Chương 11: Dung Linh hoảng sợ

Sau khi bị làm xong Dung Linh liền hôn mê bất tỉnh.

Lại lần nữa tỉnh lại, đã là buổi tối.

Bụng hắn giờ trống rỗng, cơn đói âm ỉ khiến bụng cồn cào. Chỉ là vừa chuyển động, hoa huyệt liền trở nên đau đớn dày đặc do co xát, còn có...... Bị tắc đến no căng?

Dung Linh ngây ngẩn cả người.

Bình thường cũng có lần gậy mát xa bị kẹt qua đêm do quên lấy ra, nhưng, nhưng mấy thứ đó cuối cùng đều mang lại cảm giác lạnh lẽo!

Như thế nào lại cảm thấy ấm áp!?

Không đợi hắn suy nghĩ thêm, một cánh tay dài liền ôm lấy eo hắn, thân hình nóng bỏng liền nhanh chóng sáp gần thân hình hắn. Hơi thở quen thuộc phả vào da thịt ở cổ.

Kỷ Mộc nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh?"

Kỷ Mộc?

Dung Linh cứng người xoay lại, ngốc lăng mà nhìn nam nhân trước mắt.

Hắn ta đã nghĩ!

Buổi sáng thấy Kỷ Mộc, tính nghiện phát tác liền trốn về phòng, sau đó hình như có bóng người tiến vào phòng......

Hắn còn tưởng rằng chỉ là mộng xuân, không nghĩ tới thật sự là Kỷ Mộc!

Dung Linh muốn sờ Kỷ Mộc một chút, muốn lừa gạt chính mình đó chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác tê dại của thân thể lại rất chân thật.

Hắn có tính dâʍ đãиɠ, lời nói phóng đãng.....

"Kỷ Mộc......"

Hắn nhỏ giọng hô, cả người cứng đờ, không biết nên làm động tác gì.

"Cậu, cậu có phải hay không đều đã biết....."

"Biết?"

Tay trên eo chợt tăng thêm lực, khóe miệng Kỷ Mộc chậm rãi mím lại, banh thẳng, con ngươi thâm thúy mà nhìn chằm chằm hắn. Như là dã thú đang chăm chú nhìn con mồi.

"Tôi nên biết cái gì?"

Nam nhân đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Biết ngươi tự an ủi hoa huyệt của mình?"

"Hay là thừa nhận mình là tiểu cɧó ©áϊ vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân của ngươi?"

Môi mỏng khẽ mấp máy, liệt kê ra những hành vi phạm tội của hắn. Như lưỡi kiếm lăng trì trên da, đâm vào trong lòng, buộc tù nhân phải thú nhận.

"Đừng nói nữa!! Cầu ngươi, đừng nói nữa...."

Đồng tử màu nâu chợt ứa lệ, theo gương mặt chảy xuống, đọng lại ở bàn tay thô to của nam nhân.

Hắn nguyện ý khi phát tác tính nghiện ảo tưởng rằng Kỷ Mộc là chủ nhân. Dâʍ ɭσạи hắn, chà đạp hắn, làm hắn thét lên vì cao trào, làm đến hai chân hắn run rẩy.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của một kẻ ác, mà hắn dùng để tự an ủi khi ở một mình.

Hắn hiểu rõ rằng nó không thuộc về Kỷ Mộc.

Chỉ là hắn không hiểu.

Kỷ Mộc trước mắt hắn bây giờ, làm sao có thể nói ra những lời nói như vậy?

Đã từng đích thân tới bung dù cho hắn, nhẹ nhàng mỉm cười như đại ca ca mà sờ đầu hắn. Hiện tại như thế nào lại nói ra những lời nhục nhã đó......

Dung Linh môi trắng bệch, dùng sức đẩy tay trên eo ra, lảo đảo xuống giường đi đến nhà vệ sinh.

Hạ thể phát ra một tiếng "Ba", một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo đùi chảy xuống.

Dung Linh dừng lại bước chân, nhịn không được cười tự giễu.

Là như thế này a.

Hắn đã biết.

Bởi vì hắn vốn dĩ đã rất da^ʍ tiện.

Kỷ Mộc phát hiện bản tính hắn, cũng rốt cuộc minh bạch hắn không xứng được đối xử ôn nhu đi?

Mỹ nhân cao gầy hồng mắt, thất thần, cả người vô lực mà ngồi xổm trên mặt đất.

Giống như bé thủy tinh, yếu ớt đến độ chạm vào liền vỡ ra, bắn ra những mảnh sắc nhọn. Nếu không cẩn thận sẽ bị đâm vào tay, gây ra từng vệt máu.

Kỷ Mộc tâm nhịn không được co rụt lại.

Dù đã quyết tâm ép hỏi, nhưng đối mặt với nước măt của hắn vẫn là thất bại thảm hại.

Nam nhân bước nhanh xuống giường, bế Dung Linh đặt vào bồn tắm vốn đã đầy nước.

Dòng nước ấm áp tràn vào cơ thể, người trong l*иg ngực nhạy cảm run lên nhưng lại gắt gao cắn môi không phát ra bất kì âm thanh nào.

Thẳng đến khi ngón tay thon dài của nam nhân men theo dòng nước tiến vào hoa huyệt, Dung Linh khẩn trương lùi về phía sau, mới rốt cuộc kinh hoảng nói.

"Đừng đυ.ng vào!"

Mắt thấy hắn sắp chạm lưng vào gạch men lạnh lẽo, Kỷ Mộc mím môi dùng tay kéo hắn trở lại l*иg ngực mình.

"Đừng nhúc nhích, rửa sạch sẽ"

"Bằng không còn muốn nghĩ là mang thai sao?"

Người trong ngực lại cắn miệng không nói.

Ngón tay linh hoạt mà ấn ở hoa huyệt, mang theo một lượng lớn nùng tinh. Mỗi lần Dung Linh cho rằng sẽ kết thúc, người đàn ông liền có thể ở nơi khác kiếm ra cái mới.

Hắn thành thành thật thật mà nắm vạt áo anh, thật lâu sau mới rầu rĩ trả lời: "Không nghĩ hoài bảo bảo".

Hắn không có gia đình, dù có con cũng không thể nuôi dạy tốt, thà không có con còn tốt hơn.

Hơn nữa hắn cũng sợ.... Sợ hài tử của mình cuối cùng sẽ giống bộ dáng của chính mình.

LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌