên người cậu có mùi sữa thơm như vậy?"
"... Đó là mùi sữa tắm sữa bò." Cố Nghiêu do dự nói ra, còn muốn uy hϊếp hắn:" Không được cười, còn cười nữa tôi đánh chết cậu."
"Nhưng mà tôi cảm thấy..."
Tên khốn Cố Diệc này quả nhiên bám dai không dứt!
Cố Nghiêu quát hắn:" ĐM cậu! Chẳng lẽ còn phải cho cậu sờ ngực mới được à...?!"
"..."
"Có thể chứ?"
Cố Nghiêu xốc chăn trở mình xuống giường, mang giày muốn rời đi. Chấn động não thì chấn động não, lão tử không hầu hạ được!
Vị trên giường kia lập tức sợ hãi, đứng dậy kéo cánh tay cậu nói lời xin lỗi, cam đoan mình sẽ không nói lung tung nữa, lấy cái lý cái tình làm động lòng người, phút trước nói mình không yên tâm về sự an toàn của cậu, phút sau khuyên can bây giờ muộn quá rồi ra ngoài sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của người khác.
Liếc nhìn thời gian, con mẹ nó thật sự nên ngủ rồi.
Cố Nghiêu nghiến răng chửi thề:" Cố Diệc, con mẹ nó đừng giở trò nữa được không?"
Cố Diệc vất vả lắm mới dỗ dành được cậu, quả nhiên tuân thủ lời hứa không nói nữa.
Cố Nghiêu nằm trên giường hồi phục tâm tình, sau đó bắt đầu thôi miên bản thân, từ từ nhắm mắt lại tưởng tượng Cố Diệc là một con búp bê vải mà hành hung, một quyền, hai quyền... Đánh chán chê Cố Nghiêu liền ngủ mất.
Kiên nhẫn chờ đến nửa đêm, xác nhận hô hấp của người bên cạnh vẫn đều đặn, Cố Diệc mới mở mắt ra. Cẩn thận rút cái chăn đang chặn giữa hai người, hắn ôm lấy người bên cạnh đem toàn bộ thân thể cậu ấn vào trong l*иg ngực mình, lúc này mới hài lòng đi ngủ.
Sáng sớm, Cố Nghiêu thức dậy theo bản năng duỗi người, bỗng nhiên cảm thấy có một cánh tay đang siết chặt eo cậu, một giây sau cả người cậu đã bị một thân thể nóng ấm bọc vào.
Cố Nghiêu nhìn trần nhà ngây ngẩn rất lâu, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, yên lặng trong chốc lát bỗng cảm thấy bên mông có một vật cứng nóng lúc này đang thẳng tắp đâm vào người cậu.
Toàn thân Cố Nghiêu cứng ngắc, sắc mặt biến thành màu đen, nhưng cậu còn chưa kịp phát nổ Cố Diệc bên cạnh đã nhúc nhích, đem cậu khoá vào trong ngực, cúi đầu khẽ cọ cọ hõm cổ Cố Nghiêu.
Động tác thay đổi, Cố Nghiêu cũng cảm nhận được vật hình trụ cách một lớp quần mỏng manh cọ xát trên đùi cậu, cọ qua cọ lại càng cứng hơn, con mẹ nó! Tức giận lúc vừa thức dậy của Cố Nghiêu bị doạ cho không còn một nửa.
Cố Diệc đang mơ tựa như còn sợ cậu không phối hợp, tự mình tiến lên phía trước, cách một lớp quần cũng không che dấu được du͙© vọиɠ đang ngẩng đầu. Cố Nghiêu nhất thời không dám động đậy, trong đầu như có tàu cao tốc xoay 360 độ đưa thần trí đi vào bế tắc.
Sau đó, Cố Diệc đem cánh mũi có chút mồ hôi cọ trên má cậu, đôi môi phát ra tiếng thở dốc khiêu gợi bên tai, âm thanh này trong buổi sáng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng mang theo mấy phần sắc khí, làm đầu óc Cố Nghiêu "bùm" một tiếng liền nổ tung.
ĐM! Cậu cảm thấy bản thân mình điên rồi, cái đồ vật nóng rực kia còn dán bên mông, bên tai là hô hấp khàn khàn gấp gáp của Cố Diệc, trong đầu Cố Nghiêu bây giờ toàn là những lời nhận xét của nữ sinh trên bảng xếp hạng giáo thảo dành cho hắn: Khí đại hoạt hảo, tinh lực dồi dào.
Cố Nghiêu tự nhủ, đây là phản ứng cực kỳ bình thường vào buổi sáng, mình một cước đạp cho hắn tỉnh sau đó sẽ không có chuyện gì nữa.
Cậu vừa muốn động thủ, Cố Diệc lại đột nhiên nhắm mắt khàn khàn gọi một câu:" Nghiêu Nghiêu..."
Chân Cố Nghiêu mềm nhũn, hô hấp cứng lại, nhướn mày, dùng sức đẩy tay Cố Diệc, không kịp đánh răng rửa mặt đã chạy vội ra ngoài.
Ở bên ngoài thuê một phòng khách sạn rửa mặt, Cố thiếu gia bực bội giơ tay lau nước trên trán, sau đó đến quán net như thường lệ.
Biết rõ cuối tuần cậu nhất định sẽ đến chơi game, bọn anh mập đã sớm chuẩn bị xong chỗ ngồi riêng cho cậu.
Anh mập và mấy thanh niên trong tiệm net không lớn hơn cậu bao nhiêu, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ học sớm, lại vô công rỗi nghề, đành phải làm việc trong quán net. Từ sau khi Cố thiếu gia đến đây, tiền lương ở tiệm net của bọn họ tăng lên gấp bội. Anh mập đi tìm ông chủ hỏi ra mới biết, Cố Nghiêu đã sớm hiểu rõ hoàn cảnh của bọn họ, nói với ông chủ rằng tiền bao quán của cậu một nửa đóng vào tiền lương cho đám anh mập. Cố Nghiêu mỗi lần vung tay đều rất xa xỉ, tiền lương của đám anh mập cũng như vậy mà tăng lên theo.
Cố Nghiêu cho rằng bọn họ không biết chuyện này, vẫn không quên được chuyện hồi sáng, ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi anh mập:" Tôi có một người bạn, cậu ta có một tên bạn cùng phòng vô cùng ngu ngốc luôn nghi ngờ cậu ấy là con gái, buổi sáng lúc đang ngủ còn gọi tên bạn của tôi, anh xem... Tình huống như vậy thì xử lý thế nào?"
Anh mập điểu chỉnh âm lượng của tai nghe, lập tức tùy tiện nói:" Nghiêu ca, vậy thì người bạn cùng phòng kia nhất định là thích cậu..."
Cố Nghiêu nghe xong lời này khoé miệng liền cứng đờ, đen mặt tức giận nói:" Lão tử nói là bạn của lão tử, không phải tôi! Anh muốn ăn đòn có phải không?"