Chương 19

Chương 19

Editor: Ngọc Uyên

Lời này vừa dứt, ba người liền nghe được tiếng cười rất rõ ràng.

Hạ Mẫn thật sự không có ý định nghe lén, trừ phi buộc phải cười thành tiếng nhưng cô không nhịn được vừa cười vừa xin lỗi: “Thật xin lỗi, không khí trong phòng tập quá ngột ngạt chua ngoa nhịn không được các cậu tiếp tục đi."

Dư Văn Bạch lặng lẽ nhìn Hứa Gia Hoành, đôi lông mày đẹp khẽ cau lại. Đôi mắt trong suốt của Cố Thanh Phong đảo qua đảo lại giữa hai người, nhướng mày lớn tiếng kết thúc bế tắc: "Đi thôi chúng ta về nhà ăn cơm đi Tiểu Bạch."

"..."

Cả hai nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Những học sinh đang xem trận đấu gần như đã rời đi, chỉ còn lại đội bóng rổ và hội học sinh trong sân vận động, trong một lúc có vẻ yên tĩnh lạ thường. Hạ Mẫn cố nén cười, cố ý nói: "Tôi làm sao luôn có mùi chua a,Hoành ca ca, cậu ngửi thấy không?"

Hứa Gia Hoành giả vờ không hiểu, đem túi bóng rổ khoác lên người nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Hình ảnh phía sau sự ra đi của Dư Văn Bạch và Cố Thanh Phong quen thuộc một cách đáng lo ngại.

"Nhân tiện cậu đã đọc tài liệu độc lập mà tôi giới thiệu cho cậu hai ngày trước chưa?" Hạ Mẫn nghĩ tới điều gì đó, trên mặt tươi cười bước nhanh đi tới, "Còn về bộ truyện "Chính Cung Sau Khi Chia Tay", tác giả sáng nay đã cập nhật thêm. "

Hứa Gia Hoành phủ nhận: "Tôi không xem."

"Tôi nói cho cậu biết, mới nhất tình tiết là nhân vật chính thắng cuộc thi dương cầm, lập tức muốn tìm Cặn bã Chính Cung ăn mừng, nhưng Bạch Nguyệt Quang chen vào, nói hắn phải ăn cơm, sau đó cùng tên cặn bã khoác tay nhau về nhà Tra Công."

Lá gan Hạ Mẫn bị hành hạ đau đớn: "Cuối cùng, khi nhân vật chính nhìn thấy hai người rời đi, anh ta vẫn nhớ về quá khứ ân ái với Tra Công, thực sự quá đau khổ."

Hứa Gia Hoành cuối cùng cũng hiểu thị giác đến từ đâu: "..."

“Bạn học này,” Hứa Gia Hoành dừng một chút, chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm Hạ Mẫn nói từng chữ một, “Tôi là nam nhân chính trực, không có hứng thú với truyện đam mỹ, hiểu không?”

Hạ Mẫn: ?

Khi cậu yêu cầu tôi giới thiệu một danh sách sách, lẽ ra tôi nên ghi lại nó cho cậu!

——

Dư Văn Bạch ăn bữa ăn của mình một cách lơ đãng. Mặc dù anh là người đề xuất chiêu đãi, nhưng Cố Thanh Phong không thể thực sự yêu cầu anh trả tiền, vì vậy anh hào phóng đặt một chỗ trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở trung tâm thành phố và lái xe thẳng đến địa điểm. Điện thoại của Dư Văn Bạch đã rung lên kể từ khi gọi đồ ăn.

Sau trận đấu, ngoài việc tất cả 302 của anh ấy, Trình Diệp và Hạ Mẫn cùng nhau tìm một địa điểm để ăn tối, Hạ Mẫn còn thành lập một nhóm nhỏ và mời Dư Văn Bạch vào.

Tề Đông: @DVB Tại sao cậu không đến bữa tiệc tối? Ngay cả anh Hoành cũng không nói chuyện với cậu? QAQ;

Dư Văn Bạch hơi sững sờ khi nhìn thấy tin nhắn hiện lên, và anh hoàn toàn không nhớ Hứa Gia Hoành đã gọi cho mình.

Khẽ cắn môi dưới, không biết nên giải thích như thế nào trên giao diện lại hiện lên một tin nhắn.

Hứa Gia Hoành: Anh ấy có việc phải làm vào ban đêm, vì vậy đừng làm anh ấy sợ.

Hạ Mẫn: Lại có mùi chua, lạ quá.

Tề Đông: Chà, Tô Hoa, bạn vui vẻ chúng tôi sẽ làm một video ngắn cho bạn!

Dư Văn Bạch: Tốt.

“Món ăn còn chưa dọn ra, trong lòng Tào Dĩnh còn có người sao?”

Thấy Dư Văn Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Cố Thanh Phong gõ ngón tay lên bàn, "Cậu mời tôi tới dùng bữa này, cho dù cậu liều mạng cỡ nào tôi cũng sẽ không để cậu quay về."

Dư Văn Bạch miễn cưỡng đặt điện thoại xuống và nói trái với ý muốn của anh ấy: "Tôi không muốn quay lại."

"Nói cho tôi biết đi, " Cố Thanh Phong hơi hơi phồng má cười cười tay phải chống cằm uể oải nói, "Gần đây trường sinh hoạt ra sao."

Đôi mắt trắng dã của Dư Văn Bạch sáng lên: "Anh à, em kết bạn rất nhiều, ai cũng chăm sóc em thật tốt."

Cố Thanh Phong uống một hớp nước nho: "Kết giao là tùy cậu, nhưng nhớ kỹ một điểm

học tập không phải vì khoan dung mà là để không khi dễ, hiểu không?"

“Tôi nói cậu cũng không nghe,” hắn nghĩ đến chuyện hôm nay phát sinh, bất đắc dĩ thở dài, “Khó trách sư phụ nói cậu về sau nhất định sẽ bị khi dễ.”

Dư Văn Bạch không thể chờ đợi để nói: "Sư huynh, anh đã liên lạc với sư phụ chưa?"

Hai bức thư anh gửi lần trước đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm, tôi hơi lo lắng.

“Chúng ta đi trong sơn cốc trừ quỷ đi.” Cố Thanh Phong không chút lo lắng, “Không có việc gì, sư phụ rảnh rỗi sẽ tới tìm chúng ta.”

Dư Văn Bạch gật đầu cả hai trò chuyện trong khi ăn. Luôn có những cuộc gọi từ Cố Thanh Phong, Dư Văn Bạch không vội vàng chỉ nhìn xuống những tin nhắn vô tận trong nhóm.

Hạ Mẫn hơi say, trong video có mấy nam sinh lén đổ rượu cho cậu ấy uống thay rượu không ngừng bảo cậu ăn nhiều uống ít.

"Các cậu thật là nhàm chán,tôi muốn chơi với Tiểu Bạch." Hạ Mẫn nhìn chằm chằm camera, cười nói: "Dư Văn Bạch, nhìn xem muội muội của tôi cho cậu đồ tốt."

Tề Đông ở bên cạnh thở dài: "Chị Hạ, sao chị ăn nói giống côn đồ thế?"

Ở cuối video, Dư Văn Bach chớp mắt bị tấn công bởi các cuộc trò chuyện riêng tư trong giây tiếp theo.

Hạ Mẫn đã gửi cho anh hơn 20 bài đăng trên diễn đàn, tiêu đề của chúng đều là những từ xa lạ như dấu chấm than, "sưởi ấm", "gϊếŧ tôi đi", và "cặp đôi hoàn hảo và sắc đẹp".

Hạ Mẫn: Quê hương hạnh phúc của chị tôi, không phải chị ruột tôi cũng sẽ không nói cho chị biết, không cần cảm ơn;

Dụ Văn Bạch: "..."

Anh nhấp vào một trong số chúng, trong những bức ảnh tràn ngập màn hình, nhân vật chính là anh và Hứa Gia Hoành.

Bài tập nhóm gϊếŧ chết tôi: Hâm nóng trận đấu bóng rổ đang gϊếŧ chết những con chó độc thân, không khí đầy mùi chua ngọt. Đừng chơi với điện thoại di động: chúng ta đang nói chuyện, chúng ta đang nói chuyện, đừng gợi ý;

Thật khó để chịu đựng nếu Hứa Văn không làm điều đó: Tôi thực sự thích một số cuộc tấn công hai chiều trong nửa đầu Dư Văn Bạch háo hức muốn nhìn thấu trong nửa sau sức mạnh của Hứa Gia Hoành được sử dụng để bảo vệ điểm yếu của anh.

——

Anh không thể hiểu nhiều từ, nhưng anh biết rằng "Tôi sắp chết", và anh có lẽ hiểu rằng bài đăng nói rằng anh và Hứa Gia Hoành có quan hệ tốt.

Có quá nhiều bài viết, tôi không thể xem hết các bức ảnh một mình. Bức ảnh mà Dư Văn Bạch lướt qua nhiều nhất là bức ảnh Hứa Gia Hoành cúi xuống chạm vào đầu anh trong lúc tạm nghỉ. Có nhiều góc độ khác nhau. Một trong số đó lấy tầm nhìn phía trước của Hứa Gia Hoanhg, cậu nghiêng người mỉm cười, ánh sáng và bóng tối tinh tế rơi vào ngũ quan sâu và thanh tú của cậu, đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm vào Dư Văn Bạch với ánh sáng dịu dàng trong mắt.

Thật tình cờ, Dư Văn Bạch đã lưu bức ảnh này chỉ với lưng của mình.

Lưu ảnh xong anh lập tức úp mặt vào điện thoại để che đậy lỗi lầm của mình giống như một đứa trẻ cố gắng che đậy lỗi lầm của mình tim đập nhanh hơn một chút.

"Lén lút," Cố Thanh Phong tạm dừng lịch trình bận rộn liếc nhìn anh, "Cậu làm gì mà xấu hổ thế?"

“Không, gặp bạn bè ăn tối ở bên ngoài,”Dư Văn Bạch lắc đầu áy náy, “Anh, anh đi làm việc của mình trước đi.”

Cũng có nhiều môn phái và cách thức tu luyện khác nhau, nhưng Cố Thanh Phong chưa bao giờ để Dư Văn Bạch can thiệp vào những chuyện lộn xộn này, chỉ bảo anh tập trung vào việc học.

Khi Cố Thanh Phong bắt đầu gọi lại, Dư Văn Bạch nhấp vào video tiếp theo và Hạ Mẫn đang ghi âm giọng hát của Tề Đong tiếng ma hú và tiếng sói tru.

Trong video còn lại mười ba giây, âm thanh nền đột nhiên vang lên một trận tranh cãi ồn ào, vài bóng người lướt qua khi máy quay lắc lư, sau đó là vài câu chửi rủa còn có tiếng thủy tinh vỡ giòn vang. Màn hình đột ngột dừng lại.

Dư Văn Bạch không thể nghe rõ cuộc trò chuyện, nhưng anh nhận ra khuôn mặt của Lưu Hầu và hai người thay thế trên màn hình, vì vậy anh nhanh chóng gửi tin nhắn trong nhóm để hỏi tình hình.

Mười phút sau Trình Diệp trả lời: Không sao đâu, thằng ngốc đến đập cửa nhà bạn.

Dư Văn Bạch: Có ai bị thương không?

Trình Diệp: Hứa Gia Hoành đã đấm trên cánh tay của anh ta, những người khác đều ổn nhà của Tề Đông ở gần đây, vì vậy anh ấy sẽ ngủ ở đó tối nay, tôi sẽ đưa Hạ Mẫn trở lại chỗ của chị cậu ấy.

Dư Văn Bạch đợi một lúc lâu nhưng không thấy Trình Diệp nói về tình hình của Hứa Gia Hoành. Cậu không phải bị thương sao, lập tức xử lý lát nữa một mình trở về ký túc xá đi?

Anh thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm và gửi cho Hứa Gia Hoành một tin nhắn: Cậu có sao không? Đã xử lý vết thương chưa?

Hứa Gia Hoành trả lời trong vài giây: Không sao, chúng ta hãy nói chuyện khi chúng ta trở lại trường.

Hứa Gia Hoành: Cậu đang ăn tối với Cố Thanh Phong? Đêm nay không về?

Dư Văn Bạch toàn bộ chú ý đều tập trung vào vết thương chưa lành, nhớ tới trong ký túc xá của mình có một bộ y tế ngẩng đầu nói với Cố Thanh Phong: "Ca ca, tôi hiện tại phải trở trường bằng hữu của tôi xảy ra chuyện."

Thấy anh thực sự rất vội, Cố Thanh Phong không nói nhảm thanh toán hóa đơn thu dọn mười mấy món ăn bỏ vào cốp xe, đưa Dư Văn Bạch trở về.

Ngôi nhà gỗ nhỏ cách trường học một khoảng, Dư Văn Bạch trả lời trong xe: Tôi ăn xong rồi, tôi về ngay.

Hứa Gia Hoành phải mất một thời gian dài để quay lại: gửi tin nhắn cho trường học.

"Nam sinh chính là đánh nhau." Cố Thanh Phong hiểu rõ nhân quả về sau, lại trở về ban đầu uể oải, "Không cần lo lắng nhiều như vậy."

Dư Văn Bạch cụp mắt xuống không nói gì. "Giọt nước tràn ly là sư đệ giao cho," Cố Thanh Phong đạp chân ga thở dài, "Đầu óc cậu toàn là Hứa Gia Hoành, nếu không quay về ngay cả tên của mình cậu cũng sẽ quên mất."

Xe chạy thật nhanh trên con đường thẳng tắp, mười phút sau, siêu xe của Cố Thanh Phong dừng lại gần hồ nước nhân tạo của trường đại học T, xung quanh là các sinh viên và cặp đôi đang đi bộ thành nhóm.

Trước khi xuống xe Cố Thanh Phong dường như đã cảm nhận được điều gì đó ánh mắt anh quét về phía xa, đột nhiên dừng lại Dư Văn Bạch.

Anh nheo đôi mắt hoa đào quyến rũ chậm rãi nhướng mày hỏi: "Tiểu Bạch, em thấy Hứa Gia Hoành thế nào?"

Dư Văn Bạch không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, và nói thật, "Anh ấy là một người đàn ông tốt."

"Chỉ là một người tốt..."

Cổ Thanh Phong khẽ hừ một tiếng, trầm ngâm nhìn một bóng người nào đó bên ngoài xe, không chút do dự vẫy tay với Vu Văn Bạch:"Lại đây."

Dư Văn Bạch không biết vì vậy anh dựa vào.

Sau đó liền nhìn thấy Cố Thanh Phong cũng đi tới, thân thiết quay mặt chỉnh lại cổ áo của cậu, nửa bám vào người cậu hồi lâu không chịu rời đi.

Anh thắc mắc, "Anh à?"

Từ trong khóe mắt Cố Thanh Phong rốt cục nhìn thấy có người xoay người rời đi trong bóng tối, thậm chí mặt sau còn viết rõ ràng "Tôi rất tức giận" hai chữ, hắn không khỏi cười ra tiếng.

Nó có thể được coi là sự trả thù vì đã làm phiền anh và Dư Văn Bạch tối nay. Cố Thanh Phong tâm tình rất tốt khi người nọ rời đi hắn liền ném người vào trong ghế, hai tay chống đỡ trên vô lăng nhàn nhạt nói dưới ánh mắt mê mang của Dư Văn Bạch: "Được rồi chúng ta quay về đi," anh nói sau khi thấy Dư Văn Bạch chuẩn bị vội vàng rời đi, anh ấy nói, "Tối nay nếu có tiến triển gì, nhớ cảm tạ tôi."