- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam
- Chương 21
Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam
Chương 21
Sau khi phát hiện mình bị lừa, Cố Nghiêu cùng Cố Diệc giả say ở trên giường đánh nhau một trận, nói đúng hơn là chỉ có mình Cố Diệc ăn đòn.
Mười phút sau, hai chân Cố Nghiêu bị một cái đùi lớn mạnh mẽ áp chế, cậu vì đã tiêu hao quá nhiều sức lực hiện giờ đang nằm trên giường thở hồng hộc, drap trải giường dưới thân hai người đã nhăn thành một đống lớn.
Trên mặt Cố Diệc in một bàn tay, trên cổ còn có vết hồng hồng như bị cào, vẫn không sợ chết sấn lại gần, nhẹ nhàng dụ dỗ:" Nghiêu Nghiêu, hết giận chưa?"
Cố Nghiêu trừng mắt nhìn người phía trên, biểu tình rõ ràng muốn nói: Mau lăn xuống khỏi người lão tử.
"Vậy cũng được." Cố Diệc cười cười, lại đè xuống, thân dưới đặt sát vào bụng cậu nhẹ nhàng cọ xát:" Tôi cho cậu thứ này coi như quà tạ lỗi được không?"
"Lão tử không muốn!" Cút đi... A...a...a...
Cố Nghiêu phát hiện con mẹ nó phía dưới của Cố Diệc vậy mà đã cứng ngắc.
Ngày đó Cố Nghiêu bị Cố Diệc đùa giỡn nhà vệ sinh, sau đó về nhà lén lút mở điện thoại, tìm kiếm "Một người đàn ông tại sao lại cứng với một người đàn ông khác".
Kết quả tìm kiếm là một loạt những trang web GV và một ít truyện BL mang nội dung 18+, Cố Nghiêu gắng gượng đè xuống huyệt thái dương đang nảy lên thình thịch, rốt cuộc cũng tìm thấy một lời giải đáp nghiêm chỉnh.
Trên đó viết: Một người đàn ông cứng với một người đàn ông khác chính là đang bị câu dẫn, hoặc là có ý với người ta, nhắc nhở nhớ chuẩn bị kĩ đồ vật sử dụng khi làm việc trên giường!
Chuyện đã rõ mồn một ngay trước mắt, Cố Nghiêu liếc nhìn xuống dưới, quần thể thao màu xám rộng rãi của Cố Diệc đã dựng lên một cái lều, hơn nữa còn đang giương cung bạt kiếm mà chọc vào người cậu. Cố Nghiêu lập tức nằm đơ trên giường vẻ mặt nhân sinh không còn gì hối tiếc.
Có Diệc đương nhiên đã chú ý đến tầm mắt của cậu, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Cố Nghiêu, cố ý nói:" Nghiêu Nghiêu, nhìn đi đâu vậy?"
Hắn vươn tay lấy KY đặt trên tủ đầu giường, đưa đến trước mặt Cố Nghiêu:" Tôi muốn cho cậu cái này, cậu nghĩ đi đâu vậy?"
Cố Nghiêu không biết đồ vật nhìn giống tuýp kem đánh răng này là cái gì, nhưng liên hệ với nội dung trước đây cậu xem trên mạng, cậu biết đây chắc chắn chính là "đồ vật" mà người kia nói đến.
"Cút con mẹ cậu đi! Có quỷ mới cần thứ này của cậu!"
Cố Diệc chặn lại nắm đấm của cậu, vẻ mặt nghi hoặc:" Sao lại không cần? Đây là thứ vô cùng đứng đắn!"
Cố Nghiêu nương theo ánh sáng của ngọn đèn thấy rõ hai chữ KY, thiếu niên nghiện game đối với hai chữ này rõ như lòng bàn tay, lập tức bĩu môi nói:" Cậu lừa ai đó? KY nghĩa là không có không có nhãn lực, cái thứ
hư hại này có thể là đồ tốt sao?"
Cố Diệc vẫn kiên trì:" Thế nào là không phải đồ tốt?"
"Con mẹ nó cậu mua nó cùng với áo mưa mang về! Cậu định doạ ai đó?"
Cố Nghiêu quát xong, biểu tình trên mặt Cố Diệc rốt cuộc cũng thay đổi, đầu tiên là nụ cười mang ý tứ sâu xa, sau đó là ánh mắt nguy hiểm quét qua từng tấc từng tấc da thịt đang lộ ra bên ngoài của cậu, cái cổ, xương quai xanh, còn có đôi môi vừa bị gặm đến sưng đỏ.
Ngón tay thô ráp đột nhiên dùng sức ma sát lên đôi môi đỏ ửng của cậu, Cố Nghiêu rốt cuộc cũng bừng tỉnh trong bầu không khí vừa yên tĩnh vừa quỷ dị này, thân thể vừa mới nhỏm dậy được một nửa lại bị một bàn tay vô tình ấn lên trên tấm đệm, lần này Cố Diệc không hạ thủ lưu tình nữa, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Cố Nghiêu dùng sức ấn lên trên đỉnh đầu.
Cố Diệc dùng một tay dễ như ăn kẹo giữ chặt hai cánh tay của Cố Nghiêu, một tay còn lại cường thế trượt xuống cởϊ áσ cậu, động tác vô cùng nhanh chóng không gặp trở ngại gì.
Cố Nghiêu cảm giác trên người mát lạnh, gào thét:" Cố Diệc! Cậu làm cái gì đấy?"
Hai tay cậu bị trói lại trên đỉnh đầu, vạt áo T-shirt đã bị kéo lên đến cổ, làn da trắng như giấy Tuyên Thành, theo đường cong từ eo chạy lên, đầu nhũ nhỏ nhắn phấn nộn, thật là mỹ cảnh hoạt sắc sinh hương.
Con ngươi thâm thúy của Cố Diệc loé lên, nhẹ giọng hỏi lại cậu:" Cậu nói xem tôi muốn làm gì?"
Trong cái nhìn kinh hoảng của Cố Nghiêu, hắn trực tiếp cúi đầu cắn lên ngực trái trắng nõn, đầu lưỡi ấn lên viên thịt nhỏ ở giữa, hàm răng cắn lấy day nghiến kéo ra, một dòng điện chạy qua não cậu, kí©h thí©ɧ đến nỗi Cố Nghiêu không nhịn được mà rên lên.
"A... ĐM! Cố Diệc.... Con mẹ nó cậu đừng mυ"ŧ!"
Ánh đèn trên đầu thật chói làm cho cậu không thể nào mở mắt nổi, âm thanh liếʍ láp phát ra từ cái đầu đang chôn trong ngực khiến Cố Nghiêu thẹn đến mức đỏ tai.
Ba phút sau, âm thanh môi lưỡi cùng nhũ thịt tách ra "ba" một tiếng đặc biệt vang dội, đầu nhũ bên ngực trái Cố Nghiêu bị Cố Diệc đùa bỡn đã sưng tấy, mẫn cảm mà thẳng lên, ngay lập tức ngực phải cũng truyền đến cảm giác ngứa ngáy làm người ta căm tức.
Cố Diệc mở miệng, thanh âm khàn khàn mang theo mùi vị tìиɧ ɖu͙©, hắn nói:" Nghiêu Nghiêu, cậu cứng rồi."
Sắc mặt Cố Nghiêu ửng đỏ, giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Diệc, nghiến răng nghiến lợi mắng hắn:" Khốn kiếp!"
Cố Diệc đem áo vừa mới lột ra đến bên cổ tay cậu, mượn chất vải mềm mại dẻo dai buộc một nút thắt như trong quân đội, đem hai cánh ray mảnh khảnh của Cố Nghiêu khoá vào bên trong, sau đó thờ ơ nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phía dưới mãnh liệt phản kháng.
Nút buộc kia càng giãy giụa lại càng chặt, đến cuối cùng Cố Nghiêu không còn chút sức lực nào, nằm trên giường thở dốc, hai đoá hoa đào lên xuống trên l*иg ngực phập phồng, bộ dáng mặc người chém gϊếŧ.
Chờ Cố Nghiêu hồi phục tinh thần, Cố Diệc đã đứng dậy tự cởϊ áσ mình ra, cơ bắp không hề khoa trương nhưng rất mạnh mẽ hữu lực, lộ ra cơ bụng tám múi từng làm cho cậu đố kị một thời mười phần công kích, lần này Cố Nghiêu thân không mảnh vải nhận thức được uy hϊếp nghiêm trọng.
Cố Nghiêu còn đang mơ hồ phản kháng lần cuối cùng, giơ hai tay bị trói lên, chân vươn ra đạp cho Cố Diệc một cái, kết quả lại bị đối phương nắm lấy cổ chân cưỡng ép xoay người, lần này thật sự không thể động đậy.
Cố Nghiêu buồn bực chôn đầu trong gối, miệng không ngừng nghỉ chửi mắng Cố Diệc "Khốn kiếp", "Bệnh tâm thần", "Biếи ŧɦái", "Cầm thú".... các loại.
Cố Diệc nghe xong chỉ trầm giọng cười, cười xong lại lột luôn mảnh qυầи ɭóŧ cuối cùng trong tiếng thét chói tai của Cố Nghiêu, quần dài của cậu đã bị kéo ra phân nửa, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng bên trong cùng hai bờ mông căng tròn.
"Nghiêu Nghiêu, mông cậu sao lại nhiều thịt vậy?!..."
"Cút đi! Nhiều em gái cậu!"
Cố Nghiêu không nhìn thấy tình huống sau lưng, chỉ nghe hô hấp của người kia càng ngày càng nặng, sau đó cảm giác được vòng eo bị đầu lưỡi ướt nhẹp liếʍ qua, môi lưỡi mang theo nhiệt độ từng chút kéo xuống, cuối cùng dừng trên bờ mông tê rần của Cố Nghiêu.
Tên Cố Diệc chó má kia dám cách một lớp qυầи ɭóŧ mà cắn mông cậu!
"Cố Diệc! Cố Nghiêu tức giận đến toàn thân phát run:" Tôi muốn gϊếŧ cậu..."
Cố Diệc mở mắt nhìn bờ mông đã ướt nhẹp nước bọt của cậu, qυầи ɭóŧ trắng bị thấm ướt gần như trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu răng hồng hồng trên mông thịt.
Cố Diệc vừa cởϊ qυầи lót của cậu vừa dỗ dành:" Ngoan nào, cho cậu gϊếŧ bằng cách khác..."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam
- Chương 21