Editor: Giừa
-
Tên nào kia đã mang ý đồ xấu từ lâu, ngay từ hôm chuyển tới tất cả quần áo của Giản Du đã xếp vào tủ trong phòng hắn, cho nên giờ chuyện dọn dẹp chuyển phòng nó dễ không chịu nổi.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức Giản Du đặt vừa vang lên một tiếng, à không, nửa tiếng, thì đã bị tắt đi. Giấc ngủ của cậu rất nông, hơn nữa đồng hồ sinh học đã được rèn luyện từ sớm, nếu không thì đã chẳng tỉnh nổi.
Vừa mở mắt ra đã thấy Lục Thời Niên ngồi ở mép giường, bàn tay hắn chỉ cách mặt cậu có chút xíu.
"Anh tính ám sát em?"
Lục Thời Niên 'chậc' một tiếng, nhéo má cậu: "Sao em tỉnh nhanh thế hả? Chồng em còn chưa kịp triển khai dịch vụ dịu dàng đánh thức buổi sáng á."
Khóe miệng Giản Du giật giật: "Biến đi, này mà cũng gọi là dịch vụ dịu dàng đánh thức?"
Lục Thời Niên tiếc nuối: "Em mà không tỉnh thì anh đã dịu dàng rồi."
Đúng là dở hơi.
Giản Du vả bay tay hắn, nheo mắt vươn vai một lát cho tỉnh, xốc chăn rời giường.
Đứng lên rồi mới phát hiện ra là trong lúc cậu chợp mắt, Lục Thời Niên đã dọn hết đồ đạc của cậu sang phòng ngủ chính rồi.
"...."
Nhờ phúc của bạn trai, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi cậu đã cạn lời đến mấy lần: "Chu đáo thế này, hình như đạp nhầm vào hang sói rồi."
Lục Thời Niên không hề xấu hổ, còn vô cùng kiêu ngạo đứng dựa vào cạnh cửa, cong mắt cười tủm tỉm: "Em yêu nóng lòng không chờ nổi à."
"Yêu cái con khỉ, còn nói nữa là em đập anh."
Giản Du quay người đi vào nhà vệ sinh, vừa mới bóp kem đánh răng ra bàn chải thì có một cái đuôi cũng bám vào theo, đứng cạnh cậu bắt đầu bóp kem đánh răng.
Giản Du lườm hắn: "Anh dậy sớm làm cái gì?" mà tới giờ còn chưa thèm đánh răng.
Lục Thời Niên: "Dọn đồ, chuẩn bị bửa sáng, canh báo thức nhéo má em, còn có cả chờ đi đánh răng cùng em nữa."
"..."
Đồ điên.
Giản Du xem thường hắn xong một lượt, đang ngậm bàn chải thì chợt bị Lục Thời Niên bế lên đặt trên bồn rửa mặt.
"??"
Tiếp xúc với mặt đá cẩm thạch, mông Giản Du bỗng bị ám lạnh, chân mày nhíu lại: "Lại lên cơn gì nữa?"
Lục Thời Niên chống một tay xuống cạnh người cậu, Giản Du ngồi ở độ cao vừa đủ để mặt đối mặt với hắn, thấy được đôi mắt ngập tràn ý cười của hắn.
"Bé Du, anh vui lắm ~"
Cái đuôi vô hình sau lưng Lục Thời Niên đang điên cuồng vẫy vẫy đến mức sắp hiện hình rồi.
Giản Du thắc mắc: "Chẳng hiểu anh vui cái gì?"
Lục Thời Niên cười cười: "Bạn trai cuối cùng cũng chịu ở chung nên anh vui đó."
"Cái gì mà cuối cùng??" Giản Du sửa lưng hắn: "Em dọn vào đây được bao nhiêu ngày rồi hả?"
Lục Thời Niên nghiêm túc nói: "Oreo không có nhân kem thì đâu gọi là oreo, tương tự, không ở cùng phòng thì đâu thể tính là ở chung được."
"..."
Miệng Giản Du đầy kem đánh răng, lười xàm xí với hắn, ừm hửm hai tiếng không nói gì nữa. Cậu tiếp tục đánh răng trong cơn ngái ngủ, còn về cái tên trước mặt thì cứ kệ cho hắn nhìn nếu hắn thích.
Rửa mặt xong, cậu phát hiện thấy quần áo Lục Thời Niên chẳng hiểu kiểu gì mà bị ướt một mảng ở phía trước. Giản Du bỏ lại hắn một mình trong phòng thay quần áo, lê dép loẹt xoẹt đi ra ngoài phòng khách.
(Truyện được đăng tải trên truyenhdt.com @caphecot_giua)Trên bàn ăn là bữa sáng được chuẩn bị đầy đủ, trên sofa là Dữu Dữu cuộn mình thành một cái bánh mì ngủ say sưa, mắt nhắm nghiền, cái đuôi thỉnh thoảng lại phe phẩy, cũng chẳng biết là ngủ thật rồi hay là đang làm bộ làm tịch nhắm mắt dưỡng thần.
Mèo con cũng rất hạnh phúc nha.
Bước chân Giản Du khựng lại giữa hai vị trí nêu trên, bên nào có lực hấp dẫn lớn hơn, không cần nghĩ nhiều, nhìn cái biết ngay.
Mũi chân chuyển hướng, Giản Du đi về phía mèo con.
Lục Thời Niên thay quần áo xong bước ra thì thấy Giản Du đang ngồi xổm trước sofa xoa xoa đầu mèo con đầy yêu thương, Dữu Dữu vừa ngẩng đầu lên thì mặt liền bị nựng lên nựng xuống, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng nghe như đang làm nũng, người ta nghe được lại càng không nỡ buông tay.
Đáng yêu chết mất thôi, còn dùng má nựng nựng nữa~
Lục Thời Niên nhướng mày, mỉm cười khoanh tay đứng nhìn, không lên tiếng.
Giản Du xoa mèo đã tay, dạ dày kêu hai tiếng mới chịu đứng lên, đi về phía cửa có người đang đứng chặn.
"Anh đứng đây làm gì, xéo qua một bên đi."
Giản Du đẩy đẩy hắn mấy cái nhưng không đẩy được, Dữu Dữu cũng nhảy xuống khỏi sofa, vui vẻ lướt qua chân hai người rồi thoải mái bước tới bát cơm của mình.
Giản Du: "?"
Lục Thời Niên: "Bé Du, em không thể phân biệt đối xử như vậy được."
Giản Du: "?? Em phân biệt cái gì?"
Lục Thời Niên: "Em sờ nó mà không sờ anh."
Giản Du: "...."
Lục Thời Niên: "Dữu Dữu có, Niên Niên cũng phải có."
Giản Du ôm lấy đầu hắn xoa xoa loạn xị ngậu.
Tóc Lục Thời Niên lập tức rối tung rối mù, hắn chẳng nhưng không quan tâm mà còn nheo nheo mắt cực kì hưởng thụ, cong lưng cúi đầu: "Phải nựng nựng nữa ~"
Chẹp, yêu đương đúng là tốn thời gian mà, hai người ở nhà chưa làm gì mà đã hết nguyên buổi sáng, cuối cùng Lục Thời Niên phải chở Giản Du phi như bay đến trường, suýt thì trễ giờ.
Lục Thời Niên: "Bé cưng, anh phải qua tổ phát thanh, buổi trưa qua đón em cùng đi ăn cơm nhé."
Chỉ còn 6 phút nữa là vào giờ học, Giản Du vội vàng bảo biết rồi, vẫy vẫy tay với hắn xong chạy vào tòa dạy học.
"Sao thế, ngủ quên à?"
Lưu Kiếm Xuyên đang ngồi chơi Anipop, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, đù, là bạn học Giản Du mới tới đang thở hồng hộc.
"Không." Giản Du đặt sách vở xuống ngồi vào chỗ, vừa kịp giờ.
Lưu Kiếm Xuyên: "10 giờ mới vào học mà còn phải chạy trối chết thế này, cậu ở đường vành đai hai phi đến đây hở?"
Giản Du: "Trên đường đi gặp chó."
Lưu Kiếm Xuyên: "?"
Giản Du: "Cứ ngoạm quần áo không chịu cho tôi đi."
Lưu Kiếm Xuyên hết hồn: "Cái đù má? Bị cắn hả?"
Giản Du: "Không cắn."
Lưu Kiếm Xuyên: "Thế nó ngoạm quần áo cậu làm chi?"
Mặt Giản Du không biểu cảm: "Cứ nằng nặc đòi xoa nựng, sờ đủ rồi mới chịu thả tôi đi."
Lưu Kiếm Xuyên: "?? Chó gì dính người quá vậy? Thế cậu đứng lại sờ chó à?"
Giản Du 'ừ' một tiếng.
Lưu Kiếm Xuyên: "Cậu dễ tính quá rồi, lần sau đi đường vòng đi. Người ta hay nói chó hoang thường bẩn lắm, biết đâu đấy có ngày nó nổi điên xong cắn cậu một cái thì toi."
Giản Du: "Không phải chó hoang."
Lưu Kiếm Xuyên: "Ỏ?"
Giản Du nghiêm túc sửa lại: "Không phải chó hoang đâu, cũng không dữ, sẽ không cắn tôi."
Cậu cũng không phải kiểu người thấy chó nào cũng nựng.
Phải thích thì mới nựng.
Giảng viên của môn này rất chú trọng hình thức, cho dù bạn có nghe giảng hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần bạn đến góp quân số cho lớp học nhìn đầy ắp người là được, điểm danh đầy đủ là ok.
Ngược lại, nếu không có mặt lúc điểm danh thì cuối kỳ sẽ bay luôn 35% điểm chuyên cần, tới đó thì điểm kiểm tra cuối kỳ kiểu gì cũng bị đì thêm 5% nữa.
Lục Thời Niên gửi tin nhắn hỏi cậu đã vào học chưa, buổi trưa muốn ăn gì. Giản Du không nghĩ ra ý tưởng gì, hỏi ngược lại hắn sao đi đọc bản thảo mà còn thời gian nghịch điện thoại.
Ngồi phía sau cậu là Tiểu Tuệ và hai bạn nữ, tiết học trôi qua được một nửa thì giảng viên đã chìm đắm hẳn vào biển tri thức không thèm để tâm gì tới họ nữa, mấy cô nàng ngồi sau liền bắt đầu buôn dưa lê.
"Nè, sắp tết thiếu nhi rồi đúng không? Tao tính mua quà cho bồ, các mày nghĩ tao nên tặng gì?"
"Gì vậy má? Bạn trai mày là trẻ to xác hay gì? Còn muốn nhận quà tết thiếu nhi nữa??"
"Sửa lại, cả hai đứa nó đều là trẻ to xác thì có. Bạn trai nó tích tiền mấy tháng trời để mua một cái vòng cổ đắt cắt cổ cho nó đó."
"....Ghê vậy luôn? Cơ mà không phải là quà tết thiếu nhi hả? Sao ổng tặng mày dịp này?"
"Chưa tặng."
"Thế sao mày biết?"
"Tao vô tình nhìn thấy danh sách mua sắm của ổng, cũng tiện mắt liếc luôn đoạn chat của ổng với người bán... Sao tự nhiên lại tặng vậy trời, mấy nay tao nghĩ ngợi mà sầu ngang luôn á."
Giản Du đồng cảm.
Tuy ngoài miệng chưa nói gì, nhưng quả thật cậu cũng đang rất phiền lòng. Sinh nhật Lục Thời Niên sắp đến rồi, cậu bới tung Baidu lên rồi mà vẫn chưa tìm được quà phù hợp.
Thật ra thì cũng có vài cái gợi ý không tồi, gì mà đồng hồ, vòng cổ, hoa tai, giày dép, rồi cả máy chơi game nữa.
Nhưng mấy thứ này chỉ phù hợp được với các đôi tình nhân khác, còn đặt trên người bọn họ thì chẳng thấy hợp tí nào hết trơn.
Đầu tiên phải kể đến đối tượng là nam, vòng cổ hoa tai đương nhiên bị loại rồi, lại kể đến đồng hồ với máy chơi game thì chính Lục Thời Niên cũng có cả lô, lúc trước hắn cũng tặng cậu rồi.
Món quà đầu tiên, cậu không muốn tặng cho Lục Thời Niên một thứ mà hắn có cũng được mà không có cũng không sao, làm vậy thì chẳng khác nào tặng cho có hình thức.
Hơn nữa cũng vì cậu biết rằng mình tặng gì thì Lục Thời Niên cũng đều sẽ thích, cho nên cậu mới càng muốn tặng hắn thứ gì đó mà hắn thực sự muốn.
"Không được, mấy thứ mày bảo đều là đồ ổng có rồi, hoặc là ổng đã tặng tao rồi, giờ tao tặng lại thứ đó thì chẳng có tí thành ý gì hết."
"Vậy mày tính làm gì?"
"Tao muốn tặng ổng thứ mà ổng thực sự thích, không phải chỉ thích vì là quà tao tặng."
"Thế ổng thích gì, mày có biết không?"
"Có biết."
"Thế tặng đi!"
"Nhưng mấy thứ ổng thích ổng đều có hết rồi."
"Vậy tặng cái ổng thích nhất."
"Hở?"
"Xời ạ, không phải ổng thích mày nhất à? Tự tặng mình đi chứ còn chần chờ gì nữa."
"Hả???"
"Tắm rửa sạch sẽ rồi tự đóng gói bản thân đi, trốn vào trong chăn của ổng nằm chờ thôi."
"Đỉnh thế còn gì?!"
"Hahahahaha ông bồ nó tính tình phong kiến bảo thủ dữ lắm, có khi còn chẳng dám xốc chăn lên ý, cả đêm nằm ngoài chăn tâm sự chuyện nhân sinh lý tưởng sống với nó đến sáng cũng nên!"
"Giản Du, điểm danh kìa."
Lưu Kiếm Xuyên huých cậu một cái: "Đại ca ơi, điểm danh mau!"
Giản Du hoàn hồn, đáp 'có' một tiếng.
Lưu Kiếm Xuyên: "Nghĩ cái gì mà hồn rời khỏi xác thế?"
Giản Du ậm ừ nói không có gì.
(Truyện được đăng tải trên truyenhdt.com @caphecot_giua)Tiếng chuông tan học reo lúc 12 giờ, tiếng nhạc hiếm hoi mới thấy của đài phát thanh vang lên trong khuôn viên trường, sau lời của người dẫn chương trình kết thúc là một giọng nói trầm thấp cực kỳ quen thuộc với Giản Du.
Nội dung phát biểu tốt nghiệp cái nào cũng như cái nào, nếu nghe một lần thì còn thấy cảm động, chứ nghe nhiều rồi thì tâm cũng chết lặng.
"Trường lại bắt đầu đi lừa tình sinh viên bằng đợt tốt nghiệp đấy."
"Biết ngay là tiền bối Lục sẽ bị lôi đi mà."
"Cứ như này cũng được, nếu khách mời quảng bá trường của tổ phát thanh ai cũng có giọng dễ nghe thế này thì tao cũng không đến nỗi lần nào bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa cũng muốn vác đao đi đập loa."
"Ây, Giản Du, đi ăn trưa không?"
"Không, có người chờ rồi."
"Ừa, thế đi xuống thôi nhỉ?"
"Ừm."
Rời khỏi khu dạy học cũng vừa lúc bài phát biểu ngắn gọn được đọc xong, theo thường lệ thì người dẫn chương trình sẽ tự do thực hiện phỏng vấn.
Thường thì mọi người trong trường sẽ thích nghe cái kiểu phỏng vấn không chính thức này nhất, bởi vì nó sẽ bao gồm đủ thứ câu hỏi kỳ quặc của sinh viên trên gửi lên diễn đàn do người dẫn chương trình thu thập rồi thuật lại.
Sau hai câu hỏi vô thưởng vô phạt đầu tiên về học tập và tốt nghiệp, người dẫn chương trình hỏi sang câu thứ ba: "Mọi người đều biết rằng gia cảnh nhà tiền bối Lục khá tốt, phương diện nào cũng rất ưu tú, cho nên ai cũng rất tò mò, người từ nhỏ đến lớn có quá nhiều thành tựu như vậy, không biết có món bảo bối nào anh cảm thấy đặc biệt quý trọng không?"
Giọng nói lười biếng của Lục Thời Niên phát ra từ loa, dù trải qua ảnh hưởng của dòng điện, rồi chất lượng khuếch tán âm thanh cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn dễ nghe: "Có chứ, sao lại không nhỉ, nhưng nhiều hay ít thì tôi cũng chỉ là người bình thường thôi."
Dựa vào hướng suy nghĩ của người dẫn chương trình thì tiếp theo sẽ hỏi xem anh có bảo bối gì.
Nhưng Lục Thời Niên đã lập tức bổ sung thêm một câu khiến người nghe không kịp đề phòng: "Đặc biệt nhấn mạnh, trong mọi món bảo bối tôi sở hữu, đối tượng của tôi vĩnh viễn là bảo bối quý giá nhất."
Người dẫn chương trình hết hồn, gần như không biết nên nói gì tiếp.
Buổi phát sóng này... có tính là buổi công khai tình cảm không vậy???
Giản Du vẫn đang chuyên tâm lắng nghe cũng phải sửng sốt, bước xuống bậc thang cuối mà lảo đảo suýt thì té.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy người dẫn chương trình hỏi Lục Thời Niên với giọng điệu đè nén phấn khích: "Đối tượng sao? Tiền bối Lục yêu đương sao? Nhưng không phải trước đây tiền bối vẫn luôn trong trạng thái độc thân à?"
Không còn gì để nghi ngờ, không khí hóng hớt chuyện bát quái dâng lêи đỉиɦ điểm.
Lưu Kiếm Xuyên: "Tiền bối Lục nhìn vậy mà cũng đã yêu đương rồi sao? Á đù! Đúng là hoàng hôn đỏ* nha!"
Giản Du liếc mắt nhìn cậu ta.
Lưu Kiếm Xuyên lập tức sửa miệng: "Ý tui là hoàng hôn vườn trường hồng đỏ á, tiền bối Lục không phải là sắp tốt nghiệp sao hahaha."
(夕阳红: hoàng hôn đỏ/hồng. Theo ý mình hiểu thì cụm này chỉ những người ở độ tuổi xế chiều mới tìm được tình yêu. Ý Lưu Kiếm Xuyên là Lục Thời Niên tốt nghiệp đến nơi rồi mới có bồ. Nếu có gì không đúng thì các bác góp ý cho mình nha!)Lục Thời Niên: "Vừa mới theo đuổi được."
Người dẫn chương trình: "Thì ra tiền bối Lục là người chủ động, đối phương cũng là người trong trường mình sao?"
Lục Thời Niên: "Ừm."
Người dẫn chương trình: "Có thể tiết lộ một chút không ạ?"
Lục Thời Niên cười cười: "Không được đâu, em ấy dễ ngượng lắm."
Giản Du bĩu bĩu môi, tên ngốc này, ai dễ ngượng chứ.
Người dẫn chương trình có chút thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng lui lại một bước, hỏi tiếp: "Thế có thể tiết lộ đối phương là người thế nào được không ạ?"
"Đáng yêu."
Lục Thời Niên nói, cơ mà dứt lời xong lại thấy biểu đạt như vậy là chưa đủ, bèn suy nghĩ thêm hai giây: "Cực kỳ đáng yêu, không phải kiểu người hiếm có khó tìm nhưng mà nếu mà để khen ngợi chắc chắn phải khen dễ thương, em ấy đáng yêu đến tận xương tận tủy, tôi nói vậy cậu có hiểu không?"
Người dẫn chương trình: "...."
Tui cũng chỉ hóng hớt, mong anh hãy trả lời như người bình thường, xin đừng khoe khoang.
"Đồ điên." Giản Du sờ sờ lỗ tai, nhỏ giọng mắng một câu.
Lưu Kiếm Xuyên: "Hở? Cậu nói gì cơ?"
Giản Du: "Không có gì."
Hai người ra tới cổng thì đường ai nấy đi, hiện tại xung quanh không có ai, cậu giơ tay xoa xoa tai mình, ngồi xuống chỗ có bóng râm bên cạnh bồn hoa.
Người dẫn chương trình: "Em hiểu rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đúng không, nhìn đâu cũng toàn ưu điểm, tuyết đối không có khuyết điểm—"
Lục Thời Niên cắt ngang lời cậu ta: "Thật ra thì cũng không phải là không có."
Người dẫn chương trình: "Gì cơ ạ?"
Lục Thời Niên trả lời đúng trọng tâm: "Tính tình em ấy thực ra cũng không phải là tốt lắm, rất thích mắng tôi."
Giản Du trợn trắng mắt.
Hừ, tên cẩu tặc kía dám bày trò tố cáo tôi trước mặt toàn thể giảng viên sinh viên đúng không?
Người dẫn chương trình: "Là sao? Đánh là thương mắng là yêu hở?"
Lục Thời Niên: "Sao cậu biết?"
Người dẫn chương trình: "?"
Lục Thời Niên: "Tôi cũng cảm thấy thế, thế giới này nhiều người như vậy mà em ấy chỉ mắng tôi chứ không mắng ai khác, hẳn là em ấy thích tôi rồi."
Người dẫn chương trình: "...."
Giản Du: "...."
Quần chúng thầy trò đang dỏng tai lên nghe: "...."
Nhìn người dẫn chương trình có vẻ không đặt thêm câu hỏi nào nữa, Lục Thời Niên nhìn thời gian, chủ động nói: "Còn ba phút thôi, tôi có thể nói thêm hai câu không?"
Người dẫn chương trình: "Hớ?"
Lục Thời Niên: "Em ấy hình như hơi dị ứng với mấy lời yêu thương, cũng chê tôi nói mấy lời đó bên tai em quá buồn nôn. Cơ mà tôi cảm thấy có một có việc nên nói cho em ấy biết, vừa hay là em cũng đang ở trường, tôi nói luôn ở đây được không?"
Người dẫn chương trình chịu hết cú sốc này đến cú sốc khác: "Á, được chứ, vậy anh muốn nói gì ạ?"
Lục Thời Niên cười cong khóe mắt, tựa như đang thở dài: "Muốn nói là tôi rất yêu em ấy."
"Chẳng hiểu làm sao mà em ấy lớn lên lại vừa vòng tay của tôi đến vậy, mỗi khi ôm em xong phải buông tay khiến tôi có cảm giác khát khô cổ ba ngày ba đêm mà không thể mở nổi lon coca ướp lạnh, thật sự khó chịu."
"Thần kỳ hơn nữa là gì, lúc không ở bên cạnh em ấy, trên đường có mấy con kiến bê vụn bánh quy đi ngang qua; trong rừng cây có con chuồn chuồn nào đánh nhau thua; hay buổi trưa đi ăn cơm mà rau lại nhiều hơn thịt, tôi đều muốn chia sẻ hết với em."
"Có đôi lúc tôi rất muốn giấu em ấy đi, để tất cả sự nóng nảy bé nhỏ của em đều hướng về tôi, nhưng tôi lại càng muốn tuyên bố với cả thế giới rằng tôi là của em ấy, tôi và mèo con đều do em ấy quản, đều theo họ của em."
"Không biết em ấy có chê tôi dính em quá không, nhưng mà có chê thì cũng chịu, đề toán cao cấp làm sai tôi có thể sửa, đề vật lý ứng dụng cũng thế, nhưng riêng chuyện này thì quả thực không thể. Tôi quá thích cảm giác ở bên em, nói rằng mấy chục năm sau tôi muốn nằm chung một quan tài với em ấy, chắc cũng không ngoa đâu."
"Nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng mà ngoài tiêu tiền và đối tốt với em ấy thì tôi thật sự cũng không có gì khác để cho em. Vậy nên thực sự muốn cảm ơn em vì lớn lên đẹp như vậy mà lại bằng lòng ở bên tôi."
"Ở bên em ấy càng lâu, tôi càng cảm thấy cuộc sống của mình quá ngắn ngủi, tính toán một chút, có lẽ tôi sẽ không có đủ thời gian để nói thật tỉ mỉ rằng tôi thích em đến mức nào."
"Nhưng đây không phải vấn đề lớn, tôi và em ấy vẫn còn thời gian ở trường cùng nhau, vậy nên trước mắt tôi chỉ còn một vấn đề quan trọng phải hỏi."
"Bé cưng, trưa nay em muốn đi ăn lẩu thịt bò với anh không?"
-
Hết chương 40.
Quá nhiều cơm tró.....