Khoái trá cùng Mộc Hi Trữ ăn xong cơm trưa, sau đó hai người ở trên phố chậm rãi tản bộ, cho đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu, nhiệt độ
lên cao hai người mới rời đi.
Tô Nguyện nguyên bản muốn gọi điện thoại cho Phương Nhiễm, nhưng khi cậu nhìn đến Mộc Hi Trữ thời điểm nhắc tới đệ đệ, trong mắt không tự giác toát ra tình yêu, cậu chỉ biết, Phương Nhiễm là không có hi vọng, bởi vì Mộc Hi Trữ cùng chính mình giống nhau.
Mỏi mệt về đến nhà, Tô Nguyện chuyện thứ nhất chính là nằm trên giường, không biết sao lại thế này chỉ là uống một chút rượu bây giờ liền buồn ngủ, xem ra tửu lượng của cậu thật sự là càng ngày càng không tốt rồi.
Trong mộng, cậu nhìn thấy một tiểu nam hài, bộ dạng cùng Phương Chính rất giống nhau, hướng cậu vẫy tay nhỏ bé, còn nãi thanh nãi khí kêu: "Ma ma ôm một cái..."
Tô Nguyện đột nhiên giật mình tỉnh dậy! Đầu đầy mồ hôi lạnh, cậu như thế nào lại mơ giấc mơ kỳ quái như vậy? Còn có "ma ma" Cái quỷ gì...
Xem ra gần đây quá mệt mỏi, đã quên chú ý nghỉ ngơi... Ân, nhất định là như vậy.
Ngày trôi qua thật sự mau, nhoáng một cái đã qua một tháng.
Tháng chín, thời điểm khai giảng, hẳn là một tháng bận rộn, nhưng đối với Phương Chính cùng Tô Nguyện, lại là bắt đầu chuỗi ngày nghỉ miễn phí đi du lịch của hai người. Bọn họ đến một thành phố ven biển chơi, một tháng sau trở về hai người đều đen một vòng, nhìn lại cũng rất khí chất nam nhi!
"Ngao, Phương Chính...! Anh anh anh như thế nào tự dưng cắn người!!" Tô Nguyện run run đưa tay chỉa chỉa tên đầu sỏ cắn mình một ngụm.
Phương Chính vẻ mặt u oán nhìn cậu, tràn đầy bất mãn. Hắn nguyên bản nghĩ đến dịp du lịch này bọn họ có thể trên giường cả ngày ba ba ba, nhưng mà một tháng qua, bọn họ cũng chỉ là sờ sờ, cứ lúc đi vào chuyện chính người nào đó mà bắt đầu ngao kêu, tựa như gϊếŧ heo! Điều này làm cho hắn như thế nào không ai oán chứ!
"Anh muốn làm ở trên giường đến khi em khóc mới thôi!" Phương Chính thanh âm tràn ngập du͙© vọиɠ, trong mắt hừng hực nóng cháy giống như đem Tô Nguyện thiêu đốt.
Tô Nguyện trong lòng không ngừng kêu ma ma cứu ta, có kẻ mạnh dám đi ức hϊếp người yếu ớt anh anh anh! Lạnh run lui lui
đến một góc, vẻ mặt đề phòng nhìn Phương Chính, sợ hắn lại đi lên đem chính mình ăn đến xương cũng không còn, "Anh anh anh đừng xằng bậy! Em sẽ tức giận!"
Kỳ thật Tô Nguyện cũng không biết sao lại thế này, cũng cảm thấy có lỗi với Phương Chính, nhưng từ cái giấc mộng kỳ quái kia, mỗi lần vừa đến thời điểm muốn ba ba ba, đều có một thanh âm nãi thanh nãi khí truyền vào trong tai, "Ma ma người không nghĩ đến cục cưng sao qaq", sau đó cậu không hiểu sao sẽ thấy chột dạ...
Cậu cảm thấy chính mình có phải bị cái gì kỳ quái ám trên người hay không! Rất đáng sợ!
Phương Chính nhìn Tô Nguyện hồi lâu, vẫn là không đành lòng đối cậu cường ngạnh, một tiếng thở dài đem tay Tô Nguyện kéo lại đặt trên cự vật nóng bỏng hùng dũng oai vệ của mình, ý bảo cậu dùng tay giúp hắn giải quyết.
Tô Nguyện nhận mệnh đưa tay thâm nhập vào trong quần Phương Chính, sau đó vuốt ve, cảm thụ vật kia dần biến thô, lại càng lớn thêm, chậm rãi hoạt động cái tay...
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Tô Nguyện nằm ở trên giường nhìn Phương Chính thu dọn tàn cuộc, xem mặt Phương Chính có chút ảm đạm cậu cảm thấy thật có lỗi.
Nam nhân luôn nói chuyện bằng nửa người dưới, khi mới nếm thử rồi đến hơn một tháng sau lại không có hưởng qua trong lòng còn may là không nghẹn đến chết.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Phương Chính đã mặc quần áo, trong tay cầm theo túi rác hỏi Tô Nguyện đang ngẩn người.
Tô Nguyện hưng trí nói, "Không cần quá dầu mỡ, không cần quá tanh, rất mắc ói."
Không biết vì cái gì cậu căn bản thấy không có khẩu vị, nguyên bản trước kia rất thích ăn tôm, hiện tại nhìn đến sẽ không thèm ăn, còn thấy trong người nôn nao.
"Ân, hảo, anh đi mua đồ." Phương Chính đáp lời rồi đi ra ngoài, Tô Nguyện nằm trong chốc lát lại đứng lên mở máy tính ra.
Quả nhiên, có vài tin nhắn, đều là người quen gửi, còn có một ít độc giả.
Hư vô: Sinh bệnh? Chú ý thân thể, đừng chỉ tập trung viết nhiều quá, thân thể trọng yếu hơn.
Hư vô: Cậu vốn được lòng độc giả rồi, mấy ngày nay càng nổi hơn nha.
Tâm nguyện: Ân, cám ơn quan tâm.
Tô Nguyện đột phát hiện Mặt trời lặn Tây Sơn lại phát tin tức đến –
Mặt trời lặn Tây Sơn: Chú ý thân thể, không cần ăn bậy này nọ, nghỉ ngơi có quy luật.
Tâm nguyện: Tôi vừa nhận được tin nhắn ~ cám ơn quan tâm!
Sau đó lại xem qua tin nhắn của vài độc giả cùng bằng hữu, cậu thật không ngờ chính mình chỉ là tùy tiện ở trang tác giả nói một câu, "Gần đây không biết sao lại thế này, có chút không thoải mái, không thèm ăn, khả năng là bị bệnh rồi", thế nhưng sẽ có nhiều người quan tâm đến như vậy! Mở ra bình luận cũng là một loạt độc giả nói "Tác giả nhất định phải chú ý thân thể!" tâm tình Tô Nguyện càng thêm tốt.
Sau khi đọc một loạt bình luận cùng tin nhắn, cậu lại ở trên trang tác giả đăng vài lời, "Cám ơn mọi người quan tâm, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân!"
Đăng xong, Tô Nguyện mới mở ra cửa sổ tin nhắn đã lóe sáng hồi lâu.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Được rồi, đừng khách khí
Sau đó cách 4, 5 phút lại gửi thêm mấy tin nhắn.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Tô Nguyện sao, tôi là Mộc Hi Viễn
Mặt trời lặn Tây Sơn: Chính là đệ đệ của Mộc Hi Trữ. Có chút chuyện muốn cùng cậu nói.