Chương 9: Có chuyện muốn nói với cô

9. Ngày hôm nay chủ nhà đại nhân thật đáng sợ. . . Vành mắt cũng đỏ hoe!

Đeo tai nghe quá lâu lỗ tai sẽ đau, đầu cũng sẽ đau theo, đeo chưa được bao lâu, Đào Mộng Trúc đã tháo xuống ném qua một bên.

Thân là một người thập phần không có sức tập trung, nàng cảm thấy so với ai khác nàng càng cần một khung cảnh yên tĩnh để gõ chữ.

Nhưng hết lần này tới lần khác cuộc đời nàng lại ghét nhất loại người mang bệnh công chúa, cho nên lúc trước trọ ở trường dù có phiền thế nào cũng một mình chịu đựng, chưa từng nói những câu như "Tôi muốn gõ chữ, các người yên lặng chút".

Ban ngày không yên tĩnh, vậy ban đêm, ban đêm không yên tĩnh, vậy thì hừng đông.

Vì tránh thời gian bạn cùng phòng làm ồn mà gõ chữ đăng chương, nàng dựa vào phần chấp nhất đối với viết văn, cùng chứng ám ảnh cưỡng chế không đăng chương cả người sẽ khó chịu kia thành công tu luyện ra bản lĩnh thức đêm gõ chữ và lên lớp ngủ bù, dằn vặt đồng hồ sinh học của mình tới nông nỗi phát rồ.

Đồng hồ sinh học này, nàng mất tròn hai năm để sửa chữa, mới miễn miễn cưỡng cưỡng thấy hiệu quả.

Vừa nghĩ đến bạn cùng phòng mới dọn tới ở chung ba ngày, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của nàng đã có phong phạm thời đại học, Đào Mộng Trúc liền đau lòng không ngớt.

Nửa đêm, group chat bốn người tên 【Play bồn tắm bạch bạch bạch】 lại một lần nữa đổi tên, trở thành 【Ngọc Ngọc f_ck chết quỷ bảng đếm số】

Nàng mở group chat lên vốn định hỏi bảng đếm số của Lang Sơn Ngọc còn thiếu bao nhiêu, nhưng mà không khống chế được oán khí trong cơ thể mình, tiềm thức muốn gửi một câu oán giận.

Mộng cho Trúc: Tôi sắp phiền chết rồi _(:з" ∠)_

Đúng vậy, sắp phiền chết rồi.

Nàng cảm thấy Chân Sảng chính là một kỳ ba thế kỷ mới, kỳ ba đến có thể khiến tâm trạng một người kịch liệt chấn động theo đơn vị "phút".

Trước khi gặp được Chân Sảng, nàng thật sự, thật sự thật sự chưa bao giờ từng yêu hận đan xen với một người như vậy. . .

Mộng cho Trúc: Mỗi ngày bạn cùng phòng đều chơi game rất là ồn, tôi nên làm sao bây giờ? Gấp, đang chờ.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] cô ấy chơi game gì?

Mộng cho Trúc: Rất nhiều, trò nào cũng chơi, tôi ít tiếp xúc với game, không nghe được bao nhiêu.

Mộng cho Trúc: Dù sao thì có Tê Thiên, Liên Minh, Minecraft.

Lang Sơn Ngọc: Ai da, Minh Chủ, cậu giúp Ngọc Ngọc hỏi cô ấy đang chơi Liên Minh khu vực nào được không?

Mộng cho Trúc: [ dáng vẻ ngươi thật xinh đẹp, ta có thể f_ck ngươi hăm ]

Mộng cho Trúc: Gửi nhầm

Mộng cho Trúc: [ ngực ngươi quá nhỏ, ta không muốn nói chuyện ]

Hồ Dương: [ che mắt ]

Giục chương Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] cô trộm meme ở đâu đấy, ô như vậy

Mộng cho Trúc: Bạn cùng phòng cho đó _(:з" ∠)_

Giục chương Cầu: Nhận gói meme của người ta, còn ngại người ta ồn, nữ nhân đáng sợ cô.

Hồ Dương: [ cười trộm ] nữ nhân đáng sợ cô.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ]

Mộng cho Trúc: Cô lo đi gõ chữ đi kìa! 10 phút nữa là tuần thứ ba rồi! Bảng đếm số còn thiếu bao nhiêu? Muốn bị biên tập nhốt vào phòng tối hả?

Lang Sơn Ngọc: [ ủy khuất bật khóc ] Ngọc Ngọc có gõ chữ.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] Ngọc Ngọc còn thiếu 8 ngàn chữ, đêm nay không ngủ được, có thể đăng một chương hết sức mập.

Mộng cho Trúc: Bạn cùng phòng sắp ngủ rồi, tôi còn thiếu 1 ngàn 5, có thể gõ chung với cô một hồi.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] cậu không thể gõ nhiều hơn chút nữa, ở bên Ngọc Ngọc nhiều một chút hả

Giục chương Cầu: Có thời gian cò kè mặc cả, không bằng cút đi gõ chữ sớm một chút ﹁_﹁

Lang Sơn Ngọc: [ ủy khuất bật khóc ] Ngọc Ngọc đi gõ chữ.

Hồ Dương: Tớ đi ngủ, mọi người ngủ ngon~

Lang Sơn Ngọc: Nhị Hồ, cậu. . . cậu cậu cậu. . . Ngọc Ngọc vươn ra một ngón tay run rẩy!

Đào Mộng Trúc thở dài một hơi, đang định tắt khung chat đi gõ chữ, thì thấy Vu Hiểu Thu pm.

Ô cầu (乛▽乛) 23:55:21

Bạn cùng phòng ầm ĩ thì làm cô ấy yên lặng, ngày nào cô cũng nhịn như vậy không phải là cách.

Mộng cho Trúc 23:55:24

Tôi từng nhắc rồi, nhưng mà lần nào cũng không có tác dụng quá 20 phút.

Ô cầu (乛▽乛) 23:55:26

Thiếu nữ, loại chuyện này dùng hòa khí là không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cô phải biểu hiện sự phẫn nộ của mình ra, bày tỏ dáng vẻ cao quý lãnh diễm của một người thân là Minh Chủ như cô.

Cô phải cho nhỏ biết, tầm quan trọng của yên tĩnh đối với mình.

Dù cô không lo lắng đến món ăn tinh thần của một trăm triệu độc giả đã làm tròn, thì cũng phải dựa vào cái này để kiếm cơm chứ? Đi tìm nhỏ nói chuyện đi, chăm chú chút, nghiêm túc chút, hung thần ác sát chút.

Mộng cho Trúc 23:55:36

Ừ. . . như vậy có ổn không?

Ô cầu (乛▽乛) 23:55:41

Có gì mà không ổn, đó là nhà của cô, cô có quyền nói, hơn nữa, nhỏ quấy rối công việc của cô, việc này rất quan trọng, cũng không liên quan đến phạm trù bệnh công chúa được nuông chiều từ bé gì cả.

Tôi thật không hiểu nổi, rõ ràng tính tình cô rất tệ, sao đối với việc này lại có thể chịu đựng như vậy.

Đào Mộng Trúc cũng không hiểu, bản thân thường ngày trên weibo cái gì cũng dám phỉ nhổ, sao trên phương diện này lại đặc biệt bánh bèo, nói không dám nói, lại càng không dám đắc tội với người ta, cảm thấy mình nói cái gì cũng đặc biệt vô lý.

Có lẽ, đây là đức hạnh tốt đẹp dĩ hòa vi quý được lưu truyền trong truyền thuyết?

Mộng cho Trúc 23:55:55

Cô ấy có trả tiền thuê phòng, cô bán đồ không phải cũng mỗi một khách hàng đều là thượng đế sao?

Ô cầu (乛▽乛) 23:56:09

Bị ngu hả? Tôi mở tiệm TaoBao, đương nhiên khách hàng là thượng đế! Cô cho thuê một gian phòng thì có gì là thượng đế? Hai người ở chung không hợp nhỏ có thể phê điểm kém cho cô à?

Không phải vấn đề sống chung không hòa hợp mới là chuyện cô nên lo lắng sao?

Vì để hòa hợp, cô phải nơi nơi nhẫn nhịn, nghe nhỏ nổi điên, phá hủy giờ giấc bản thân, lại tiếp tục xuôi dòng lại tiếp tục giành túi khí hả giận?

Mộng cho Trúc 23:58:39

_(:з" ∠)_ có lý ghê nè.

Trông thật có lý, nhưng đứng về phía đối phương mà nghĩ, lại cảm thấy quá không phúc hậu.

Trước đây Đào Mộng Trúc cũng từng chơi game, rất hiểu cảm giác chơi game bị kích động không khống chế được bản thân.

Đặc biệt là mở voice chat chơi game với bạn bè, tâm trạng dễ dàng bị kích động nhất, nếu không cho nàng nói chuyện, thật sự có thể làm nàng nghẹn chết.

Ô cầu (乛▽乛) 23:58:42

Hôm đó tôi gặp bạn cùng phòng của cô

Trông nhỏ rất phóng khoáng không phải loại người sẽ tính toán chi li vì mấy chuyện bé tẹo này, chỉ là bảo nhỏ yên lặng một chút thôi mà?

Đào Mộng Trúc không có trả lời, chỉ tựa lưng vào ghế phát ngốc, mãi đến khi nghe tiếng Chân Sảng ra khỏi phòng vào toilet vệ sinh mới phục hồi tinh thần lại.

Trong nháy mắt đó, nàng thấy mình cảm nhận được nỗi vui sướиɠ của "Ngàn năm chờ đợi một khoảnh khắc".

Mộng cho Trúc 23:58:45

Bạn cùng phòng đi ngủ rồi, tôi gõ chữ đây, mai gặp.

Không có bạn cùng phòng quấy rối, trong nháy mắt luồng tư tưởng của Đào Mộng Trúc như chảy ra, trong một tiếng đã gõ xong chương mới.

Mộng cho Trúc: Ngọc Ngọc được nhiêu rồi?

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] hiện tại số lượng từ của Ngọc Ngọc có hơi ít, ngại nói, gõ được nhiều hơn rồi mới báo.

Mộng cho Trúc: Cô cố gắng lên, tôi đi ngủ.

Lang Sơn Ngọc: Minh Chủ, "cạu". . . cậu cậu cậu. . . Ngọc Ngọc vươn ra một ngón tay run rẩy!

Giục chương Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] đêm nay ngón tay đừng run rẩy, bình tĩnh, gõ chữ đi.

Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc biết rồi.

Lang Sơn Ngọc: Thì ra, mọi người đều hận Ngọc Ngọc.

Giục chương Cầu: Gõ chữ nhanh đi! Tôi còn chưa buồn ngủ, có thể ở lại với cậu thêm lát.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] tớ chỉ biết Cầu của tớ là tốt nhất!

. . .

Người ta nói ngày nhớ đêm mong, có lẽ tiếng cười cùng giọng nói của bạn cùng phòng quá mức ma tính, làm cho Đào Mộng Trúc trước khi đi ngủ phải thầm khinh bỉ một hồi lâu, trực tiếp dẫn đến đêm đó nằm mơ thấy ác mộng tình cờ gặp được Chân Sảng.

Trong mộng, nàng kẹt văn kẹt đến gần như cào rách da đầu, nhưng ở phòng bên Chân Sảng lại chơi game chơi đến vui vẻ lan tràn.

Lửa giận át lí trí, nàng cắn răng vọt qua phòng bên cạnh, sức mạnh như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, đưa tay nhấc bổng bạn cùng phòng lên từ bàn vi tính, gắt gao ấn lên tường, vươn ngón tay che miệng nàng, giống như động kinh nói ra câu thoại của bá đạo tổng tài. . .

"Nữ nhân, cô thật ầm ĩ."

Bạn cùng phòng phát ngốc trừng to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy bên trong là kinh ngạc.

Đào Mộng Trúc nghĩ, như vậy, cô nương này đã nghe lời mình đúng không?

Cho nên nàng buông lỏng tay.

Giây sau đó, khóe miệng bạn cùng phòng nhẹ nhoẻn lên, yên lặng cười hai giây, sau đó âm lượng từ từ thành lớn, cuối cùng trở thành tiếng cười như chuông nghe động lòng người. . .

Cái đuỵt, thật đáng sợ!

"Câm miệng! Yên lặng! ! !" Đào Mộng Trúc như phát điên bật dậy từ trên giường, cả người đều là mồ hôi lạnh.

Nàng ngây ngốc nhìn bốn phía một chút, không khỏi thở phào một hơi.

May quá là mơ. . .

Đào Mộng Trúc lắc đầu, thuận tay nắm lấy điện thoại di động trên đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian —— chưa đến 10 giờ sáng.

Hôm nay thức dậy sớm hơn hai ngày trước không ít.

Nàng nghĩ như vậy, liền thấy Chân Sảng lại một lần nữa đẩy cửa ra một khe nhỏ, dò đầu vào hỏi: "Chủ. . . Mộng Trúc chị có ổn không?"

"Ừ. . . thấy ác mộng, không sao." Đào Mộng Trúc nhìn về phía Chân Sảng, ánh mắt vô thức tránh né nàng.

"Ác mộng à! Ác mộng gì vậy, kể nghe được không!" Thoáng cái Chân Sảng đã lấy đâu ra sức lực, đạp vài bước chạy tới bên cạnh nàng.

Làm sao Đào Mộng Trúc dám kể? Vội vã lắc đầu, nói: "Có gì quan trọng đâu? Quên rồi. . ."

"Ùi. . ." Chân Sảng gật đầu, nói: "Chị muốn ăn sáng không? Hay là đợi thêm lát rồi ăn trưa luôn?"

"Đợi thêm lát đi, bây giờ ăn, trưa sẽ ăn không vô." Đào Mộng Trúc nói, mang dép đi vào toilet.

Chân Sảng gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng Đào Mộng Trúc hai giây, khi nhìn đến cánh cửa lá sách nàng xấu hổ một chút, chất phác xoay người đi, trở về phòng mình.

Đào Mộng Trúc bóp kem đánh răng, dư quang nhìn thấy Chân Sảng xấu hổ, không khỏi xấu hổ theo nàng hai giây.

Nhưng mà sự xấu hổ của hai người không chung một chuyện.

Bởi vì lúc đó trong đầu Đào Mộng Trúc nghĩ —— sao vừa rồi vẻ mặt của bạn cùng phòng đau trứng thế? Chẳng lẽ vì không nghe được nội dung ác mộng, nên thấy mất hứng?

Haiz, sao hồi trước trọ ở trường không có phát hiện, sống chung với người khác là một chuyện khó khăn như vậy. . .

Sau khi rửa mặt xong, Đào Mộng Trúc ngồi trước máy vi tính trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy Vu Hiểu Thu nói có lý, về việc bạn cùng phòng quá ầm ĩ, nàng có thể nhẫn một lúc, không thể nhẫn một đời.

Nếu như muốn chung sống hòa bình, phải dùng giọng điệu kiên định nói rõ ràng những mâu thuẫn, mới có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để!

Nghĩ đến đây, Đào Mộng Trúc vỗ mạnh bàn đứng bật dậy, quyết định nhân lúc Chân Sảng còn chưa chơi game, nhanh đến phòng nàng hảo hảo nói chuyện nhân sinh và lý tưởng.

Nàng vừa mới bước ra cửa phòng, liền thấy Chân Sảng thay giày đá banh, chạy nhanh xuống lầu.

Áo ngủ cũng chưa thay, cửa cũng chưa đóng.

"Cái gì vậy nè. . ." Đào Mộng Trúc lầm bầm, đi đến trước cửa, hiếu kỳ canh gác.

Rất nhanh, liền thấy Chân Sảng ôm một kiện hàng chạy trở về —— thì ra là đi lấy khoái đệ*.

*Chuyển phát nhanh/người chuyển phát nhanh

Đào Mộng Trúc bĩu môi nói: "Bạn cùng phòng à, tôi có chuyện muốn nói với cô. . ."

"Chuyện gì?" Chân Sảng hỏi, không đợi Đào Mộng Trúc đáp lời liền giơ hai tay dâng kiện hàng trong lòng, nhướng mày nói: "Cưng à, tai nghe của cưng đã đến rồi, nếu như hài lòng, xin cho tôi năm sao khen ngợi nha~~ "

Tai nghe? Thiếu chút nữa quên mất cái này. . .

Đào Mộng Trúc ngây ngốc nhận lấy, dũng khí thật vất vả mới lấy được nháy mắt tan thành mây khói —— ngay cả tai nghe của người ta tặng cũng cầm trong tay rồi, nàng còn muốn bảo người ta câm miệng, chẳng phải quá vô nhân đạo?

Xem ra, nhân sinh lý tưởng gì, hôm nay cũng không thể nói ra.

Đào Mộng Trúc ôm lấy đại lễ bạn cùng phòng đưa, vừa mừng vừa sợ lại thêm mất mát, ngũ vị tạp trần trong đó, quả thật người bình thường khó có thể lĩnh hội.

"Được rồi, vừa rồi chị nói có chuyện muốn nói, chuyện gì a?" Chân Sảng đổi dép xong, đứng dậy hỏi.

Nhất thời Đào Mộng Trúc bị nghẹn họng, đứng ngẩn tại chỗ.

"Hửm?" Chân Sảng đưa tay lắc lắc trước mặt nàng.

"Ặc, chính là. . ." Khóe miệng Đào Mộng Trúc giật giật, nhanh trí nghĩ ra, nói như trút được gánh nặng: "À đúng rồi, tôi muốn đem số điện thoại và thực đơn của quán cơm gia đình dưới nhà cho cô, sau này ăn cái gì cô cứ gọi theo ý thích, tôi không ăn rau cần và khổ qua, còn lại gì cũng được. . . nếu khẩu vị không hợp quán này, tôi có số điện thoại quán khác nữa."

"Ùi ùi ùi ùi! Được được được, cho tui đi cho tui đi!"

Vì vậy, tâm tình Đào Mộng Trúc phức tạp ôm tai nghe về phòng mình, đưa số điện thoại và thực đơn gửi qua QQ Chân Sảng.

Sau khi gửi xong, nàng lâm vào một trận trầm tư ưu thương đến đau trứng.

. . .

Sự thật chứng minh, tai nghe có mắc hơn nữa, mang vào thoải mái hơn nữa, nghe được lâu hơn nữa, lỗ tai cũng sẽ đau.

Đào Mộng Trúc cố gắng thăm dò quy luật và thời gian chơi game mỗi ngày của Chân Sảng, cố gắng đem thời gian mình gõ chữ đăng chương hoàn mỹ tách khỏi thời gian chơi game của nàng.

Kết quả hơn một tuần quan sát, nàng phát hiện một chuyện rất khiến người tan vỡ, Chân Sảng là một người thập phần tùy ý, trong máy tính có một đống game, từ sáng sớm thức dậy cho đến khuya lên giường ngủ, chỉ cần tâm trạng tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể mở một game để chơi.

Vì vậy, nàng lâm vào tuần hoàn ác tính [ kẹt văn ] → [ thức khuya ] → [ dậy trễ ] → [ tinh thần không tốt ] → [ càng thêm cáu kỉnh ] → [ càng kẹt văn ] đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.

Nửa tháng trước, Đào Mộng Trúc vốn tưởng sau khi thất tình mình sẽ chán chường một đoạn thời gian rất dài, nhưng lại không ngờ có một bạn cùng phòng mang đến đại hỉ đại bi cho cõi lòng chưa từng thay đổi nhanh như vậy của nàng.

Cảm giác này, thật giống như ông trời đang trêu chọc nàng.

Ngày xưa nàng muốn làm một con người lạc quan, nhưng mà cuộc sống cho nàng hai cái tát, mang đi người thân duy nhất của nàng, bảo nàng cút đi cảm nhận đau đớn của cuộc đời.

Hôm nay nàng muốn yên lặng mượn thất tình đau đớn một chút, cuộc đời lại cho nàng hai cái tát, đưa tới cho nàng một bạn cùng phòng đáng sợ, khiến nàng không có thời gian đi ôm lấy nỗi đau ban đầu.

Quan tâm khiến người khác cảm động, ồn ào làm người khác không thể viết văn, hai người cùng hòa trong một thể, trở thành nỗi khó xử bực tức mà không thể nói ra.

Phần khó xử này, với khí thế sét đánh không kịp che tai hoàn toàn lấn át nỗi bi thương trong lòng nàng. . .

Có nhiều lúc, nàng muốn một mình yên tĩnh buồn bã một hồi, lại bị âm thanh chơi game phòng bên cạnh chặt đứt suy nghĩ, thế cho nên nỗi đau thất tình còn chưa kịp phát tiết ra ngoài, trong lúc bất tri bất giác đã bị nỗi cảm động và cáu kỉnh đan xen nhau xua tan đi gần như không còn gì.

Đúng vậy, hơn cả nỗi buồn "mất đi" hôm nay nàng càng cảm thấy hứng thú với "Làm thế nào mới có thể không tổn thương hòa khí làm cho bạn cùng phòng yên tĩnh lại" hơn.

Nhưng mà, nàng phát hiện vấn đề này quả thật khó giải, mặc kệ ôn tồn nhắc nhở thế nào, cũng chỉ có thể đổi lấy câu đảm bảo không được quá nửa tiếng đồng hồ của Chân Sảng: "Tui sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý!"

Rốt cuộc, Đào Mộng Trúc bùng nổ vào một ngày cuối tuần nửa tháng sau kể từ khi hai người sống chung.

Lúc đó nàng đang viết đến khúc ngược, viết viết nước mắt liền ào ào trào ra.

Tình sâu cùng cực, bỗng nhiên phòng bên truyền đến tiếng ca bài "Hỏa" phiên bản tiếng địa phương.

"Thứ các người thấy lửa! Là tạo hình của tôi! Ai feo linh gút! Không kiềm chế chính mình!"

"Tôi chính là lửa~~ mặc kệ ai cứu tỉnh! À hú~ hú hú~~ bây bê! ! "

*Chỉ có thể edit engrish của Sảng, mấy cái phương ngôn bỏ qua đi không muốn tháo não ra rửa đâu _( :3」 ∠)_

Một ngụm máu đào nghẹn trong cổ họng Đào Mộng Trúc, tâm trạng thật vất vả dâng lên nháy mắt tan tành thành mây khói, một giây trước mắt còn ầng ậc nước thoáng cái không còn ý nghĩa trào ra.

"Chân Sảng. . ." Đào Mộng Trúc cắn răng lau nước mắt, đứng dậy vọt tới phòng bên cạnh, giờ này khắc này giận dữ hét vào bóng lưng đang cười sằng sặc với màn hình vi tính: "Chân Sảng! ! ! !"

Hai tay Chân Sảng run lên, nhào tới tắt micro, đứng dậy vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Đào Mộng Trúc.

Ngày hôm nay chủ nhà đại nhân thật đáng sợ. . . Vành mắt cũng đỏ hoe!

"Cô. . . cô cô cô. . ." Đào Mộng Trúc vươn ra một đầu ngón tay run rẩy, lại không biết nên trách cứ cô bạn cùng phòng vẻ mặt mờ mịt lại sợ hãi này như thế nào.

Hiện tại, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình so với Ngọc Ngọc trì hoãn trì hoãn đến ai cũng khinh bỉ còn muốn ủy khuất hơn.

"Tui. . . cái kia. . . chị đang ngủ trưa hả? Tui. . . tui xin lỗi. . ." Chân Sảng dè dè dặt dặt nhích về phía giường, dự định nếu như một lát nữa chủ nhà nhào tới đánh nàng, nàng có thể té xuống chỗ mềm mềm một chút.

Nhưng mà Đào Mộng Trúc không có ra tay.

Nàng mang theo lửa giận tích góp từng chút từ nửa tháng trước mà đến đây, nhưng lại mờ mịt đứng trước mặt Chân Sảng không có phát tiết.

Cô bạn cùng phòng cho tới nay vẫn rất chăm sóc nàng này, quả thật làm cho nàng sâu sắc cảm nhận được tư vị của cái gọi là "khoanh tay chịu trói".

—— cô phải cho nhỏ biết, tầm quan trọng của, sự yên lặng, đối với cô.

Giọng nói của Vu Hiểu Thu vang bên tai, Đào Mộng Trúc trong đôi mắt nhìn không chuyển đi của Chân Sảng, liên tiếp thở sâu bốn lần, rốt cuộc mới mở miệng nói: "Tôi dùng viết lách để kiếm cơm, tôi cần một môi trường yên tĩnh một chút để sáng tác, cô cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi rất nhiều lần rồi, tôi thật sự nhịn lâu lắm rồi!"

Chân Sảng muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng gật đầu như gà mổ thóc, nói: "Chị, chị nói sớm chút a. . . tui còn tưởng chị đang nghỉ hưu dài hạn, không có bận rộn chuyện gì. . . thì ra chị là tác giả a, thật lợi hại. . ." Chân Sảng nói, hai tay xoa bóp lẫn nhau vài cái, giương gương mặt hí ha hí hởn hỏi thăm: "Vậy, có thể nói cho tui biết, bút danh của chị là gì không?"

". . ." Nháy mắt Đào Mộng Trúc ngớ người.

Cô nương, tôi đang phát hỏa với cô đó, có thể nghiêm túc một chút không!

===

"Không liên quan đến phạm trù bệnh công chúa được nuông chiều từ bé gì cả."

Mình rất thích câu này của Cầu Cầu, cái ý nghĩa ko cần đợi Trúc nói ra cũng biết bạn ấy đang lo ngại điều gì. Mình luôn đánh giá cao tình bạn trong một bộ truyện hơn là tình yêu, chỉ một câu của Cầu thở ra thôi đã chiếm đc tim mình roài _( :3」 ∠)_