Chương 46: Cô có từng sợ hay không

46. "Đêm hôm khuya khoắt cô muốn làm gì?"



Không biết tại sao, khi nhìn đến những lời này của Chân Sảng, Đào Mộng Trúc trở nên khẩn trương.

Căn phòng bên cạnh an tĩnh không gì sánh được, nàng tự hỏi vài phút, lại do dự vài phút, cuối cùng rón ra rón rén đứng dậy đi tới cửa, khẽ khóa trái cửa lại.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn là một thứ rất chuẩn xác, nàng mơ hồ cảm giác được nguy hiểm sắp đến gần, giống như đêm khuya yên tĩnh đến chỉ có tiếng côn trùng kêu này, chính là sự yên lặng trước bão tố.

Sau khi khóa cửa, nàng kiễng chân trở về nằm lên giường.

Lo lắng thấp thỏm mười phút, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của Chân Sảng, từ phòng bên đi tới cửa.

Theo sát sau đó, là tiếng vặn chốt cửa.

Đào Mộng Trúc bật ngồi dậy, giữa cảnh tối lửa tắt đèn, cảm thấy mình đang đối mặt với mở đầu của một bộ phim kinh dị.

"Minh Chủ, đêm hôm đi ngủ còn khóa cửa a?" Chân Sảng nói, cố sức đập lên cửa.

"Sao cô còn chưa ngủ? Trễ lắm rồi." Đào Mộng Trúc giả ra giọng điệu rất buồn ngủ, cố gắng pha trò lừa dối cho qua ải.

"Chị nói hôm nay hoàn, em vẫn luôn chờ kết cục." Chân Sảng nói, lại đập đập cửa, giọng điệu vui vẻ: "Để em vào đi nè."

"Làm chi?"

"Nói nhân sinh, nói lý tưởng." Chân Sảng đáp.

Đào Mộng Trúc bĩu môi, đứng dậy đi tới cửa, nói: "Cô cam đoan cô đủ bình tĩnh trước đi."

"Hiện tại em rất bình tĩnh, chị nghe giọng em không, quá bình tĩnh." Chân Sảng nói, lần thứ ba đập mấy cái lên cửa.

Đào Mộng Trúc thở sâu một hơi, mở khóa cửa.

Giây tiếp theo, Chân Sảng vọt vào, hốc mắt đỏ hoe tràn đầy đều là lửa giận, bày ra gương mặt méo mó nghiến răng nghiến lợi.

Đào Mộng Trúc rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc điện thoại Chân Sảng nắm trong tay, trong nháy mắt nàng cảm thấy đêm nay nó nặng nề hơn rất nhiều, giống như nó không phải là điện thoại, mà là cục gạch bất cứ lúc nào cũng có thể tát lên đầu người khác.

Viết văn nhiều năm như vậy, đương nhiên cách cái màn hình vi tính nàng từng cảm nhận các loại phẫn nộ của độc giả, độc giả bị nàng ngược đến giậm chân chỗ nào cũng có, lên mạng tùy tiện tra baidu một chút, đều có thể thấy rất nhiều bình luận của những người sau khi xem văn đạo muốn gửi lưỡi dao cho tác giả, muốn bóp chết tác giả.

Hơn nữa, đừng nói là cách cái màn hình vi tính, coi như là độc giả chung thành phố, coi như là Vu Hiểu Thu biết rõ ràng địa chỉ nhà nàng, cũng không có khả năng ngay trong đêm xem xong chương chạy tới cho nàng ăn đập.

Loại bốc đồng muốn gửi lưỡi dao này, chỉ trong thời gian ngắn thôi, sau khi ngủ một giấc, bi thương sẽ luôn biến mất, sau khi bi thương biến mất, cuối cùng cũng sẽ hạ lưỡi dao.

Đào Mộng Trúc cảm thấy đối mặt với sự phẫn nộ của độc giả nàng đã thập phần thản nhiên, lại bất đắc dĩ là, độc giả giống như Chân Sảng sau khi xem xong là có thể trực tiếp vọt tới trước mặt nàng bày tỏ phẫn nộ, thật đúng là lần đầu tiên gặp phải, nhất thời có chút ngớ người.

"Lời bình tĩnh đã nói đâu?" Nàng hỏi, theo bản năng lùi về sau hai bước.

"Em hận không thể bóp chết chị!" Chân Sảng nghiến răng nghiến lợi tiến đến gần Đào Mộng Trúc.

"Quyển sau HE." Đào Mộng Trúc tiếp tục giả vờ bình tĩnh tiếp tục lui về sau mấy bước.

"A a a a a mẹ kế chị!" Chân Sảng nhào tới, nắm lấy cổ tay Đào Mộng Trúc, nói: "Em không tin chị sẽ HE!"

"Quyển sau." Đào Mộng Trúc vừa thầm sợ hãi, vừa giơ cánh tay không bị nắm lấy vỗ vỗ vai Chân Sảng, bình tĩnh nói: "Dù sao hai ta cũng chỉ là bạn bè, cô không nên đêm hôm chạy vào phòng tôi tiến hành tứ chi tiếp xúc với tôi, đừng quên là tôi cong, lỡ như máu thú tôi sôi trào, một lát người bị khóa tay sẽ là cô."

Chân Sảng ngẩn người, yên lặng buông lỏng tay ra, dường như đang nguội lại.

Nhưng mà, nguội lại cũng không duy trì được mấy giây, Chân Sảng lại trực tiếp giơ tay lên đẩy Đào Mộng Trúc ngã xuống giường, tiến lên đè hai tay nàng, nói: "Fack fack fack! Chị dụ con nít hả? Dựa vào thể chất tồi tàn nửa đêm uống nước cũng có thể uống vô bệnh viện như chị, muốn máu thú sôi trào trước mặt em, chị thú cho em coi! Xem em có làm máu chị chảy ngược hay là không!"

Nhất thời Đào Mộng Trúc kinh ngạc: "Đêm hôm khuya khoắt cô muốn làm gì? Thịt tôi sao?"

Cái tư thế này. . .

Thật sự khiến người ta suy nghĩ lung tung nhưng cũng đếch có làm được gì!

"Thịt cái đầu chị! Nói! Có phiên ngoại đại đoàn viên hay không!"

"Không có phiên ngoại." Đào Mộng Trúc cũng lười giãy giụa, dù sao nàng cũng không tin Chân Sảng có thể làm gì nàng, dù có thật sự làm gì, nàng cũng khẳng định mình là người thích thú.

"Vậy mà lại không có phiên ngoại! Tại sao không có phiên ngoại!"

"Bởi vì đánh dấu hoàn thành rồi, cho nên không thể đăng thêm chương."

"Không thể sửa lại trạng thái còn tiếp sao?"

"Không thể."

"Sao lại không thể!"

"Thật vất vả viết xong, có thể thở phào nghỉ dưỡng, không muốn viết phiên ngoại, cũng không có phiên ngoại gì có thể viết." Đào Mộng Trúc vẻ mặt chăm chú mà nói mấy thứ Chân Sảng nghe không hiểu lắm: "Tôi vừa đăng xong, đã đi xin kết toán, còn phải chờ biên tập tính, sau khi tính xong còn phải chờ mấy ngày nữa mới có thể rút tiền, nếu như thật sự viết thêm mấy chương phiên ngoại, tôi sẽ không có tiền đi chơi với các cô."

"Sau khi hoàn thành thủ tục rút tiền rất phức tạp hả?"

"Cũng không phức tạp lắm, chính là phải chờ." Đào Mộng Trúc nói, vốn định nhún vai bày tỏ bất đắc dĩ, lại nhớ ra mình bị Chân Sảng đè chặt, sức lực quả thật không nhỏ.

Tỉ mỉ ngẫm lại, lúc Chân Sảng mới đến, một đống hành lý kia đều là một mình nàng xách và vác, đừng nhìn thân hình nàng không cao lắm, vóc dáng cũng nhỏ nhắn, nhưng dữ lên đúng là có hơi đáng sợ.

". . ." Chân Sảng trầm mặc một hồi lâu, yên lặng buông Đào Mộng Trúc ra, bản thân ngồi xuống mép giường, nói: "Chị có thể hiểu cái loại cảm xúc biết được sẽ hoàn thành, cho nên yên lặng chờ chương cả đêm, thật vất vả chờ được rồi, vừa muốn đọc vừa không dám đọc, rất sợ đọc xong thì ngủ không được, đấu tranh hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đọc, kết quả đọc xong phát hiện thật cmn sự ngủ không được, các loại hận không thể bóp chết tác giả chứ?"

"Không quá hiểu."

Chân Sảng nghiến răng hít sâu một hơi, nói: "Tạm biệt, tình bạn của chúng ta kết thúc tại đây!"

"Ngày mai tôi nên mời cô ăn gì?" Đào Mộng Trúc vội vã đứng dậy, tay lanh mắt lẹ ôm lấy cổ tay Chân Sảng.

"Ha ha!"

"Món Nhật? Món Thái? BBQ Hàn Quốc?"

"Ha ha ha! Tôi đây không có hứng thú!"

"Ừm, vậy cô thích món trong nước, hiểu rồi. . . tôm hương lạt? Tào phớ? Canh vịt?"

"Tôi là loại người sẽ đơn giản thỏa hiệp vì đồ ăn sao!" Chân Sảng trừng to hai mắt, hỏi.

"Không phải sao?" Đào Mộng Trúc hỏi ngược lại.

Sau khi giãy giụa một hồi, Chân Sảng nuốt nước bọt, sờ sờ bụng, nói: "Phải."

Đào Mộng Trúc như trút được gánh nặng một lần nữa nằm ngửa ra, nói: "Ngày mai tôi đãi tiệc, tùy tiện gọi, có tiền."

"Nhưng mà hiện tại em bị chị nói làm đói bụng rồi."

Nhất thời Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười: "Vậy cô muốn thế nào?"

"Em nhớ trong bếp còn có mì ăn liền." Chân Sảng nói, xoay người đi vào bếp.

Một giây trước còn vì chuyện BE mà phẫn nộ không thôi, một giây sau vậy mà lại chuẩn bị hóa bi phẫn thành thức ăn?

Đúng là một bạn cùng phòng muốn nổ là nổ a. . .

Đào Mộng Trúc cạn lời một hồi lâu, nhịn không được đứng dậy mở đèn phòng khách, sau đó nhìn thoáng qua bếp.

Chân Sảng đã đem trứng gà, xúc xích, cải trắng, củ cải và tương ớt ra khỏi tủ lạnh, nước cũng đã bắt lên, lúc này đang là vẻ mặt lựa chọn trắc trở mà nhìn gói mì thịt bò bên tay trái và mì dưa chua Lão Đàn bên tay phải. . .

Dùng nước nóng ngâm mì ăn liền là được rồi không phải sao? Cũng phải nghiêm trọng như thế?

Đào Mộng Trúc vẻ mặt khó hiểu yên lặng đứng một bên nhìn Chân Sảng suy nghĩ cả buổi, cuối cùng lựa chọn buông mì thịt bò bên tay trái xuống, cầm lấy gói dưa chua Lão Đàn đi đến nồi nước, cắt củ cải và xúc xích.

Sau khi nước sôi, bỗng nhiên nàng gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: "Nên bỏ cái gì vào trước a? Củ cải có phải dễ chín hơn không?"

"Ặc. . ." Dốt đặc cán mai với bếp núc Đào Mộng Trúc trầm tư chốc lát, nói: "Có lẽ bỏ gói gia vị vô trước? Sau đó củ cải, mì, cải trắng và xúc xích."

"Chắc chứ?"

"Chắc. . . vậy." Đào Mộng Trúc yên lặng nhìn trời, nói: "Tôi đoán đó, trước giờ tôi ăn mì đều chỉ ngâm nước. . ."

"Em cảm thấy chị nói rất có lý." Sau khi đạt được câu trả lời khẳng định không quá khẳng định, Chân Sảng trực tiếp bỏ gói gia vị vào nồi nước sôi, tâm trạng tốt đẹp ngâm nga ca khúc Nam Sơn Nam version bệnh hoạn không biết từ đâu nghe ra.

"Ngươi ở phương nam cảnh sắc tươi đẹp đẩy xe tang~~ ta ở phương bắc trong đêm rét lạnh bứng bia mộ~~ nếu như kịp trước lúc bầu trời tối đen, ta muốn móc mắt ngươi ra~~ điểm lên áo liệm, đi không hết một giấc mộng~~ "

"Nam có núi nam, bắc có mộ bia, cơm tẻ trộn tro cốt~~~ nam có gió nam, bắc có biển bắc, dùng mộ bia lướt sóng~~ a~ dùng mộ bia~~~~ lướt sóng~~~~~ "

Nghe giọng hát có nhịp điệu mà còn tràn đầy tình cảm kia, Đào Mộng Trúc không khỏi ôm trán, nhịn không được thầm cảm thán trong lòng: Bạn cùng phòng thật sự là là một cô gái hiếm thấy tập họp một thân đậu bỉ và ác quỷ cùng dây thần kinh thô.

"A ha! Sắp xong rồi! Đói chết em!" Chân Sảng nói, đem cải trắng đi rửa tiện tay tách vài cái, bỏ hết vào trong nồi cùng xúc xích.

"Giờ này rồi, đi ăn khuya, thật sự có được không?"

"Không được thì chị canh ở đây làm gì? Chẳng phải muốn ăn sao?" Chân Sảng vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Đào Mộng Trúc, tiếp tục hát "Cơm tẻ trộn tro cốt, dùng mộ bia lướt sóng" của mình.

Nhất thời Đào Mộng Trúc không có lời nào để chống đỡ, chỉ yên lặng lướt weibo bên cạnh bàn.

Qua một hồi, Chân Sảng liền bưng hai tô nhỏ mì ăn liền đi đến bàn, nói: "Ăn ăn ăn, coi chừng nóng nha, ăn xong sớm đi ngủ sớm!"

Đào Mộng Trúc thu hồi điện thoại, nhận lấy chén đũa, sau mấy giây trầm mặc, nhịn không được hỏi: "Cô có từng sợ tôi không?"

"Có a, mỗi lần chị bảo em yên lặng, em đều cảm thấy chị hung dữ." Chân Sảng đáp, có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Đào Mộng Trúc, lại vùi đầu gắp một miếng cải trắng, đưa lên miệng thổi thổi.

"Ý tôi là, về hướng tính của tôi, cô. . . có từng sợ không?"

"À hả?" Chân Sảng mang vẻ mặt ngớ người giương mắt nhìn về phía Đào Mộng Trúc, dường như thời gian đã quá khuya rồi, nàng cảm thấy đầu óc của mình không tỉnh táo lắm, không thể tự hỏi vấn đề thâm ảo này.

Nhưng mà rất nhanh nàng nghênh đón câu hỏi thứ hai của Đào Mộng Trúc: "Nếu như tôi thật sự thích cô, cô sẽ lẩn trốn tôi sao?"

===

Cái "máu thú" thật tình muốn sửa thành "sux vat" dạo này hay thấy ngta nói trên mạng, xong tự cười một trận, rồi không sửa gì hết _( :3」 ∠)_

Hôm nay chỉ có 1 chương