Chương 4: Tư tâm của Kỷ Mộc

Chờ cây côn ŧᏂịŧ giả đó hết điện đã là 9 giờ rưỡi tối. Dung Linh vô lực mà giãy giụa, đem côn ŧᏂịŧ giả rút ra khỏi cơ thể, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy du͙© vọиɠ.

Ngày hôm sau khi Dung Linh tỉnh dậy, cây côn ŧᏂịŧ giả đã không còn điện. Hắn vậy mà hàm chứa côn ŧᏂịŧ giả trong người cả đêm. Hoa huyệt lúc này đã sưng lên, thịt non bên ngoài đỏ ửng, phần eo phá lệ bủn rủn.

Thân thể này thật sự rất dâʍ đãиɠ....

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn căng thẳng nhấp môi mà đem côn ŧᏂịŧ rút ra.

Nếu để Kỷ Mộc biết hắn ham muốn anh, mỗi ngày đều nghĩ đến anh mà thủ da^ʍ liệu có chán ghét hắn không, hoặc là chạy trốn khỏi nơi này?

Dung Linh sắc mặt trở nên trắng bệch, gian nan đứng dậy muốn đi rửa mặt.

___

"A Linh, sớm a"

Trong phòng vệ sinh hiện lên bóng hình nam sinh cao ráo, nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu về phía hắn, nhẹ nhàng cười.

"Kỷ, Kỷ Mộc."

Dung Linh khô khan gật đầu, sau đó trầm mặc đứng bên cạnh nặn kem đánh răng. Kỷ Mộc vừa ấm áp lại vừa ôn nhu, sạch sẽ đến độ không ai dám mơ tưởng đến.

Nhưng cố tình mà người như vậy lại làm hắn bao đêm kêu tên anh mà cao trào, ảo tưởng Kỷ Mộc đem hắn trở thành cɧó ©áϊ tiết dục, là bồn chứa tinh.

Hắn bản tính phóng đãng, nên mỗi khi ở trước mặt anh đều phải kiềm chế bản thân. Dù trái tim như muốn nhảy ra ngoài, thì biểu hiện bên ngoài của hắn vẫn bình thản.

"Làm sao vậy?" Kỷ Mộc nghi hoặc mà nhìn về phía hắn "Hôm nay uể oải". Mỹ nhân mềm gầy yếu lùn hơn anh nửa cái đầu gương mặt ửng hồng lạ thường, trên mặt còn dính nước mắt, đi đường chậm rì rì, thật đáng thương.

Quan tâm khách sáo một chút có lẽ mới là cách tốt nhất giữ khoảng cách với bạn cùng phòng. Nhưng anh... có tư tâm.

Anh tới gần Dung Linh, cúi đầu giúp hắn thay nước súc miệng rồi nhẹ giọng nói :"Tối hôm qua cậu không thoải mái sao? Bỗng nhiên liền đi rồi."

Khoảng cách của bọn họ thật gần nhau quá!

Dung Linh theo bản năng siết chặt tay "Ân, ân không có việc gì."

Hắn trốn tránh lui về phía sau, vội vàng mà rửa mặt qua loa nhanh rồi liền quay về phòng mình.

Thậm chí còn chưa kịp đi WC.

Trong phòng, Dung Linh khẩn trương đến độ bàn chải đánh răng còn chưa thả ra. Tiếng tim đập vang vọng bên tai, Dung Linh dựa lưng vào cửa phòng rồi chậm rãi trượt xuống, trái tim trong l*иg ngực còn kinh hoảng.

Vừa rồi một mùi hương cỏ cây tươi mát theo khoang mũi xông vào cơ thể hắn.

Là mùi hương của Kỷ Mộc.

LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌