Chương 14.1: Dao Dao bị ốm

Vì thi cử tốn nhiều trí não nên gần đây Hề Dao luôn nấu cháo khi nấu bữa sáng, với thành phần dinh dưỡng cân đối. Cậu thích nấu cơm, cũng muốn được người khác khen ngon, huống chi là nấu cho những người thân thiết. Vậy nên Hề Dao càng không ngại dành thêm một chút thời gian cho nồi cháo.

Sáng nay khi hai người đi với nhau, Hề Dao cảm thấy hơi choáng váng, không còn sức lực, cố gắng tắm rửa rồi đi vào bếp. Cảm thấy khó có thể cúi xuống lấy thứ gì đó trong tủ lạnh, vì vậy cậu đứng thẳng người dựa vào tường, cảm thấy bức tường lạnh lẽo làm cho thân thể thoải mái hơn rất nhiều.

Một bàn tay khô ráo, ấm áp từ phía sau đỡ lấy gáy Hề Dao, giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Cậu làm sao vậy, cảm thấy không khỏe sao?"

Hề Dao quay đầu lại, thấy Vệ Lăng đang nhìn mình đầy chút lo lắng, người đẹp nhỏ mặt đỏ bừng, vào mùa đông mà thái dương lại có chút mồ hôi, hai mắt đầy hơi nước, mếu máo: “Vệ Lăng, tớ cảm thấy không thoải mái."

Vệ Lăng đi tới sờ trán, cau mày: "Bé con, cậu bị sốt rồi."

Hề Dao lắc lư như sắp ngã xuống, Vệ Lăng vươn tay bế Hề Dao lên, đi vào phòng, đặt người lên giường: “Nằm xuống, đừng ngồi dậy.” Hề Dao sờ lên chiếc giường mềm mại, thân mình thả lỏng. Đôi mắt hơi híp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vệ Lăng đi tới phòng khách lục hòm thuốc, bởi vì anh học y học so với người thường hiểu biết hơn một chút. Trong nhà hòm thuốc cũng đầy đủ cả, thuốc hạ sốt đều có, nhưng Hề Dao không có sức lực. Anh cũng không muốn gọi người dậy, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đi mua một viên thuốc hạ sốt.

Nhìn thấy Bạch Trầm và Trạm Kim Dương đều đã dậy, Vệ Lăng đi lấy điện thoại di động, nói: "Bé con Dao Dao phát sốt, chóng mặt, đi ngủ rồi. Tôi sẽ mua thuốc hạ sốt, hai người chăm sóc cho cậu ấy."

“Dao Dao bị sốt?” Bạch Trầm tim thắt lại, định lao lên phòng.

Vệ Lăng vội nói: “Đúng vậy, ước tính là trên 38 độ, ông có thể đo nhiệt độ của cậu ấy rồi dán miếng dán hạ sốt, tôi sẽ quay lại ngay.” Nói xong anh đã chạy ra ngoài.

Bạch Trầm cầm miếng dán hạ sốt và nhiệt kế đi vào, chuẩn bị đo nhiệt độ cơ thể. Hề Dao đã ngủ say, nên đo nhiệt độ dưới nách không dễ dàng, mà nhiệt kế dùng chung, cũng không thể bỏ vào miệng. Hắn xoa lỗ hậu đã đóng và nhét nhiệt kế vào trong.

Trạm Kim Dương bước vào xem xét, cảm thấy đau xót muốn giúp người đẹp nhỏ lau mồ hôi. Thấy Bạch Trầm chăm sóc cậu rất tốt, hắn chuẩn bị làm món gì đó nhẹ nhàng, Hề Dao có thể ăn khi cậu tỉnh lại.

Trạm Kim Dương: "Tôi đi nấu chút cháo, ông ở đây trông chừng."

Bạch Trầm hơi kinh ngạc: "Ông còn có thể nấu ăn? Đừng làm cho khó ăn là được."

"Nhổ vào! Ba tôi ở nhà là đầu bếp. Ba tôi nói là chồng thì phải nấu cơm. Tôi so với ông nấu tốt hơn nhiều, tôi so với người ngũ cốc như ông giỏi hơn nhiều!" Trạm Kim Dương trợn mắt, hung hăng đi vào nhà bếp, thề sẽ làm bữa ăn cho người ốm hoàn hảo nhất.

Bạch Trầm khóe miệng hơi giật giật, không muốn quan tâm đến Trạm Kim Dương. Mở ra bờ mông mềm mại nhìn một cái, cúc hoa mềm mại hồng nhuận ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, lấy nhiệt kế ra, hiện ra 38,8 độ. Lau sạch, và đặt nó sang một bên khử trùng trong một lúc.

Đo nhiệt độ xong, Vệ Lăng cũng đi lên, trước cửa chung cư có một hiệu thuốc, ước chừng chạy một đường, ném hộp thuốc cho Bạch Trầm thở hổn hển: "Đây, dùng ở phía sau."

Bạch Trầm lấy ra mấy viên thuốc nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào hoa huyệt vài cái, cúc hoa từ lâu nhớ tới ngón tay của đàn ông nên âm thầm mở ra. Viên thuốc nhét vào một cái, cúc hoa miễn cưỡng quấn lấy ngón tay hôn lên, như thể cơ bắp của cậu đã được hình thành trí nhớ.

Bởi vì bị kí©h thí©ɧ lỗ hậu, ngay cả trong giấc ngủ say, cúc hoa của Hề Dao cũng tiết ra một ít dâʍ ɖị©ɧ.

Bạch Trầm hai mắt lóe lên, không nhịn được liếʍ liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ âʍ ɦộ, dùng lưỡi vuốt ve hút hết mật dịch vào trong miệng. Sau đó liếʍ thật sâu vào trong âʍ ɦộ, Hề Dao bất giác run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra nhiều hơn, tất cả đều bị người đàn ông nuốt hết vào.

Ngẩng đầu lên liền thấy Vệ Lăng đứng ở bên cạnh nhìn hắn vẻ mặt chán ghét: "Bé con bị bệnh, ngươi còn khao khát như vậy sao, đúng là cầm thú."

Bạch Trần mặt không chút thay đổi: “Tôi cũng không làm thật.” Gần đây hắn bận rộn đến mức không có thời gian làm người đẹp nhỏ, thơm tho. Hắn đứng dậy nhìn đồng hồ: "Trong ngày hôm nay tôi cần đến trường để thi môn cuối cùng."

Vệ Lăng có chút ghen tị: "Mẹ kiếp, tôi là người thi cuối cùng."

Bạch Trầm hơi cười cười, cảm thấy có chút vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ. Thi xong hắn sẽ có rất nhiều thời gian để đi cùng Dao Dao. Hắn đắp chăn bông cho Hề Dao, hôn lên trán và đôi môi đỏ mọng của người đẹp nhỏ, rồi rời khỏi phòng.

Kỳ thi của Vệ Lăng đã là buổi chiều, vẫn còn thời gian, anh cầm một cuốn sách chuyên môn dày cộp vào phòng, ngồi bên cạnh Hề Dao vừa ôn bài vừa đề trông người.

Trạm Kim Dương đi nấu cháo, để cháo còn ấm trên bếp, khi bước vào thấy Bạch Trầm đã đi rồi, thay vào đó là Vệ Lăng đang ngồi đây. Cậu ta hơi nhướng mày, sau đó cầm điện thoại di động chơi game rồi ngồi xuống phía bên kia.