61. He he he o(*////▽////*)q
Chân Sảng đã trở về, vừa đưa tay xoa tiểu Nhật Thiên đang liên tục bổ nhào về phía mình, vừa kéo hành lý và bản thân vào trong nhà, trở tay đóng cửa lại.
Đào Mộng Trúc sửng sốt một hồi lâu, mới bước nhanh đến giúp nàng nhận lấy balô và rương hành lý, nói: "Em về sao không nói trước một tiếng! Chị đi đón em a!"
"Em muốn cho chị bất ngờ a! Thế nào, bất ngờ chứ hả!" Chân Sảng xòe hai tay ra, dường như đang đợi Đào Mộng Trúc nhảy vào ôm, lại thấy Đào Mộng Trúc xách hành lý xoay người liền đi, nhất thời vạn phần câm nín.
Nàng bĩu môi, buông hai tay, ngồi xổm xuống xoa đầu lông xù của tiểu Nhật Thiên, chậm rãi đổi dép.
Đặt hành lý xong rồi Đào Mộng Trúc xoay người trở về trước mặt Chân Sảng, yên lặng đứng một bên nhìn nàng đổi giày xong sau đó bồng tiểu Nhật Thiên lên, một người một chó đã lâu không gặp lại, mừng rỡ quấn vào nhau, dáng vẻ đó, thật giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một người.
Chơi một hồi lâu với tiểu Nhật Thiên, rốt cuộc Chân Sảng cũng đứng dậy duỗi người, một đôi tay còn chưa buông xuống, đã bị Đào Mộng Trúc ôm chặt vào lòng, nhất thời hai cánh tay giơ lên trời không biết nên đặt chỗ nào, với một loại tiết tấu thập phần chậm chạp mà còn cứng nhắc, chần chừ, mờ mịt, sau đó chậm rãi, từ trên xuống dưới vòng qua Đào Mộng Trúc.
Tháng 10 trời vẫn rất nóng, nhưng cơ thể của nàng dường như còn nóng hơn, kèm theo nhịp tim rõ ràng từng tiếng, làm như có thể đem người kia hòa tan vào trong lòng.
Tiểu Nhật Thiên ở một bên nhìn hai vị chủ nhân, đi qua đi lại quanh chân, cố ý vô ý quét chiếc đuôi chíp bông của mình tới lui trên chân hai người, dường như đang tìm cảm giác tồn tại.
"Em. . ." Nhất thời Chân Sảng có chút không biết làm sao, lại cảm thấy gương mặt nóng không chịu được.
Vốn đã tính trước rồi, trở về cho Đào Mộng Trúc một cái ôm thật chặt, nhưng bất ngờ là chân chính ôm được rồi thì, đầu óc của bản thân đúng là trống rỗng.
"Chị đã sợ em không trở lại nữa." Đào Mộng Trúc nói, luyến tiếc buông Chân Sảng ra, dở khóc dở cười lấy lưng tay giúp nàng lau mồ hôi trên trán: "Coi em nóng kìa, đi tắm đi."
Chân Sảng gật đầu, đầu óc có chút mơ hồ, đưa tay gãi gãi đầu đi hai bước về phía toilet, dường như nhớ tới cái gì, lại đi về phòng ngủ của mình.
Đào Mộng Trúc đưa một tay một lần nữa đẩy nàng về phía toilet, nói: "Chị lấy đồ cho em, đi tắm đi!"
"Ờ, rồi!" Chân Sảng nói, đi nhanh về phía trước, tiểu Nhật Thiên vẫn nhảy nhót qua lại, chết sống che ở vị trí mỗi khi nàng muốn đặt chân xuống: "Nhật Nhật em đừng quấy, một lát chị giẫm phải em bây giờ!"
Tiểu Nhật Thiên cảm thấy mình bị ghét bỏ, bất mãn ngồi xổm bên chân Chân Sảng ấu ấu sủa mấy tiếng, sau đó quay về ổ cắn đồ chơi.
Đào Mộng Trúc lấy một cái váy ngủ từ trong tủ quần áo của Chân Sảng, mắc trên tay nắm cửa toilet, còn chưa xoay người đã thấy tiểu Nhật Thiên muốn tới cắn, dở khóc dở cười giậm chân dọa nó bỏ đi.
Tốc độ tắm của Chân Sảng rất nhanh, Đào Mộng Trúc ngồi ở phòng khách chơi điện thoại một hồi, liền thấy nàng kéo cửa ra một khe nhỏ, vươn tay bắt váy ngủ vào toilet, tốc độ cực nhanh, làm như sợ bị người ta nhìn thấy.
Lúc trước kẻ cả người trống không cũng có thể vô tư đứng trước mặt nàng, ngồi trong bồn tắm bắt lấy ngực nàng mặt không đỏ tâm không loạn, hôm nay dường như trở nên e thẹn hơn rất nhiều.
Nhưng mà hiện tại, nàng hẳn không cần phải phi lễ vật thị nữa nhỉ?
Đào Mộng Trúc hứng thú đánh giá Chân Sảng bước ra từ trong toilet tràn đầy hơi nước, nhìn đến người kia thần hồn đều không được tự nhiên.
"Y, ánh mắt của chị thật hạ lưu." Vẻ mặt Chân Sảng ghét bỏ bước về phòng mình.
"Em 1 không cởi 2 không khỏa, chị nhìn cũng coi như hạ lưu?" Giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười Đào Mộng Trúc đi theo sau Chân Sảng, muốn đòi lại công đạo cho mình.
Bỗng nhiên Chân Sảng dừng bước, suy nghĩ một chút, nói: "Em muốn xuống lầu một chuyến."
Nói xong, nàng bước nhanh vào phòng ngủ, cầm mấy tờ Mao gia gia xoay người mở rộng cửa lao xuống lầu.
Đào Mộng Trúc sửng sốt đứng trước phòng Chân Sảng hồi lâu, yên lặng đi ra cửa nhà, lại một lần nữa làm hòn vọng thê.
Chân Sảng trở về là chuyện của 20 phút sau, Đào Mộng Trúc không có đóng cửa, xách cái ghế nhỏ ra trước cửa ngồi lướt weibo, rốt cuộc cũng ngóng trông được nàng trở về.
Lúc này đây, đầu Chân Sảng lại đầy mồ hôi mà bước vào nhà, trong tay cầm theo. . . vậy mà lại là khoai tây, cà chua, cà tím, ngó sen, củ cải, măng tây các loại rau dưa, cùng với một túi thịt băm?
Đây là trừ hướng đông ra thì nam tây bắc mỗi hướng mọc một mặt trời sao?
Sự thật chứng minh, quỹ tích của mặt trời vẫn bình thường, thế nhưng hình như Chân Sảng không được bình thường như vậy.
Đào Mộng Trúc có nằm mơ cũng không ngờ, Chân Sảng vậy mà đã học được cách xào rau!
Đã hứa sau này cơm do nàng làm, nhưng hiện tại nàng còn chưa tìm Vu Hiểu Thu bái sư học nghệ, Chân Sảng đã học được cách xào rau rồi!
Đào Mộng Trúc cảm thấy nhân sinh quan của mình đã bị trùng kích, nàng nhìn xuống hai tay của mình, bỗng nhiên cảm thấy quá là vô dụng.
Bữa cơm ngày hôm đó, là lần đầu tiên từ khi cả hai sống chung đến nay, chủ động nấu cho bản thân ăn. Không gọi cơm ngoài, không gọi Vu Hiểu Thu, không phải nấu mì, lại càng không nấu mì ăn liền.
Tay nghề của Chân Sảng không được tốt, dù sao cũng mới học, món ăn hơi xấu, nhưng bỏ vào miệng cũng tàm tạm.
Đào Mộng Trúc chưa bao giờ là một người kén ăn, huống chi là Chân Sảng tự mình xuống bếp, bữa cơm này có ý nghĩa phi thường, thiếu chút nữa làm nàng cảm động phát khóc.
"Lần này em về nhà, bảo mẹ dạy em làm cơm, mỗi ngày mẹ đều để lại cho em một chút rau để em thử xào, ban đầu làm quả thật chính là nguyên liệu hắc ám, ăn đến bọn họ phải dở khóc dở cười. . . nhưng mà cũng may, bây giờ có thể ăn rồi!" Chân Sảng dùng chiếc đũa trong tay gõ gõ góc bàn, giương mắt chăm chú nhìn Đào Mộng Trúc, nói: "Chị có ghét bỏ không?"
"Thích còn không kịp." Đào Mộng Trúc cong mắt, nói: "Hai chúng ta, cùng nhau tự học được không? Tìm thêm chút sách dạy nấu ăn về xem thử?"
Chân Sảng nhìn tiểu Nhật Thiên ư ử kêu đòi ăn ở dưới đất, cười nói: "Được!"
***
Trong ngôi nhà này, từ rất lâu đã không có người xuống bếp. Đào Mộng Trúc nhớ rõ, sau khi mẹ rời đi không một tiếng động, trong nhà cũng rất ít khi bật bếp.
Cha biết nấu món gì? Trứng chiên cà chua, trứng chiên, trứng gà luộc lòng đào, cùng với món khó ăn cơm rang trứng với ớt chuông.
Phần lớn thời gian, nếu như không phải là gọi cơm ở quán dưới lầu, vậy chính là rang cơm nguội, đồ ăn thừa nấu mì. Ở trong bếp, ngoại trừ lò viba và hai cái nồi phân biệt cho nấu và xào, những thứ khác hoặc là không có hoặc là tuổi đời đã lâu, không còn dùng được.
Sau khi dạo một vòng quanh bếp, mở tủ ra nhìn một lần, hai người quyết định một chuyện.
Hai người phải mua bù vào, đổi cái mới!
"Minh Chủ! Chúng ta mua một cái nồi hấp đi!"
"Ừ!"
"Minh Chủ à, chúng ta mua một cái lò nướng đi!"
"Mua!"
"Máy nước ép thì?"
"Mua!"
"Chị xem cái lò viba này có phải rất ngốc rất hợp với chúng ta không!"
"Cảm thấy không tệ thì mua nó đi."
"Minh Chủ chị tới đây xem, chúng ta mua một cái nồi uyên ương, sau đó mua nguyên liệu, trở về nấu lẩu có được không?"
"Được a, mua đi."
"A, em thật muốn mua cái ghế mát-xa này, chúng ta mua một cái được không!"
"Mua mua mua!"
"Mỗi ngày chị đều viết truyện cực khổ, chúng ta mua một bộ mát-xa mắt được không?"
"Mua mua mua!"
"Chúng ta thẳng thắn mua thêm một cái máy hút bụi đi! Tiện dọn dẹp phòng hơn a!"
"Mua mua mua!"
. . .
Nhất thời, Đào Mộng Trúc quả thật cảm thấy mình trở thành một đại tài chủ đầy phú quý, Chân Sảng muốn mua cái gì, ngay cả giá tiền nàng cũng lười hỏi, liên tục hô mua.
Nhân lúc hăng hái, hai người dạo cả buổi tối trên Taobao, cuối cùng mua một đống thứ liên quan tới ăn.
Vì vậy, một tuần sau, hai người nhận được một đống khoái đệ, mỗi ngày chỉ chạy từ trên lầu xuống dưới lầu cũng có thể chạy tới đổ đầy mồ hôi.
Thật ra có vài thứ, mua về là đồ mới, nhưng đối với hai người không siêng năng tới đâu mà nói, tính thực dụng không cao.
Ví dụ như máy nước ép, tuần đầu tiên mua về, mỗi ngày hai người đều ép chút nước trái cây để uống, nhiệt tình cực kỳ, thậm chí còn thử trộn nhiều loại nước trái cây với nhau ra mùi vị mới, nhưng mà đa số đều vừa uống vừa phỉ nhổ mùi vị hỗn hợp kỳ cục.
Lại ví dụ như nồi uyên ương, sau khi mua về, hai người chỉ nấu qua một lần, sau khi ăn xong còn ghét bỏ nước lèo. Ngẫm lại cũng đúng, hai cô nương thích ăn cay, đối với loại nước lèo bỏ thêm nước ớt này không có chấp niệm gì đáng nói.
Nhưng mà mấy cái này không quan trọng, quan trọng là hai người một lòng nhiệt tình vào bếp.
Mỗi ngày đều thử những thực đơn khác nhau, có một chỗ tốt là trong một khoảng thời gian ngắn ăn được không ít thất bại phẩm, sâu sắc thể nghiệm được cái gì gọi là cuộc sống không thay đổi.
Đôi khi, có vài món làm đến nỗi khó ăn, ngay cả tiểu Nhật Thiên cũng ghét bỏ, hai người vẫn thích thú như cũ.
Hình ảnh đồ ăn đăng lên weibo càng lúc càng nhiều, lần nào cũng có vài fan sâu sắc hâm mộ đố kị hận.
Thật ra a, có ăn được hay không chỉ có hai người tự biết.
Có vài thứ làm ra, đẹp thì đẹp, kết quả hai người ăn không được mấy miếng, đều đổ vào thùng rác. Thế nhưng, hai người kiên quyết quán triệt một tư tưởng —— đồ khó ăn, bảo bảo không nói, như vậy mới có thể để cho các fan không hiểu mô tê gì bị thị giác lừa dối cảm nhận được hâm mộ đố kị hận!
***
Lần nắng gắt cuối thu vừa trôi qua, trời liền dần lạnh.
Buổi tối đầu tiên bị lạnh làm giật mình thức dậy, hai người lười biếng cùng giúp nhau trải thảm điện, bọc lên một lớp chăn dày.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, cuộc sống của hai người dường như mỗi ngày đều xảy ra thay đổi nhỏ bé, rồi lại dường như ngày nào cũng phong phú và bình thản.
Đảo mắt, đã đến đêm bình an.
Hai người ôm quả táo lớn đối phương tặng, ở trong phòng bản thân làm kiêu nửa ngày cũng tiếc không chịu ăn, cuối cùng gần như là đi ra cửa phòng cùng một lúc, nhìn quả táo vẫn còn hoàn chỉnh trong tay đối phương, sửng sốt hồi lâu.
Sau khi hoàn hồn, hai người nhìn nhau bật cười, cùng đi vào bếp, lấy dao gọt trái cây ra, cạch cạch cắt vài miếng bỏ vào một mâm, ngồi trong bếp em một miếng chị một miếng đút cho nhau ăn.
Tiểu Nhật Thiên ở một bên nhìn, dường như càng nhìn càng bất mãn, cuối cùng ấu ấu đuổi theo đuôi mình xoay vòng vòng dưới đất.
Đêm đó, hai người như những ngày bình thường, hẹn nhau cùng tắt đèn đi ngủ.
Chỉ là lúc này đây Đào Mộng Trúc không có ngủ, nàng lấy ra một cái vớ Noel từ dưới gối, ngồi trên giường đợi hơn 1 tiếng đồng hồ mới lén lút lần mò đi qua phòng bên cạnh, rón rén đặt chiếc vớ lên đầu giường.
Chân Sảng hoàn toàn không ngờ Đào Mộng Trúc sẽ chuẩn bị quà Giáng Sinh cho mình, ngày hôm sau mở mắt ra liền thấy trên đầu giường có một cái vớ Noel, còn mờ mịt một hồi lâu.
Nàng mò vào vớ lấy ra một hộp quà nho nhỏ cùng một tấm thiệp chúc mừng.
Trong cái hộp nhỏ, là một cặp nhẫn.
Trên tấm thiệp viết hai câu:
Em một chiếc, chị một chiếc, đeo vào hai ta là một đôi.
Trong ngày đặc biệt này, chị thành tâm kỳ vọng bạn cùng phòng thân yêu có thể từ căn phòng bên cạnh dọn qua đây, he he he o(*////▽////*)q
===
Nhà của hai người gọi là phòng/室/thất không phải nhà kiểu một căn, còn phòng ngủ gọi là ốc/屋 ◔_◔