Chương 1

Chương 1

Editor: Nhược Khả

Phòng y tế của trường chìm trong im lặng.

Đầu mùa đông tháng 11, tiết trời khô lạnh, sân chơi và lối đi phủ đầy tuyết nhưng ánh nắng giữa trưa vẫn rực rỡ chiếu xiên vào nhà qua ô cửa kính.

Dư Văn Bạch lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế nhựa cạnh giường trong phòng y tế, nhìn chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay dần mờ đi, ngước mắt lên với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Những đường kim tuyến trên bề mặt hạt biến mất, sương mù đen lượn lờ trong phòng cũng tan biến.

Sau khi mảnh sương đen cuối cùng thoát ra khỏi cơ thể thiếu niên, người đàn ông nằm bất tỉnh trên giường thở ra một hơi nặng nề, cơ thể căng thẳng của anh ta dần thả lỏng.

Đây là dấu hiệu cho thấy tà khí đã tiêu tan, cũng có nghĩa là người đó không sao cả.

Dư Văn Bạch dùng bàn tay mảnh khảnh vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay, đứng dậy chủng bị rời đi.

"Anh là... Dư Văn Bạch? !"

Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, Dư Văn Bạch không né tránh mà thở dài quay đầu lại, thấy thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc vội vàng ngồi dậy, sửng sốt hỏi: "Tôi làm sao lại nằm ở chỗ này?"

"Tầng ba của phòng tập thể dục," Dư Văn Bạch nhàn nhạt nói, tùy tiện kiếm một cái cớ, "Anh ngất xỉu vì hạ đường huyết."

Cậu nhóc này đột nhiên ngất đi vì bị tà khí nhập vào cơ thể, Dư Văn Bạch vừa cứu cậu trên đường trở về phòng nên không cần phải giải thích quá nhiều.

"Hả, hạ đường huyết?"

Có lẽ bởi vì giọng nói nhẹ nhàng của Dư Văn Bạch quá thuyết phục, chàng sinh viên thể thao cao gần 1m90 ngơ ngác nhìn bắp tay thô to của mình và cẩn thận xem xét biểu cảm trên mặt của Dư Văn Bạch.

Biểu hiện trên mặt của đối phương quá táo bón, Dư Văn Bạch cau mày, giọng nói trong trẻo nhưng lại có chút lạnh lùng: "Có vấn đề gì sao?"

"...Không không không không," sinh viên thể thao vội vàng xua tay, cuối cùng không nhịn được thấp giọng hỏi: "Tôi chỉ muốn biết, Anh làm sao đưa tôi tới đây?"

Dư Văn Bạch hoàn toàn không hiểu được vướng mắc của anh chàng.

Anh giơ tay, chỉ vào chiếc xe bóng rổ lớn ngoài cửa, đơn giản mà nói ra điều kinh khủng: “Đặt vào xe đẩy lên lầu.”

Thiếu niên cuối cùng cũng hiểu vì sao chân tay đau nhức: "..."

Bất kể như thế nào, anh ấy vẫn nghiêng người qua một cách biết ơn, và chuẩn bị bắt tay Dư Văn Bạch trong nước mắt: "Cảm ơn anh——"

"Khỏe."

Dư Văn Bạch nghiêng người tránh đi bàn tay đang vươn ra của cậu nhóc, khẽ mím môi mỏng, cầm lấy chiếc túi trong tay, đứng dậy rời đi, lại trùng hợp gặp một sinh viên thể thao khác đang vội vã chạy tới cửa.

Người đàn ông ở cửa có mái tóc màu vàng, khi bắt gặp đôi lông mày xinh đẹp và lãnh đạm của Dư Văn Bạch, khuôn mặt anh ta trở nên đỏ bừng, anh ta nói "Xin chào" sau khi kìm nén một lúc lâu.

Dư Văn Bạch khẽ gật đầu như một lời chào.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong hành lang, phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh của Dư Văn Bạch trên bức tường trắng, trong phòng y tế ở cuối hành lang phát ra tiếng trò chuyện khe khẽ.

"Gia Hoành, mày nói Dư Văn Bạch một mình đưa mày lên phòng y tế?"

Hoàng Mao hoàng toàn không thể tin được lớn tiếng nói: "Hắn không phải là một tên thích sạch sẽ sao? Trong đợt huấn luyện quân sự năm ngoái, một huấn luyện viên đã cố gắng chạm vào hắn, sau đó đã bị hắn ném qua vai. Hắn làm sao mà chịu được mồ hôi hôi của mày?"

“Mày không thấy nó đeo găng tay à?” Cậu sinh viên thể dục bị nhét vào trong xe tặc lưỡi, “Vừa rồi suýt nữa tao đã nắm lấy tay nó để nói lời cảm ơn, nguy hiểm quá.”

"Tuy nhiên, có một điều phải nói, Dư Văn Bạch thực sự rất đẹp trai, tôi nghĩ cậu ấy còn đẹp hơn cả hoa khôi trường chúng ta."

"Bây giờ là lúc để nói điều này? Tôi ngất mất! Đồ khốn!"

"..."

Trên đường trở về giường, Dư Văn Bạch dừng lại trước một thùng rác, vứt bỏ đôi găng tay đã chạm vào xe đẩy, nhìn xuống đôi găng tay mới được đặt, khẽ thở dài một tiếng, không thể nhận ra.

Trên thực tế, anh không phải là một kẻ yêu thích sạch sẽ, mà chỉ được sinh ra với một thể chất đặc biệt.

Âm khí trong bụng mẹ quá nặng, khi tiếp xúc thân thể với người bình thường, tất nhiên sẽ hấp thụ dương khí của đối phương.

Trong những năm học tập trong núi sâu này, Dư Văn Bạch đã có được nhiều kỹ năng khác như xua đuổi tà ma và trừ tà, nhưng vấn đề thể chất tự nhiên của anh không thể thay đổi được.

Vì vậy, anh đành chọn không tiếp xúc với mọi người.

Leo lên cầu thang và trở lại tầng ba của ký túc xá, Dư Văn Bạch có thể cảm thấy màn sương đen gần như tràn ra từ khe cửa trong ký túc xá ở cuối hành lang từ xa.

Đôi lông mày thanh tú và đôi mắt hơi nhăn lại.

"... Cậu có thấy bài đăng mới trên diễn đàn về Dư Văn Bạch không?"

Dư Văn Bạch đứng ngoài cửa, bình tĩnh lắng nghe giọng nói của bạn cùng phòng Tề Đông truyền đến từ ký túc xá.

“Cứ năm phút là mấy trăm bài, khó mà không nhìn thấy.” Một người bạn cùng phòng khác Vu Nhiên nói như ăn vạ, lời nói lắp bắp.

"Dùng xe bóng rổ đẩy người ta vào phòng y tế của trường, thật sự là một kẻ nhẫn tâm."

Dư Văn Bạch hơi cụp mắt xuống, lông mi dài như lông quạ che đi tâm tình.

Anh cũng không muốn làm điều này, nhưng không có ai xung quanh,vậy nên anh đành phải sử dụng xe đẩy.

"Đặc biệt là anh ấy vẫn còn đeo găng tay. Thoạt nhìn, bức ảnh trông giống như một cảnh chia cắt," Tề Đông cười lớn nói, "Đừng nói về nó, nó thực sự rất cảm động——"

Hắn còn chưa dứt lời, liền nghe hắn kêu lên một tiếng đau đớn: "Hoành ca, anh đánh vào đầu tôi làm gì? !"

"Cậu không thể ngừng nói về nó nữa à."

Một giọng nam trầm trầm lười biếng vang lên, lại không ngờ giữa ồn ào hành lang lại rõ ràng: "Im miệng ăn cơm đi."

“Tôi cũng không nói hắn không tốt.” Giọng nói của Tề Đông từ xa vọng tới, còn có tiếng bước chân vang lên, “Anh không cảm thấy bề ngoài cùng tính cách *Tô Hoa của chúng ta có điểm tương phản đặc biệt sao——”

* Này mình cũng không rõ nữa nhưng mà chắc nói Bạch ca đẹp á.

Cánh cửa đột ngột được mở ra một cách bất ngờ.

Dư Văn Bạch vẫn đặt tay lên tay nắm cửa, lặng lẽ đứng ở cửa với đôi mắt cụp xuống, khuôn mặt thanh tú và sâu sắc không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng.

Nó hoàn toàn trái ngược với Tề Đông, người có khuôn mặt đang bay nhảy điên cuồng ở phía đối diện.

Ánh mắt của Dư Văn Bạch rơi xuống chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng ngủ.

Khi anh đi vắng, ba người còn lại trong ký túc xá hiển nhiên đang nấu một cái bếp nhỏ, ở giữa khoảng đất trống bày ra một chiếc bàn nhỏ, trên bàn nhựa chất đầy các loại trà sữa cùng đồ ăn mang về, tràn ngập mùi thơm ngào ngạt.

Dư Văn Bạch nhớ rằng để đẩy ai đó đến phòng bệnh, anh đã bỏ lỡ bữa ăn trong nhà ăn từ lâu.

Mùi thơm xộc vào mũi khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng, anh ngước mắt nhìn Tề Đồng, hỏi: “Có thể cho tôi vào không?”

"Ồ ồ, được rồi được rồi."

Tề Đông nghiêng người tránh ra, và nháy mắt đau đớn với Vu Nhiên đang ở giường dưới đối diện, đột nhiên một giây trước trong ký túc xá vẫn còn sôi nổi giây sau liền im lặng, bầu không khí trở nên xấu hổ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Dư Văn Bạch trở lại bàn học trong góc ngồi xuống, trải sách ra chuẩn bị ôn tập, lại vô thức nhìn vào chiếc gương trên bàn.

Chiếc gương đối diện với chiếc bàn nhỏ trong không gian thoáng đãng.

Anh không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì, nhưng trên chiếc bàn nhỏ có ít nhất bốn món ăn mang về, từ khoai tây chiên đến pizza gà rán, từ mì Trùng Khánh đến thịt xiên nướng, và có năm, sáu cốc trà sữa. và cổ tích khoai môn tươi.

Chỉ có anh là vẫn còn cái bụng trống rỗng.

Đói là cách dễ nhất khiến người ta cảm thấy buồn bực, mũi của Dư Văn Bạch tràn ngập mùi của các loại thức ăn, cái bụng trống rỗng của anh nhẹ nhàng chống cự, năm phút sau, anh cuối cùng cũng chịu thua và chuẩn bị xuống nhà ăn.

Giọng hỏi yếu ớt của Tề Đông đột nhiên vang lên sau lưng.

“Vậy thì Dư, Dư Văn Bạch, buổi trưa hôm nay Hoành ca ca mời mọi người ăn cơm.” Cậu nhóc háo hức nhìn Dư Văn Bạch, hai tay bưng bát mì nóng chua, “Có muốn ăn mì chua không?”

Sau khi nói xong, anh ta liếc nhìn Hứa Gia Hoành bên cạnh với một lương tâm cắn rứt.

"Đừng nhìn tôi," Hứa Gia Hoành đang ngồi đối diện Dư Văn Bạch, dưới ánh mắt điên cuồng cầu cứu của Tề Đông, anh lười biếng dựa lưng vào ghế, duỗi đôi chân dài ra.

"Muốn xin lỗi thì tự mình nói đi."

Cậu nhóc vừa mới tắm xong, người nóng như thiêu, mái tóc đen mềm nhỏ giọt nước, không sợ mùa đông lạnh, mặc một chiếc áo len đen rộng thùng thình, trông tươi tắn và khỏe mạnh.

—— Tiền đề là hắn có thể bỏ qua lời nói của màn sương đen sau lưng.

Kể từ khi trở về từ tuần trước, đám sương mù đen này đã theo Hứa Gia Hoành không thể tách rời, vài ngày sau, thay vì tiêu tan, nó đã tăng cường, từ đám mây nhỏ ban đầu, bây giờ nó gần như có thể bao vây cả người.

Dư Văn Bạch nhìn chằm chằm vào màn sương đen phía sau Hứa Gia Hoành một lúc, sau đó từ từ dời mắt đi, nói với Tề Đông: "Tôi không ăn cay."

Dạ dày của anh không tốt, buổi tối ăn quá cay sẽ bị đau bụng.

Tề Đông lập tức ủ rũ, yếu ớt rút tay về: "...Được."

Dư Văn Bạch mơ hồ cảm thấy mình nói sai chỗ nào, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân cụ thể, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, anh mím môi xoay người.

Anh liền nghe thấy tiếng chân ghế cào trên mặt đất phía sau.

Một giọng nam trầm sau đó vang lên: "Anh không thích ăn cay, vậy thích ăn ngọt?"

Ánh sáng trắng lạnh lẽo trên đầu hầu như bị bóng người cao lớn chặn lại, Dư Văn Bạch có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Hứa Gia Hoành đang cúi đầu nhìn mình.

Cậu nhóc cầm hai cốc trà sữa trên tay, cầm lên nhìn nhãn dán trên cốc rồi hỏi lại với giọng lười biếng:

"Dừa chanh mùa hè và nho mọng nước, anh thích cái nào?"

Trong một lúc, khoảng cách giữa hai người rất gần, Dư Văn Bạch không thể không ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ từ người đối diện.

Anh không ngờ Hứa Gia Hoành lại lên tiếng lần thứ hai, chậm rãi chớp mắt: "Tôi thích ngọt."

Sau khi cân nhắc một lúc, anh nói với Hứa Gia Hoành từng chữ một: "Tôi thích nho mọng nước."

Ngoại hình của Dư Văn Bạch thực sự rất đẹp, với lông mày sâu và mũi thẳng, đôi mắt tròn và con ngươi màu nâu nhạt trong veo như ngọc, khi anh tập trung vào mọi người, biểu cảm của anh yên lặng và ngoan ngoãn, khiến người ta liên tưởng đến mèo nhà.

Chỉ là bình thường anh ấy nói quá ít, còn cố ý giữ khoảng cách với những người xung quanh, hơn một năm qua anh ấy hầu như không cùng mọi người trong ký túc xá giao tiếp.

Dư Văn Bạch cư nhiên sẽ trả lời, Hứa Gia Hoành cũng không ngoài dự đoán, hắn tiện tay đặt chùm nho mọng nước lên bàn Dư Văn Bạch, thản nhiên nói: “Được, trên bàn có bánh pho mát, đói đến ăn đi.”

Sau khi nói xong, anh đợi câu trả lời của Dư Văn Bạch, quay người một cách uể oải và rời đi.

Còng được kéo nhẹ hai lần.

"Tôi muốn ăn bánh pho mát," Dư Văn Bạch lần đầu tiên bày tỏ yêu cầu với bạn cùng phòng của mình, tai anh nóng lên một cách bất thường, giọng điệu của anh trong vô thức tràn đầy sự mong đợi.

"Còn có bánh dứa, được không?"

Sư phụ nói rằng một học viên phải chịu đựng gian khổ để trở thành cao thủ, vì vậy Dư Văn Bạch hiếm khi ăn đồ mang đi, mà chỉ bí mật ăn món tráng miệng khi tự thưởng cho mình.

Nhưng món mang đi hôm nay không phải do cậu ấy đặt.

Và... trông chúng rất ngon.

Hứa Gia Hoành nhìn đôi mắt tròn xoe hơi tỏa sáng của anh, cười nói: "Đương nhiên."

“Thật ra, anh Hoành hôm nay đã mua đồ ăn mang về cho em, chúng tôi chỉ mang theo thôi,” Vu Nhiên, một bến thấp khác, cũng mỉm cười giải thích với Dư Văn Bạch.

“Em còn nhớ anh Hoành tuần trước xin nghỉ phép về nhà, tuần đó em giúp anh ấy quét dọn ký túc xá không?”

Ký túc xá ở 302 được bốn người thay phiên nhau dọn dẹp, giường tầng trên và dưới được hai người thay phiên nhau dọn dẹp trong một tuần.

Khi Hứa Gia Hoành xin phép về nhà một tuần, tình cờ đến lượt anh và Dư Văn Bạch dọn dẹp.

Vì vậy, những thứ này không phải được mua sau lưng anh, mà là cho anh sao?

Đây là điều mà Dư Văn Bạch chưa bao giờ nghĩ tới.

"Thường thì anh không ăn cùng chúng tôi, cũng không biết anh thích gì nên chỉ mua một ít."

Hứa Gia Hoành nhìn Tề Đông đang bưng bát cơm hung hăng cúi đầu ăn, duỗi dài đôi chân dài, chán ghét đá cho hắn một cước: "Ai biết có người có thể ăn ngon như vậy."

Nó giống như việc nuôi lợn vậy.

Dư Văn Bạch nhìn Hứa Gia Hoành cúi xuống, lấy tất cả đồ ngọt trên bàn trong tiếng khóc của hai người kia, quay người không thương tiếc và đi đến trước mặt anh, đặt bốn năm túi xuống.

Bánh lava, bánh mochi matcha, bánh mì kẹp phô mai, khoai môn... đều là những món tráng miệng yêu thích của anh.

“Anh không bỏ bữa ăn chứ?” Hứa Gia Hoành thản nhiên ngồi xuống chỗ của Tề Đông đối diện, khoanh chân dài, tay đặt trên khóe quai hàm nhọn hoắt:

"Ăn nhiều hơn chút."

Tay cầm của chiếc túi nhựa đựng đồ ăn mang đi cọ vào cổ tay của Dư Văn Bạch, nó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hứa Gia Hoành

Dư Văn Bạch đột nhiên cảm thấy rằng Hứa Gia Hoành là một người tốt.

Vì vậy, khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn vào màn sương đen phía sau Hứa Gia Hoành, bất giác trở nên bất mãn hơn một chút.

Trên thực tế, anh biết rằng có một cách để giảm bớt sương mù màu đen trên cơ thể của Hứa Gia Hoành.

Chỉ là có một chút khó khăn để thực hiện.

Một lúc sau, Dư Văn Bạch nhỏ giọng nói: "Hứa Gia Hoành."

"Ừm?"

Hứa Gia Hoành đang cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm nghe được thanh âm, quay đầu lại, bắt gặp Dư Văn Bạch nhìn thẳng ánh mắt mình, hơi sửng sốt: "Làm sao vậy ——"

Hắn còn chưa nói xong, người bạn cùng phòng, người được cho là đã ném giáo viên hướng dẫn qua vai vì sự sạch sẽ của anh, đã tháo găng tay ra, di chuyển một chiếc ghế đẩu về phía hắn, đồng thời vươn đôi tay gầy, trắng nõn ra.

Tề Đông và Vu Nhiên cũng đồng loạt quay đầu lại, nhìn Dư Văn Bạch nắm tay Hứa Gia Hoành, hai người đồng thời há hốc mồm.

"Cảm ơn cậu."

Là người duy nhất trong khán giả có vẻ mặt bình tĩnh, Dư Văn Bạch hài lòng nhìn bóng đen phía sau Hứa Gia Hoành biến mất, nhẹ nhàng nói: "Tôi thực sự thích món tráng miệng mà cậu đã gọi."

Nói xong, anh mới phát hiện vẻ mặt ba người đối diện bất động như hoá đá.

Có phải anh đã làm điều gì sai trái một lần nữa?

Trong sự im lặng kéo dài, hàng mi dài của Dư Văn Bạch khẽ rũ xuống, anh bực bội buông bàn tay đang đung đưa của Hứa Gia Hoành, quay người ngồi trở lại chỗ của mình, im lặng đeo tai nghe ăn cơm, quay người sang một bên không muốn nói nữa.

"Có phải tôi đã nhìn thấy Dư Văn Bạch nắm tay anh Hoành không?"

Tề Đông há hốc mồm, không thể tin được nói với giọng nghẹn ngào: "Nhưng anh ta không phải là người thích sạch sẽ sao? Loại đeo găng tay 366 ngày trên 365."

“Cậu câm miệng đi” Vu Nhiên lại đá Tề Đông, sau đó quay đầu nói xấu Hứa Gia Hoành: “Làm sao vậy, cậu cảm thấy thế nào khi bắt tay với Tô Hoa của chúng ta?”

Hứa Gia Hoành rời mắt khỏi Dư Văn Bạch rồi nhìn xuống lòng bàn tay của mình.

Nhớ lại mấy giây trước mềm mại đυ.ng chạm, hắn trầm tư chốc lát, nhướng mày chậm rãi bình luận: "Không tồi."

"Tay thật mềm."

__________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bạn cùng phòng: ?

Hỏi cậu cảm thấy thế nào, ai hỏi cậu cảm giác thế nào?