Chương 8
Editor: Ngọc Uyên
[Gửi sư phụ: Chiến Tân Gia.
Con chưa nhận được thư trả lời của người, không biết liệu người đã nhận được bức thư cuối cùng của con chưa. Cuộc sống gần đây trở nên bận rộn một số bạn học muốn con tham gia đội bóng rổ của trường đại học mặc dù chỉ là dự bị không cần thi đấu nhưng con cảm thấy rất tốt khi được cần đến, nên đã đồng ý với yêu cầu của họ. Ngoài việc học và thực hành gần đây con đã học được rất nhiều kiến thức mà không thể học được trong sách vở.
Có lẽ Sư phụ đã từng nghe qua thế nào là "trai thẳng", thế nào là "fan CP" và "nghiện chết mê chết mệt" phải không? Sư phụ là người có nhiều thông tin con nghĩ người sẽ phải biết. Tà khí trên người bạn chung phòng vẫn chưa hóa giải may mắn là cậu ấy không phản kháng phương pháp của con nên mọi chuyện cũng sẽ không quá tệ không biết sư phụ có ý kiến gì không?
Thạch ca đã gửi cho con một tin nhắn vào ngày hôm qua nói rằng kỳ nghỉ của anh ấy đã kết thúc anh sẽ quay lại trường vào tuần tới.
Chúc người mọi điều tốt đẹp nhất.
—— đệ tử Dư Văn Bạch].
Mười giờ sáng cuối tuần, Dư Văn Bạch đến sân vận động của trường đại học T chuẩn bị chụp ảnh quảng cáo cho tấm áp phích của đội bóng rổ.
Dư luận ở Học viện Kỹ thuật rất lớn Thịnh Lâm với tư cách là trưởng nhóm cũng không chịu thua kém; vào đêm Dư Văn Bạch đồng ý làm người thay thế anh đã liên tục tấn công trên WeChat yêu cầu anh dành thời gian để chụp ảnh trên nhưng ngay cuối tuần. Hạ Mẫn phụ trách bầu không khí trong nhóm đã vẽ những chiếc bánh lớn suốt đêm không mệt mỏi tưởng tượng xem sau khi những bức ảnh quảng cáo được tung ra sẽ gây ra cơn bão máu nào.
"Dư Văn Bạch!"
Tiếng gọi bên tai Dư Văn Bạch ngẩng đầu lên và thấy Hạ Mẫn đang vẫy tay với anh từ xa theo sau là bảy tám cô gái đang rất phấn khích một trong số đó mang theo một chiếc máy ảnh giống như khẩu súng thần công.
Cô gái cầm máy ảnh mở to mắt hào phóng giới thiệu: "Xin chào, tôi là Vu Dương lần này tôi đến đây để chụp ảnh quảng cáo."
Vu Dương kích động nhìn Dư Văn Bạch: "Hạ Mẫn nói với tôi cậu rất đẹp tôi mới đầu không tin không nghĩ mình đẹp trai như vậy." Sau khi nói xong cô ấy giơ máy ảnh lên tìm nhiều góc độ khác nhau để nhắm vào Dư Văn Bạch chụp một cách điên cuồng thỉnh thoảng nói với cô gái bên cạnh.
"Không có lừa gạt cậu cậu thật sự rất nổi tiếng." Hạ Mẫn ghé sát vào cười nói: "Chờ ảnh quảng cáo tung ra chúng ta có thể đứng lên đấu trường kỹ thuật."
"Những người khác đã chụp ảnh rồi tôi chỉ chụp ảnh một mình vào buổi sáng."Hạ Mẫn nháy mắt với Dư Văn Bạch, "Mặc đồng phục bóng đá của cậu vào."
Dư Văn Bạch gật đầu kéo khóa áo khoác xuống để lộ chiếc áo thi đấu màu xanh đậm bên trong.
Dù sao nó cũng chỉ được sử dụng cho các trò chơi nghiệp dư áo thi đấu được mỗi trường đại học mua đồng phục thường không quá đắt những người như Học viện Khoa học Đời sống đã nhiều năm không thể tập hợp lại với nhau áo thi đấu được mua sỉ ở thị trường. Cầu thủ bên trong mặc bộ đồ tập bó sát của chính mình dáng người hơi thấp không những không che được ngấn mỡ trên người mà bộ đồ bóng rộng thùng thình bên ngoài còn giống như trực tiếp mặc đồng phục tù nhân có khác số ở mặt sau.
Nhưng Dư Văn Bạch là một cái móc bẩm sinh.
Cao gầy nhưng không yếu ớt eo hẹp chân dài bộ quần áo tập luyện tôn lên những đường cơ săn chắc của cánh tay và bụng lớp vải mỏng là cảm giác vừa phải về sức mạnh. Nước da trắng nõn lạnh lùng gần như trong suốt dưới ánh nắng, Dư Văn Bạch còn đeo một chiếc băng đô mà Hạ Mẫn năn nỉ anh đồng ý qua đêm mái tóc đen mềm mại hơi che đi đôi lông mày và đôi mắt thanh tú trông ưa nhìn như một cậu bé hai chiều người bước ra từ phim hoạt hình. Một số cô gái xung quanh bắt đầu la hét không ngớt lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Trong thời gian sửa lỗi thiết bị, Thịnh Lâm mang theo một tấm ván bóng loáng và một quả bóng rổ đến nhìn Dư Văn Bạch một cách phê bình một lúc sau gật đầu hài lòng: "Không tệ."
Thấy Dư Văn Bạch lẳng lặng đứng ngoài đám đông Thịnh Lâm chủ động đi tới đưa quả bóng rổ cho anh: “Chờ anh chụp ảnh đi đừng căng thẳng.” Dù sao với khuôn mặt này nó trông ổn đấy. Gió lạnh thổi qua Thịnh Lâm đưa một miếng giữ ấm cho cậu: “Đắp vào đi đừng cảm lạnh.”
"Cảm ơn."
Chấp nhận lòng tốt của Thịnh Lâm, Dư Văn Bạch làm theo hướng dẫn của Vu Dương vào địa điểm để chụp ảnh. Trên sân, rất nhiều sinh viên nhận được tin tức những người ở xa khu ký túc xá đã chạy ra ban công vươn cổ nhìn sân bóng rổ. Dư Văn Bạch là người khi chơi sẽ không tập trung vào việc gì khác ngày càng có nhiều người theo dõi nhưng anh không hề bị ảnh hưởng mà chỉ tập trung vào việc chụp ảnh.
“Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ không đồng ý,” Hạ Mẫn thì thầm với Thịnh Lâm bên ngoài tòa án, “Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên khi anh đồng ý để anh ấy đến.”
Cô gái cười khúc khích: "Dù sao anh cũng bị Hứa Gia Hoành từ chối fan CP của bọn họ cũng bay lên Jedi nhất định phải hòa thuận."
"Đó là ân oán cá nhân giữa tôi và Hứa Gia Hoành. Anh đang làm gì trên đầu của Dư Văn vậy?" Thịnh Lâm hừ lạnh một tiếng, "Hơn nữa, Hứa Gia Hoành không làm gì sai sao tôi không cảm thấy xấu hổ?"
“Đúng vậy Hứa Gia Hoành nếu không làm được chúng ta tìm nam nhân khác đi,” Hạ Mẫn thân mật ôm cổ Thịnh Lâm, “Cùng anh uống CP đi đầu tư “khởi động” nhất định sẽ không lỗ vốn.” . "
"Đi đi," Thịnh Lâm vẻ mặt chán ghét, "Nhìn tiểu nữ hài của cậu thật xấu hổ."
Hạ Mẫn đang định cười đáp lại sau lưng truyền đến một tia khinh thường cười lạnh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ba bốn nam sinh lưng to đi tới, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. "Trận chiến này tôi còn tưởng rằng là đại minh tinh tới bọn họ đều vội vàng xông lên."Nam tử đi phía trước có eo to vai tròn da thịt trên mặt vừa đi vừa kịch liệt run rẩy. Anh ta khinh thường nhìn về hướng của Dư Văn Bạch chế nhạo: "Đây là vũ khí bí mật mà cậu đang tìm kiếm? Chỉ là một thứ khốn kiếp? "
Hạ Mẫn đang muốn mắng ai đó, Thịnh Lâm đứng trước mặt cô lạnh lùng nói: "Có bệnh thì đi chữa đi đừng có phun phân ở đây. Lưu Hầu tôi nói điều này lần cuối cùng. Đội bóng rổ không phải là nơi để cậu bắt nạt tập thể. Hãy cút càng xa càng tốt."
Lưu Hầu hung hăng nói, "Hay là không có tôi cả đội không tập hợp được tìm kiếm một cái bình vô dụng như vậy!" Anh ấy đã bị Thịnh Lâm đuổi đi vì đánh nhau nhưng bây giờ người mới Dư Văn Bạch đã quá nổi tiếng anh càng cảm thấy mất cân bằng.
Anh cố tình hét to mọi người xung quanh đều nhìn sang ngay cả Vu Dương cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn nên cô đặt máy ảnh xuống và chửi bới. Việc quay phim buộc phải tạm dừng. Từ dáng vẻ của Lưu Hầu, Dư Văn Bạch có thể cảm giác được trên người hắn quay lưng về phía người khác tràn ngập địch ý lúc này quay đầu lại nhìn liền thấy Lưu Hầu miệng cùng đỉnh đầu của hắn không ngừng phun ra một đám lớn sương mù màu đen. Không giống như Hứa Gia Hoành người bị chiếm hữu bởi linh hồn ác quỷ linh hồn ác quỷ của Lưu Hầu được chuyển hóa từ linh hồn ác quỷ của chính anh ta.
“Nhìn cái rắm đừng nhận một chọi một,” xung quanh xì xào bàn tán khiến Lưu Hầu tức giận, “Nếu là nam nhân thì đánh một trận không dám sao?”
"Cậu đánh không lại tôi, " Dư Văn Bạch lắc đầu nhíu mày, "Còn có tôi khuyên cậu ít nói lại sẽ ảnh hưởng tuổi thọ."
Dư Văn Bạch vốn là người trong sáng cao thượng lời nói và việc làm đều mẫu mực, trái ngược hoàn toàn với Lưu Hầu anh ta chỉ đơn giản là một phiên bản thực tế của "Hoàng tử và yêu thú". Hạ Mẫn bật cười thành tiếng.
“Tỷ tỷ, ngươi dám mắng ta sao?” Lưu Hầu cả giận vẫy vẫy tay từng bước một đi tới phía sau tiểu đệ đệ, “Ta cảm thấy ngươi thật không biết tốt xấu —— là ai đánh ta a!
Quả bóng rổ đập thẳng vào mặt của Lưu Hầu, tạo ra một tiếng động rõ ràng và lớn trên sàn nhựa cứng của mặt đất đóng băng."Mẹ kiếp!"
"A, xin lỗi, quả cầu không có mắt." Giọng nói trầm lười biếng của Hứa Gia Hoành không lớn chỉ át đi tiếng chửi rủa anh xin lỗi nhưng nhìn xuống Lưu Hầu như thể anh đang nhìn rác.
Dư Văn Bạch biết rằng anh ấy sẽ đến phòng tập thể dục sáng nay để chơi anh không ngạc nhiên khi thấy Hứa Gia Hoành và một vài nam sinh phía sau anh đi ngang qua sân bóng rổ trong bộ đồng phục. Có một vụ nổ bất ngờ trong đám đông. Khi Hứa Gia Hoành mặt không biểu cảm áp chế chiều cao là một cảm giác áp bức tuyệt đối hai tay anh đút túi quần sải bước về phía sân bóng rổ vừa đi vừa cười cảnh cáo: "Nhưng nếu cậu muốn gây sự với bạn chung phòng của tôi một lần nữa thì coi chừng đấy." Anh ta nhìn đứa em trai phía sau Lưu Hầu ra lệnh, "Đi, lấy lại quả bóng."
Em trai ngay lập tức gật đầu đồng ý chạy đến nhặt quả bóng đưa nó bằng hai tay cho Hứa Gia Hoành gọi anh trai như một fanboy.
“Mày có ngu không?” Lưu Hầu tức giận tát vào đầu em trai, giễu cợt Hứa Gia Hoành, “Sao, tao nói nó là đồ ẻo lả mày có thấy áy náy không?
"Tôi thấy bài viết của hai người vẫn được đăng trên diễn đàn hai người không thể là thật," anh ta châm chọc, "Hai người đàn ông đang tán tỉnh nhau chỉ có thể dựa vào mặt mà ăn các người ghê tởm sao?"
Hứa Gia Hoành cười thay vì tức giận nhẹ giọng hỏi: "Làm sao,mày ghen tị à?" Lưu Hầu tức giận không nỡ đánh hắn một trận chửi bậy nói đủ thứ lời tục tĩu. Hứa Gia Hoành nhìn anh một cách lạnh lùng không biết xấu hổ. Còn Dư Văn Bạch người luôn im lặng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Sư phụ nói rằng các học viên là điều cấm kỵ nhất đối với bắt nạt vì Lưu Hầu đã mắng anh có lẽ anh có thể chịu đựng được. Nhưng chỉ cần Lưu Hầu nói chuyện tà khí từ miệng hắn trục xuất ra sẽ tự động bị màn sương đen phía sau Hứa Gia Hoành hấp thu càng ngày càng lớn giống như một quả cầu tuyết.
Dư Văn Bạch chỉ muốn người này im lặng ngay lập tức." Cậu muốn so sánh cái gì?" Dư Văn Bạch ngắt lời mắng chửi thanh âm rõ ràng, trong trẻo, "Tôi cam đoan với cậu." Lưu Hầu thấy rằng phương pháp tấn công thực sự hữu ích không thể chờ đợi nói: "So với bắn ba điểm ai ghi được nhiều hơn mười bàn thắng, và kẻ thua cuộc gọi đối thủ mười lần là bố." Dư Văn Bạch hỏi: "Chỉ là ném bóng vào rổ thôi phải không?"
“Ừ,” Lưu Hầu thấy sắc mặt hắn nghiêm túc không giả bộ trong lòng mừng rỡ giả vờ rộng lượng nói: “Tôi không ức hϊếp người khác tôi cho cậu ba tôi bỏ phiếu bảy cậu bỏ phiếu cho mười thì sao cậu có dám không?" Dư Văn Bạch gật đầu: "Được, tôi cần ba phút để chuẩn bị."
Anh không biết luật chơi bóng rổ nhưng anh đã học được cách đóng đinh những con muỗi đang bay bằng lá cây. Thịnh Lâm là người đầu tiên phản đối chỉ vào mũi của Lưu Hầu mắng: "Nếu cậu muốn còn mặt mũi tôi khuyên cậu nên biến khỏi tầm mắt tôi trong vòng mười giây—"
"Không có việc gì tôi sẽ không thua." Dư Văn Bạch nhẹ giọng ngắt lời quay đầu nhìn về phía xa xa đang cau mày thật sâu Hứa Gia Hoành nhẹ giọng nói:"Hứa Gia Hoành tôi có chuyện muốn nói với anh."
"...Tại sao cậu lại hứa với anh ta cậu không biết chơi mà?"
Hứa Gia Hoành không ngờ Dư Văn Bạch lại bình tĩnh như vậy nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình rất hung hăng trầm mặc một lát: "Xin lỗi."
“Không,” Dư Văn Bạch biết Hứa Gia Hoành lo lắng cho mình đương nhiên không tức giận “Lát nữa anh có bận không,anh có thể dành chút thời gian cho tôi chút được không?”
Hứa Gia Hoành: "?" Chủ đề cứ như vậy thay đổi?
Thời gian không còn nhiều Dư Văn Bạch còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm anh cau mày nhìn làn sương đen bốc lên sau lưng Hứa Gia Hoành nhẹ nhàng nói:
"Nếu tôi thắng, chúng ta có thể nắm tay nhau không?"
Hứa Gia Hoành: "?"
"Không,"Anh gần như tức giận cười lên, "Cậu vì chuyện này mà đồng ý với anh ta?"
"Phải,"Dư Văn Bạch không biết lý do tại sao Hứa Gia Hoành cười anh ngước mắt lên nói một cách nghiêm túc, "Hứa Gia Hoành tôi ghét cách anh nói chuyện với tôi." Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Văn Bạch khóe miệng Hứa Gia Hoành cứng lại. Lưu Hầu nói rất nhiều lời xấu xa nhưng vì sự ngây thơ của anh nên anh rất thờ ơ hiếm khi có một người luôn thờ ơ lại bốc đồng. Hứa Gia Hoành cụp mắt xuống để bắt gặp đôi mắt đầy ánh sáng tan vỡ của Dư Văn Bạch trái tim anh không biết vì sao lại bị đánh nhẹ. "Hiểu."
Hai người cố ý chọn cách nói chuyện sau cây tuyết tùng ẩn khuất xung quanh yên tĩnh khiến tiếng cười trầm thấp bất lực của Hứa Gia Hoành lọt vào tai Dư Văn Bạch rất rõ ràng. Vì vậy đây là một lời hứa? Ngay khi Dư Văn Bạch định hỏi bàn tay dưới ống tay áo dài đột nhiên bị giữ lại động tác rất nhẹ cảm giác ấm áp từ dây thần kinh của đầu ngón tay truyền đến trong nháy mắt lan ra. Chính Hứa Gia Hoành đã nắm tay anh. Mái tóc lòa xòa trên trán che khuất tầm nhìn Dư Văn Bạch ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt thâm trầm sâu thẳm của Hứa Gia Hoành sau đó đỉnh tóc của anh bị sư phụ đang nắm tay xoa xoa hai lần.
"Dư Văn Bạch, ." Hứa Gia Hoành nửa khom người ngang tầm mắt nhìn anh trong mắt hiện lên ôn nhu ý cười: "Thua cũng không sao tôi giúp cậu đánh một trận."