49. Cậu nên phó thác cuộc đời mình cho một con người, chứ không phải là giới tính một người.
Không thể không nói, Chân Sảng đơn giản tán thành với câu thuận miệng khinh bỉ này, quả thật làm Đào Mộng Trúc bất ngờ.
Thích một người có dây thần kinh kỳ quặc là một loại thể nghiệm như thế nào?
Mặc kệ là chỗ nào, mặc kệ nội tâm thấp thỏm ra sao, mặc kệ trong đầu có cho bao nhiêu đáp án thuyết phục, cũng vẫn không thể đoán được giây tiếp theo người kia sẽ nói gì.
Rõ ràng biên kịch rất là tri kỷ viết rất nhiều tuyến kịch bản, làm tốt các công tác chuẩn bị để cho diễn viên tự do lựa chọn, diễn viên lại không liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp diễn một bộ phim ngoài lề khác.
Nhìn vẻ mặt Chân Sảng bừng tỉnh ra rồi lại tự mang vẻ mờ mịt, bỗng nhiên Đào Mộng Trúc cảm thấy, lúc này người rất nên ngẩn ra không phải là Chân Sảng mà là nàng.
Cho nên?
Bạn cùng phòng đội vầng sáng giác ngộ rồi lại tự mang vẻ mờ mịt rốt cuộc làm ra loại quyết định như thế nào?
Đào Mộng Trúc sử dụng một vạn phần chăm chú và chờ đợi.
Chân Sảng nhìn nàng, thần sắc cái hiểu cái không trong mắt từ từ bắt đầu đan xen vào nhau, không hiểu sao, biến thành một loại đấu tranh.
Nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng Bản Ngã và Nhận Thức đang đánh nhau điên cuồng.
Đối mặt với lời tỏ tình này, nàng hoảng hốt mà còn chẳng biết làm sao trả lời, nhưng trừ cái đó ra, còn có một phần cảm động làm bản thân nàng cũng vạn phần kinh ngạc.
Từ khi mơ hồ phát hiện sự khác lạ của Đào Mộng Trúc, nàng liền không chỉ dưới một lần tự hỏi mình hai vấn đề.
Thích Đào Mộng Trúc?
Đáp án là: Thích, đương nhiên thích.
Phần thích này có phải tình yêu không?
Đáp án là: Không biết, nàng không biết.
Nàng từng muốn dọn đi để tránh né, nhưng xem phòng cả ngày trời, chậm chạp không có bất cứ quyết định nào.
Không phải quan tâm đến tiền thuê, không phải quan tâm đến đường xá, mà là sợ, sợ mình đi rồi, Đào Mộng Trúc sẽ lại giống như ban đầu, một mình chẳng phân biệt được ngày đêm ở trong căn phòng u ám ngủ mê man qua ngày.
Vào ngày tiểu Nhật Thiên đi lạc, Đào Mộng Trúc từng nói vài chuyện nho nhỏ với nàng, trong lúc lơ đãng để lộ ra sự yếu đuối bị nàng thu hết vào đáy mắt.
Nàng biết, chủ nhà nhìn như sớm đã quen sống một thân một mình, thật ra vô cùng sợ cô độc.
Nàng không hy vọng bởi vì một phần nhút nhát của mình, cứ như vậy để Đào Mộng Trúc sống một mình trong ngôi nhà không có người thân.
Nhưng đây là minh chứng của động tình, hay là lòng thương hại?
Chân Sảng không phân được, ngoại trừ biết mình không muốn rời khỏi đây ra, cái gì nàng cũng không phân rõ.
Nàng cảm thấy mình nên thập phần bằng phẳng mới phải, dù sao khi stream từng ghép couple nam nam, lướt weibo từng thấy JQ nữ nữ, đi quản nó là đồng tính hay là dị tính hay là song tính hay là nhan tính*, ở trong lòng nàng không phân biệt cao thấp đắc rẻ gì, thậm chí, mỗi khi thấy có người phản bác, nàng cũng sẽ tức giận bất bình nói một câu: "Liên cmn quan gì cậu?"
*Có sắc đẹpBởi vì thích chính là thích, là nam hay nữ có gì khác biệt? Trong TV có nhiều cặp đôi vượt qua chủng tộc cũng yêu đến ngươi chết ta sống được người người ca tụng, cùng chủng tộc chỉ khác giới tính thì có chỗ nào sai sao?
Hình như là, không có chỗ nào sai.
Thế nhưng, khi chuyện đó chân chính phát sinh trên đầu mình thì, nàng lại trợn tròn mắt.
Đâu cũng không đúng, thập phần vô cùng và đặc biệt không đúng.
Nàng có chút không cách nào tưởng tượng được rất nhiều chuyện, ví dụ như, có một điểm thập phần quan trọng. . .
"Em không quá hiểu. . . em từng đọc tiểu thuyết, biết hai người con trai muốn đạt được đại hài hòa trong nhân sinh thì đều. . . đều tiến vào hoa cúc, nhưng tốt xấu gì họ cũng có gì đó để vào. . . hai người con gái ở bên nhau, là tình yêu kiểu Platon* trong truyền thuyết hả?" Chân Sảng hỏi ra vấn đề này theo tiềm thức.
*Đơn giản mà nói là tình yêu không có tìиɧ ɖu͙©Vấn đề này, hỏi một cái làm Đào Mộng Trúc ngớ người rồi.
Nàng hoàn toàn không biết nên dùng tâm tình gì và biểu tình gì để giải thích những thứ này với Chân Sảng, nàng có chút không thể khống chế đầu óc mà vươn tay ra, giây tiếp theo lại thập phần xấu hổ mà giả bộ ôm trán trầm tư.
Tại sao tình tiết lại phát triển đến phương hướng này? Không. . . rõ ràng là vừa rồi nàng còn tỏ tình, tại sao lại sinh ra dị biến này!
Vấn đề này, bảo nàng làm sao nói ra!
". . ." Chân Sảng thấy Đào Mộng Trúc kinh ngạc lại xấu hổ, không khỏi gõ gõ đầu mình, nói: "Em sống cmn trong mộng a, vừa rồi mộng du, chị coi như em chưa từng hỏi đi."
". . ."
"Cái kia. . . em, em có hơi loạn, có thể cho em chút thời gian, để em suy nghĩ không?"
"Được." Đào Mộng Trúc hoàn tàn không có tiến hành bất cứ mặc cả nào, đối với nàng mà nói, Chân Sảng không có trực tiếp mở miệng cự tuyệt đã là thắng lợi to lớn.
Suy nghĩ, tức là có hy vọng, nếu không suy nghĩ làm gì?
Thật sự không thích một người, trực tiếp thẳng thắn từ chối không phải xong rồi sao?
Đào Mộng Trúc thở phào một hơi như trút được gánh nặng, đứng ở xa xấu hổ mấy giây, mím mím môi nói: "Vậy tôi. . . tôi về phòng đây."
"Ừm. . ." Chân Sảng gật đầu, giây tiếp theo lại nhịn không được hỏi: "Nếu như em dọn đi, chị trả tiền thuê nhà cho em chứ?"
"Không trả." Đào Mộng Trúc đáp lại gần như trong một giây, giọng điệu trong cái chớp mắt đó bướng bỉnh như con nít.
Nói xong, chính nàng cũng nhịn không được cười khổ hai tiếng.
Chỉ cần vừa nghe hai chữ dọn đi, trái tim nàng vừa mới để xuống lại bị nhấc lên.
Ngoài miệng nói chuẩn bị xong rồi, nhưng trong lòng lại thấp thỏm vạn phần.
Chính nàng cũng không thể nói rõ rốt cuộc trong lòng có bao nhiêu sợ, sợ đến vọng tưởng dùng tiền thuê nhà giữ lại một người bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
"Em tùy tiện hỏi thôi. . ."
"Ừ." Đào Mộng Trúc bước nhanh trốn về phòng mình, vừa gục lên giường, ôm gối đầu tiến vào trạng thái chờ đợi, hoàn toàn quên mất mình đi ra phòng ngủ là để hỏi chừng nào ăn cơm chiều.
Chân Sảng đứng dậy khóa cánh cửa mình chưa bao giờ từng khóa, vẻ mặt tan vỡ vùi vào lòng bàn tay.
Nhớ lại câu nói ngu xuẩn mình vừa rồi, nàng hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.
Cái gì chỉ còn một giống duy nhất, cái gì tình yêu Platon, cái gì suy nghĩ một chút, tư thế đã muốn mà còn chối từ này quá mức rõ ràng mà lại còn ngu xuẩn!
"Mày bị ngu hả? Mày là bại não à!" Nàng tự hỏi bản thân, vừa liều mạng muốn trốn tránh, rồi lại không nhịn được muốn phân rõ suy nghĩ chân thực nhất trong lòng mình.
Ghét bỏ bản thân hồi lâu, nàng mạnh ngẩng đầu lên như điện giật, nhìn về phía máy vi tính, mở trình duyệt lên gõ một câu.
—— làm sao phân rõ tình yêu và tình bạn.
Đáp án cùng vấn đề có nhiều vô số kể, một tiếng sau, Chân Sảng phát hiện mình hoàn toàn bị choáng rồi.
Hình như nàng. . . thật sự thích một người con gái, nhưng tất cả lại trông như một trò đùa. . . bỗng nhiên nàng cảm thấy mình bức thiết cần một chuyên gia tình cảm không bán đứng mình.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:07:33Tiểu Cát cậu có đây không?
Có đây không có đây không?
Có đây không có đây không có đây không?
Buzz!!
Cát Sinh Jun 21:08:49Đang stream.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:08:55Stream cái gì, giang hồ cứu cấp, tắt mấy phút đi!
Tôi van cậu tôi van cậu!
Chỉ 5 phút thôi, để tôi hỏi vài vấn đề là được rồi!
Cát Sinh Jun 21:09:11Chuyện gì mà vội vậy, hỏi đi.
Chân Sảng vừa định hỏi, nghĩ lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vội vã mở trang web, nhấp vào link stream của Cát Sinh.
Trên màn hình stream hiện lên một cửa sổ QQ, màn chữ spam đầy là "Đừng tắt stream a QAQ!" "Xin đừng tắt!" "Có vấn đề gì hỏi đi mọi người cùng nhau giải quyết!" "Ô muội Ô muội Ô muội!" "Có tiểu bí mật gì!"
Tam Khuy Khẩu Nha 21:10:25Fack! Cũng may tôi thông minh, vào stream cậu xem trước!
"Haiz, cậu cũng phải cho tôi thời gian để nói tạm biệt chứ? Cậu xem không phải bây giờ tôi đã tắt hình ảnh rồi sao. . ."
Chân Sảng thấy màn hình stream chỉ còn lại một màu đen tinh khiết, nháy mắt thở phào một hơi.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:11:51Nếu có một anh chàng tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm sao?
"Nếu có một anh chàng tỏ tình với tôi, tôi sẽ làm sao?" Cái tên trời đánh đó trực tiếp đọc hết ra ngoài!
Giây tiếp theo, màn chữ bùng nổ —— "Đồng ý!" "Yêu nhau đi!" "Có một chàng tỏ tình với Ô muội?" "Hình như tôi nghe thấy chuyện gì nguy lắm!" "Chào mọi người, tên tôi là Anh Chàng."
Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ!
Tam Khuy Khẩu Nha 21:12:11Fack! Sao cậu lại đọc ra a! Cậu tắt mic được không!
Cát Sinh Jun 21:13:01Tôi tắt, tắt.
Sao đột nhiên cậu hỏi vấn đề này?
Tam Khuy Khẩu Nha 21:13:11Cậu đừng hỏi, cậu trả lời cậu đã gặp qua tình huống này chưa cậu làm sao.
Cát Sinh Jun 21:13:15Không quen thì sổ đen.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:13:19Nếu như người kia rất thân với cậu, quan hệ tốt thì?
Cát Sinh Jun 21:13:29[ trầm tư ]
Nếu không thích, thì uyển chuyển từ chối, sau đó bất hòa, có lẽ là như vậy.
Cho nên, nàng phải uyển chuyển từ chối, bất hòa với Đào Mộng Trúc sao?
Nếu như có thể, nàng đã sớm làm rồi a.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:14:05Vậy, vậy vậy vậy nếu như, tựa hồ, có vẻ, đại khái, cậu cũng thích anh ta, không xác định được là thích loại nào, nhưng thật sự rất thích rất thích thì?
Lại hay là, nếu như bỗng nhiên cậu phát hiện, có thể mình là gay, cậu làm sao bây giờ!
Cát Sinh Jun 21:14:54[ ta có chút khẩn trương ] chờ một chút.
[ sợ đến ta cũng vuông rồi ] cậu muốn làm gì vậy?
[ ta và tiểu đồng bọn đều sợ ngây người ] cậu muốn hỏi gì?
[ vẻ mặt ngớ người ] đừng lấy tôi làm ví dụ, nói tới tôi cũng hoảng rồi, có người tỏ tình với cậu?
[ vẻ mặt ngớ người ] Minh Chủ?
Tam Khuy Khẩu Nha 21:15:11[ vẻ mặt ngớ người ] kinh ngạc!
Tôi chưa nói gì hết sao cậu biết vậy!
Nháy mắt Chân Sảng cảm thấy cả người mình đều vuông rồi, cảm giác bị vạch trần tiểu bí mật, giống như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra đường thuận miệng nói một câu mát mẻ ghê, kết quả bị người khác phát hiện, ĐMN y như nhau!
Cát Sinh Jun 21:15:24Ám chỉ đừng có rõ ràng quá được không!
Từ cùng giới tỏ tình, quan hệ đặc biệt tốt, cậu còn đặc biệt thích, trừ chủ nhà đại nhân kế bên phòng cậu, tôi thật sự không nghĩ ra người thứ hai.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:16:01[ ôm ngực ngã xuống đất ] tôi nên làm sao bây giờ
Tôi có nên từ chối chị ấy không?
Cát Sinh Jun 21:16:14Cho nên rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Minh Chủ? Cậu sợ cổ không?
Tam Khuy Khẩu Nha 21:16:19Hình như có chút sợ (#°Д°)
Cát Sinh Jun 21:16:22Ờ, vậy từ chối a
Tam Khuy Khẩu Nha 21:16:27Đúng vậy tôi nên từ chối a! Nhưng chính tôi làm sao cũng nói không nên lời! Tôi hoài nghi tôi thật sự thích chị ấy! Cái loại thích giữa nam và nữ!
Cát Sinh Jun 21:16:33Ờ, vậy đồng ý a
Tam Khuy Khẩu Nha 21:16:38Nhưng chị ấy là nữ a!
Cát Sinh Jun 21:16:41Vậy từ chối
Tam Khuy Khẩu Nha 21:16:49Nhưng lỡ như tôi thật sự thích chị ấy a!
Cát Sinh Jun 21:16:52[ chảy mồ hôi ] vậy chấp nhận
Tam Khuy Khẩu Nha 21:16:57Tôi rối sắp điên rồi! ! ! Cậu có thể ra sáng kiến hữu dụng một tí cho tôi không a!
Cát Sinh Jun 21:17:11Tôi cũng không phải cậu, không biết rốt cuộc cảm giác trong lòng cậu là gì, thật sự không biết có thể nói gì
Hay là cậu muốn nghe sáng kiến nào, cậu đưa kịch bản cho tôi, tôi dựa theo đọc cho cậu nghe một lần?
Tam Khuy Khẩu Nha 21:17:33[ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ]
Cát Sinh Jun 21:18:00Làm bạn, tôi chỉ có thể nói, nếu như cuối cùng cậu quyết ý từ chối, xin đừng nên dùng lý do không thể chấp nhận đồng tính luyến ái để từ chối cô ấy.
Đầu tiên cậu phải hiểu rõ một việc, cậu nên phó thác cuộc đời mình cho một con người, mà không phải là giới tính một người.
Vẻ mặt Chân Sảng mờ mịt nhìn đi nhìn lại hai câu này rất nhiều lần, có chút đăm chiêu gõ xuống một câu.
Tam Khuy Khẩu Nha 21:22:42Tôi thấy cậu nói rất có lý, tôi thấy cậu đặc biệt hiểu.
Mau tới phân tích giúp tôi, rốt cuộc tôi thích chị ấy, hay là không thích chị ấy a, tôi nói loại thích giữa tình lữ với nhau.
Cát Sinh Jun 21:23:09Tôi là một chó độc thân, không phải chuyên gia tình cảm đặc biệt tình cảm, 5 phút cậu đã nói đâu, 15 phút rồi, nhân số xem stream bốc hơi hết rồi, nhuyễn muội tệ phất tay nói lời từ biệt với tôi kìa chị hai (#°Д°)!
——-——-——-——-——-——-——-Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Tam Khuy: Cậu tắt stream, lát tôi cho cậu bao lì xì.
Tiểu Cát: Nói sớm chút a, tới đây, anh giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho em.
Tam Khuy: Thế này thế nọ. . . như vậy như vậy. . .
3 tiếng sau. . .
Tam Khuy: [ Mật khẩu bao lì xì: Cám ơn Tiểu Cát đại thiên sứ! ]
Tiểu Cát: Cám ơn Tiểu Cát đại thiên sứ!
Tiểu Cát: Cái 屮艹芔茻! 23.33! Cậu đối đãi với đại thiên sứ như vậy đó hả!
*Tượng hình, liên hoàn ngón giữa