Chương 1: Tôn Miểu dọn đến ở, thiếu niên đáng yêu được xoa thuốc động tình, l*и nhỏ ngứa ngáy / em không giống người khác.

Tôn Miểu kéo vali hành lý, tra chìa khoá mở cửa nhà, đây là phòng trọ tốt nhất trong khả năng chi trả của nàng. Tuy thuê chung với người khác, nhưng nàng không ngại. Xét cho cùng, nàng chẳng giống nữ sinh bình thường, sức lớn như trâu, hơn nữa dưới háng có con cá chà bặc dài quá khổ. (*©ôи ŧɧịt̠ chà bá)

"Sạch sẽ nhỉ."

Nàng kéo vali vào phòng mình, chuẩn bị lau dọn một chút, cầm miếng giẻ tính đẩy cửa toilet, thì đột nhiên cửa tự bật mở. Một thiếu niên mang theo hơi nước bất ngờ đυ.ng trúng nàng, như bản năng nàng ôm lấy eo cậu, hai người dính sát vào nhau.

Làn da chàng trai rất trắng, không có cơ bắp, mềm như bông, thoạt nhìn tựa như chú thỏ con. Sau khi tắm gội, mặt cậu hồng nhàn nhạt, đôi mắt ướt dầm dề hơi hoảng sợ.

Tôn Miểu chợt bừng tỉnh buông cậu ra, vội lui về sau một bước.

"Xin lỗi, xin lỗi, mới nãy sợ em té nên đỡ lấy em."

Nàng lóng ngóng lùi lại, bất cẩn câu lấy khăn tắm, xoạt một tiếng tấm khăn trắng tinh liền rớt xuống đất, thiếu niên trực tiếp loã lồ trước mặt nàng, phía dưới cư nhiên không có lông, cũng trắng trắng mềm mềm, dươиɠ ѵậŧ hơi bé.

Mặt thiếu niên nháy mắt ửng đỏ, một câu cũng chưa nói vội lượm khăn tắm che người chạy về phòng va phải cánh cửa rầm nhẹ một tiếng, sau đó cuống quít vặn nắm đấm chui vào.

Lý Thiên Phạn ngồi liệt trên sàn, trái tim đập bịch bịch trong lòng ngực,

"Đây là bạn cùng phòng mới tới? Nữ sinh à......"

Hình như cậu vừa mới đυ.ng trúng phía dưới của nàng?! Một khối phồng to... Lý Thiên Phạn bất giác nuốt nước miếng, mặt càng thêm đỏ, cậu leo lên giường chui vào chăn, bởi vì thân thể nên cậu không ở ký túc xá, sợ bị bạn học phát hiện cậu là quái vật bất nam bất nữ.

Lý Thiên Phạn miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng bị gõ, cậu vỗ vỗ mặt định thần lại.

"Mời vào."

Tôn Miểu đẩy cửa, trong tay cầm lọ thuốc bôi.

"Ban nãy bị chị va trúng, hẳn em rất đau, chắc đỏ lên rồi, chị mang thuốc xức cho em nè."

Lý Thiên Phạn ngồi dậy nhìn nàng

"Không sao cả, em tự làm được rồi."

"Tự em xoa một lát liền mỏi tay, cái này phải đánh tan máu bầm mới tốt."

Tôn Miểu ngồi ở mép giường, không khỏi phân trần, bắt đầu xoa trán cậu.

"Ư..... Đau...... Nhẹ chúttt~"

Nói xong, trong đầu Lý Thiên Phạn oành lên một cái, thế quái nào mà nghe cứ như rên trên giường vậy...

Cậu mím chặt môi, trán hơi nong nóng, tay nàng mềm thật, sức lực cũng lớn, đã không còn đau như trước, cảm giác vầng trán có chút tê dại, thực thoải mái, thủ pháp của Tôn Miêu quả không tồi. Đôi mắt cậu bất giác liếc nhìn phần hông Tôn Miểu.

"Chẳng lẽ là mình nhầm rồi sao?" Cậu thầm nghĩ.

Tôn Miểu đang xoa trán thì cảm giác ánh mắt thiếu niên đang nhìn chằm chằm dưới háng mình, nàng thoáng buồn cười, vì thế mở miệng bắt chuyện với cậu.

"Em tên gì?"

"Em tên Lý Thiên Phạn, hiện tại là học sinh cấp ba ngoại trú."

Tôn Miểu gật đầu,

"Chị kêu Tôn Miểu, dân thất nghiệp lang thang."

Lý Thiên Phạn bị nàng chọc cười, lập tức liên lụy đến cái trán bị thương.

"Ui a......"

"Không sao, sẽ hơi đau, em đừng ngại hô lớn, sức chị khá mạnh, mình cần đánh tan máu bầm, ngày mai trán em sẽ khỏi ngay."

Giọng nàng ôn nhu mà chắc chắn, khiến người nghe hết sức tin tưởng.

Cảm giác từ trán thông qua đại não lan toả khắp người, toàn thân Lý Thiên Phạn giống như được cô gái xoa nắn, đặc biệt vị trí kia cư nhiên râm ran ngứa ngáy... Chân cậu dưới chăn xoắn quít kẹp chặt lại, cậu càng chăm chú nhìn háng Tôn Miểu, dường như trông thấy phía dưới nàng phồng lên!

Bị thiếu nhiên nhìn đắm đuối bằng ánh mắt nóng bỏng, thần tiên cũng chẳng thể bất biến, Tôn Miểu cảm giác hạ bộ của mình cương cứng.

"Chị?"

Lý Thiên Phạn hoảng loạn dò hỏi

"Ừm, chị bẩm sinh khác người."

Tôn Miểu cảm thấy không có gì phải giấu, thuận miệng đáp cậu một câu.

"Em...... Em cũng khác người ta......"

Lý Thiên Phạn nhỏ giọng ngập ngừng

"Hử? Nơi nào không giống?"

Nàng buông lỏng bàn tay còn dính thuốc trơn bóng, tươi cười nhìn cậu.

Lý Thiên Phạn run rẩy kéo chăn ra, để lộ cặp đùi vừa trắng vừa thẳng, lại thon thả xinh đẹp.

"Xác thực so với nam sinh khác thì chân em đẹp hơn rất nhiều."

"Không phải...... Là nơi này......"

Cậu ngồi đối diện với Tôn Miểu gập chân lại sau đó tách háng ra, toàn thân ngại ngùng ửng hồng. Cậu nửa nằm trong chăn, cặp đùi xinh đẹp mở ra trước mắt Tôn Miểu. Lúc này, nàng có thể tỉ mỉ ngắm nghía, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© quả nhiên không một cọng lông, trắng nõn cực kì, nàng nhịn không được thò tay sờ dươиɠ ѵậŧ.

"Ưm ~ a......"

Chưa từng có ai khác chạm qua thân thể cậu, tay cô nàng làm bé chim nhảy nhót.

Phía dưới dươиɠ ѵậŧ không có túi trứng, thay thế bằng một cái rãnh nhỏ, chính là l*и con gái! Giống như quả đào phấn nộn vỡ ra một khe hở, vừa đáng yêu vừa kiều mị, tay nàng men theo khe hẹp sờ nhẹ một cái, lập tức khiến cậu chàng rêи ɾỉ.

"A...... Không cần...... Ưm ~"

Cậu phản xạ muốn kẹp chặt chân, ai ngờ quắp luôn tay Tôn Miểu.