Phương Chính vẻ mặt vô tội, đôi mắt phát sáng lấp lánh kia khiến cậu choáng váng, đánh sâu vào trong lòng Tô Nguyện.
"Tôi... Tôi đi ngang qua." Sau đó hắn quay đầu, hướng lỗ tai phấn nộn nộn về phía Tô Nguyện.
Mọi người nghĩ đến Tô Nguyện còn có thể tiến lên niết sao? Đương nhiên là không có khả năng, biết rõ đối phương là có ý với mình còn đi trêu chọc người ta, kia không phải tìm đường chết sao? Bất quá Tô Nguyện vẫn ở trong lòng hô to: Ngọa tào, đáng yêu quá!
"Nga..." Tô Nguyện cũng không định nói cái gì nữa, tuy rằng trong lòng tỏ vẻ thực hoài nghi.
Ai đang yên đang lành không có việc gì đi đứng trước cửa phòng người ta chứ! Trừ khi hắn là ngốc tử!
"Buổi sáng tôi chuẩn bị sữa cùng bánh mì cho cậu, bánh mì là bánh mì chà bông...... loại cậu thích đã bán hết rồi, cho nên tôi mua bánh mì chà bông, không biết cậu có thích hay không..." Phương Chính thấp đầu nhỏ giọng nói, giống như sợ sẽ làm Tô Nguyện sinh khí vậy.
Tô Nguyện mỗi lần đối thoại với Phương Chính, đều có một loại cảm giác ác bá khi dễ tiểu tức phụ, nếu Tô Nguyện cao lớn hơn hắn một chút, to khỏe hơn hắn một chút, thêm khí thế cường thịnh hơn hắn nữa là có thể đạt tới cái hiệu quả kia rồi!
"Không có việc gì... tôi cũng thích chà bông." Tô Nguyện xua tay nói không sao cả, sau đó quẹo vào buồng vệ sinh bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Phương Chính đứng tại chỗ lăng lăng nhìn bóng dáng Tô Nguyện thật lâu, cuối cùng mỉm cười xoay người rời đi.
Phương Chính sau đó đi làm, còn Tô Nguyện nhàm chán trở về phòng mở máy tính lên, vừa đăng nhập đã thu được một mảnh cuồng oanh loạn tạc.
Tô Nguyện thô sơ giản lược nhìn một chút, đều là tin nhắn từ một ít người xa lạ, nội dung đều là mắng cậu vô sỉ, không biết xấu hổ,..v..v... Tô Nguyện cau mày bỏ qua toàn bộ, sau đó tìm biên tập của mình, đã thấy tin nhắn từ mấy hôm nay.
Hư vô: Cậu có đó không?
Hư vô: Còn chưa dậy sao?
Hư vô: Được rồi.
Hư vô: Cậu login sẽ thu được rất nhiều tin nhắn, cậu cũng không cần quản nhiều, xem nhẹ là được.
Hư vô: Sau đó lập tức nhắn tin cho tôi!
Hư vô chính là biên tập của Tô Nguyện, nhìn Hư Vô gửi tin đến Tô Nguyện lại một lần nữa mặt nhăn mày nhíu.
Tâm nguyện: tôi ở đây
Tâm nguyện: Đến tột cùng phát sinh cái gì? Như thế nào nhiều tin nhắn như vậy.
Tô Nguyện có bút danh là Tâm Nguyện, là tác giả rất có nhân khí của một trang web, chủ yếu viết thể loại huyền huyễn. Tô Nguyện viết võng văn đã nhiều năm, cũng xuất bản được mấy bộ, có một bộ còn cải biên thành trò chơi, đưa ra thị trường cách đây không lâu nhận được phản hồi khá tốt.
Hư Vô: Văn của cậu bị đạo, chính là truyện hiện tại cậu đang viết đó.
Tâm nguyện: là bản [ Vô danh] sao?
Hư Vô: đúng rồi, người kia so với cậu đăng trước một bước ở một web tiểu thuyết nguyên sang khác, nội dung của hai người đều tồn tại rất nhiều điểm giống nhau, bởi vì hắn so với cậu đăng sớm hơn, cho nên mọi người hoài nghi cậu sao chép của hắn.
Tô Nguyện nhíu mày, tác phẩm kia là cậu chuẩn bị nửa năm, hết thảy ý tưởng cậu đều cẩn thận thu thập, cẩn thận sắp xếp, như thế nào có khả năng là sao chép của người khác?
Tâm nguyện: Tôi muốn nhìn thử, cho tôi linkq của tác phẩm kia đi.
Hư Vô:
TruyenHDTô Nguyện bấm vào đường link, sau khi nhìn đến tên truyện mặt cậu liền trắng bệch, quyển này cùng tên với tác phẩm của cậu... Phi thường giống cơ hồ chỉ khác một vài từ. Quyển sách này nhân khí rất cao, khu bình luận lửa nóng một mảnh, Tô Nguyện mở chương thứ nhất, đọc nhanh như gió...
Tô Nguyện không thể tin được, cái truyện này cùng truyện của cậu đâu chỉ giống nhau bình thường, phải nói là giống nhau như đúc! Trừ bỏ tên nhân vật chính khác nhau, liền ngay cả một ít chi tiết miêu tả đều hoàn toàn giống nhau!
Tiếp tục lướt xem tiếp, thời điểm đến chương 18 cậu phát hiện, từ nơi này bắt đầu không giống nhau, tiếp tục xem... Tô Nguyện phát hiện một số chỗ không đồng dạng, nhưng tổng thể vẫn là giống nhau.
Thật giống như, hắn cùng Tô Nguyện cùng dùng một cái dàn ý.
Đại cương dàn ý là Tô Nguyện viết, người kia lấy đại cương dàn ý từ đâu ra?
Hư Vô: Tôi xem qua đại cương dàn ý của cậu cho nên tôi tin tưởng cậu không phải sao chép, như vậy vấn đề ở đây là người nọ sao lại có dàn ý giống cậu như vậy?
Tâm nguyện: Tôi cũng không biết...
Hư Vô: Có phải cậu không cẩn thận tiết lộ ra ngoài hay không? Tôi biết cậu vì tác phẩm này đã cố gắng thật lâu, tôi nghĩ cậu cũng không nguyện ý để cho người khác được tiện nghi đi.
Tô Nguyện cười, cậu chưa bao giờ là người hào phóng như thế.
Tâm nguyện: Tôi không nhớ rõ có ai động vào máy tính của tôi không nữa a.
Hư Vô: vấn đề này cậu hảo hảo suy nghĩ một chút.
Hư Vô: Hiện tại độc giả huyên náo lợi hại, cậu trước tiên không cần để ý, chờ bọn họ yên tĩnh chúng ta sẽ bắt đầu có hành động.
Tâm nguyện: Hảo