4. "Mama cũng không cần lo lắng con nhỏ xà tinh bệnh phòng kế bên đờ mờ m_ nó nữa hahahahahaha!"Đào Mộng Trúc cảm thấy bản thân nên sớm ngờ tới sống chung với người khác sẽ không dễ dàng thoải mái, nhưng lại không thể không vì 1500 đồng một tháng mà đi bẻ gãy xương sống già xơ cứng quanh năm không vận động của mình.
Đột nhiên, nàng nhớ tới một câu rất lâu trước đây mình từng nói: "Cuộc đời cũng không chỉ lên lên xuống xuống."
Thế giới không thể làm nàng thay đổi, vậy nàng chỉ có thể cố gắng thích nghi với thế giới.
Vì vậy, sau khi trả lời một câu "Tôi có" Đào Mộng Trúc yên lặng móc tai nghe đã lâu không sử dụng ra.
Nhưng lúc này, đại não của nàng hỗn độn vô cùng, ngẩn ngơ nhìn văn bản nửa ngày, một chữ cũng không ra.
Giữa lúc bực mình, nàng mở group chat bốn người lên, chụp lại đoạn chat vừa rồi gửi vào group.
Mộng cho Trúc: [ hình ảnh ] [ bye-bye ] Gõ không ra chữ, quả thật đừng trách tôi.
Hồ Dương: 0.0 đáng thương
Văn Hoang Cầu: Bạn cùng phòng vừa dọn đến nhà cô?
Mộng cho Trúc: Chứ gì nữa [ bye-bye ] quả thật không còn sức để chửi thề luôn, con người của em gái này rất tốt, thật, nhưng mà tôi cảm thấy ở đâu đó của ẻm có vấn đề [ bye-bye ]
Hồ Dương: Ở đâu?
Văn Hoang Cầu: Đầu óc đó, còn có thể là ở đâu [ xòe tay muốn bóp ]
Mộng cho Trúc: Bây giờ có thể xác định, cô nương này nhất định mắc xà tinh bệnh và ảo tưởng sức mạnh, còn có, nặng nhất từ trước đến nay, thập phần nặng nhất từ trước đến nay [ bye-bye ]
Mộng cho Trúc: Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, ấn tượng của tôi với cô ấy đã thay đổi ba lần rồi, quả thật không dám tưởng tượng những ngày sau này [ bye-bye ]
Lang Sơn Ngọc: Tam Khuy Khẩu Nha? Cái tên này có hơi quen mắt.
Mộng cho Trúc: Chẳng lẽ cậu quen?
Lang Sơn Ngọc: Tìm trong danh sách bạn bè rồi, nhưng không ra, có lẽ từng thấy ở đâu đó, không quan trọng [ tiếng cười như chuông ]
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] tớ đi thông gian với mấy tấm ảnh huyền huyễn một chút
Mộng cho Trúc: Không gõ chữ à ﹁_﹁
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] Số lượng từ của Ngọc Ngọc đủ để đăng rồi, nhưng Ngọc Ngọc muốn đăng một chương mập một chút, tạm thời chưa viết tiếp được, không thể làm gì khác hơn là đi thư giãn đầu óc.
Văn Hoang Cầu: ﹁_﹁
Mộng cho Trúc: Hồ Dương à gõ chữ với tôi _(:з" ∠)_
Hồ Dương: Hôm nay đã xong 6 ngàn rồi, có hơi mệt, muốn đi ngủ.
Mộng cho Trúc: [ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ] ngủ ngon
Văn Hoang Cầu: Không ai ở lại cùng cậu thật đáng thương, cố gắng lên ha, nghỉ ngơi sớm một chút.
Gõ thêm một câu an ủi cái quỷ gì a, không ai ở lại bên cạnh là nguyên do đáng thương à!
Đáng thương nhất rõ ràng là —— nàng thất tình! Nàng thất tình! Nàng thất tình!
Thân là một người vừa mới thất tình, nàng hẳn có tư cách khổ sở, có tư cách làm kiêu, có tư cách không đăng truyện!
Nhưng trên thực tế, nàng lại không thể giống như những người thất tình khác thống thống khoái khoái tùy hứng một lần. . .
Lúc nàng khổ sở, bạn cùng phòng hát sát mã đặc và chơi bùn.
Lúc nàng làm kiêu, mở group chat lên đập vào mặt đó là [ tiếng cười như chuông ].
Lúc nàng định ngừng đăng truyện, đại đa số bình luận đều nói nàng là thụ áp tầng.
Khoảnh khắc tắt đi group chat, Đào Mộng Trúc cảm thấy mình quả thật chính là người duy nhất chia tay chia đến không còn cảm giác tồn tại trên thế giới này.
Nàng nói với thế giới, tôi thất tình rồi.
Nhưng mà thế giới này đáp lại nàng: Đã đọc, đi ra đi, nên gõ chữ.
Đây là hiện thực tàn nhẫn.
Không ai phải có trách nhiệm và nghĩa vụ vì nàng đau lòng mà đau lòng, vì nàng khổ sở mà khổ sở, cho dù thật sự nắm tay áo ai đó khóc lớn một hồi, cũng chỉ đổi lấy được mấy phần thương hại, không được một giờ liền hết thời gian sử dụng.
Nói tóm lại, luồng năng lượng trong lòng nàng dù có cuộn trào mãnh liệt thế nào đi nữa, đến trong mắt người khác, cũng chỉ còn lại gợn sóng.
Đáng buồn hơn là, nàng còn chưa kịp cảm thán thế giới này tràn đầy ác ý, sát vách lại truyền tới một trận tiếng cười như chuông thật sự.
Tiếng cười kéo dài hơn 10 giây, người phòng bên dường như nhận ra cái gì, từ từ đè thấp âm lượng, nhưng mà phát hiện ra thì đã chậm rồi.
Trong đầu Đào Mộng Trúc màn chữ đã bay ngang, trong hơn 10 giây này, mặt nàng không có biểu cảm nhấp mở ghi chú thường ngày mình hay dùng, bỏ vào đó một nhóm chữ như thế này: "Đây là lần đầu tiên XXX cảm nhận được như thế nào là tiếng cười như chuông, uy lực quả thật không nhỏ, nàng nghĩ, nữ nhân có tiếng cười như vậy, ở trong phim truyền hình chắc chắn không sống quá ba tập."
Nàng nghĩ, câu nói này một ngày nào đó sẽ được dùng đến.
Nàng có dự cảm, tháng ngày sống cùng người bạn cùng phòng này, một ngày nào đó nàng sẽ nhịn không được mà cho một đứa giọng cười động lòng người trong văn của mình pháo hôi, với mục đích để hả giận.
Đương nhiên, phương thức hả giận này chỉ để nàng âm thầm dễ chịu trong lòng, không cách nào thay đổi cuộc đời bỗng trở nên đau thương này.
Chữ đương nhiên vẫn phải gõ, truyện vẫn phải đăng, mục tiêu vẫn chưa đạt được, đồng chí vẫn cần nỗ lực!
Nỗ lực một cái, nỗ lực thẳng tới 4 giờ rưỡi sáng.
Trong khoảng thời gian người người đều rong chơi trong mộng đẹp, Đào Mộng Trúc yên lặng sảng khoái đăng hai chương mới, máy vi tính còn chưa tắt, liền mơ mơ màng màng đứng dậy, bò lên giường, ôm chăn chui vào góc, nặng nề ngủ thϊếp đi.
Sau khi vào giấc ngủ, nàng mơ.
Trong mơ, Khinh Nguyệt tìm được một cô bạn gái mới, dáng vẻ vừa đẹp, tính tình lại tốt, quan trọng là, điều kiện gia đình của đối phương không tệ, công việc cũng dễ dàng, có một đống một đống thời gian để yêu đương. . .
Những điều kiện này, Đào Mộng Trúc của hiện tại làm thế nào cũng kém hơn, cho nên ba đứa hại bạn trong group chat bắt đầu cười hả hê.
Văn Hoang Cầu: Gần đây Khinh Nguyệt không tệ a, cảm giác rời xa Trúc Tử rồi, cả người cậu ấy đều tràn đầy sức sống thanh xuân.
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ]
Văn Hoang Cầu: Cho nên mới nói, tìm bạn tình, nghề gì cũng tốt, chính là không nên tìm một tên làm tác giả.
Văn Hoang Cầu: Không thôi a, muốn nói chuyện cũng phải lo lắng có thể ngắt mạch suy nghĩ của người ta hay không, muốn bắn pháo bông cũng phải kiên trì đợi người ta đăng truyện xong, còn phải thường xuyên nghe người ta bực tức về bình luận chê trách và bị trang web trừ tiền.
Hồ Dương: [ tiếng cười như chuông ] câu này, trừ cậu ra, đầu gối cả group cũng phải đau quá a!!
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] trừ Cầu ra, cả group cũng chỉ thừa ba người a.
Nhìn từng tấm từng tấm tiếng cười như chuông, Đào Mộng Trúc chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Trong phảng phất, nàng nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, thì phát hiện mình đang ngồi trong phòng KTV, tay cầm điện thoại, đối mặt với nửa chương tiểu thuyết trong wps, cố gắng phấn đấu định hôm nay đăng chương mới.
Mà ba tên hại bạn trên group chat kia, chẳng biết sao có cả Chân Sảng lẫn vào, bốn người hăng hái bừng bừng vây quanh máy chọn bài xù xì hồi lâu, bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng nhạc dạo Xì Trum.
Tràn đầy tuổi thơ, khiến Đào Mộng Trúc thất thần.
"Tui hát tui hát!" Chân Sảng đoạt lấy micro, tằng hắng giọng lớn tiếng hát lên: "Bên kia núi bên kia biển có một đám chủ nhà lười! Các nàng gϊếŧ người rồi phóng hỏa~ hây! Các nàng cưỡиɠ ɠiαи bà già~ ha! Các nàng đánh mạt chược bình tĩnh lạnh lùng chưa bao giờ bắn pháo~ wá! Các nàng sinh sống trong khu rừng lớn màu xanh~~ ố chủ nhà lười đáng sợ~ ố chủ nhà lười hung tàn, các nàng vì đăng chương không bị khóa, chế tạo một cái điều hòa! Các nàng nấu canh nấu thịt tạo phúc cho thế giới~~ à há. . ."
*Cái này là nhạc chế "_"
Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười, muốn tiến lên tắt nhạc, lại phát hiện mình không thể động đậy, chỉ có thể ngẩn người nhìn tất cả xảy ra ở trước mắt.
"Hay hay hay! Hát rất(1) hay~ rất hay~~ "
Người nói, tên là Cổ Lương Châu, cũng chính là cô nương Lang Sơn Ngọc thích gửi [ tiếng cười như chuông ] kia, mà còn quanh năm quen thói mỗi tuần ngừng cập nhật 3-4 ngày, cập nhật một lần thì cập nhật 4-5 chương.
Dù người này thích trì hoãn, nhưng mỗi lần đăng đều đăng một chương mập để bồi thường, nếu như dùng số lượng từ mỗi chương trừ với ngày trì hoãn, cũng miễn cưỡng được coi là đảng một ngày hai ngàn chữ, điều này làm cho không ít độc giả hối thúc nàng phải dở khóc dở cười.
Nói nàng lười, số lượng từ mỗi tuần nàng đăng quả thật không thấp, cũng chưa từng đào hố bộ nào, nhưng nói nàng cần mẫn, thì điểm thích trì hoãn đăng chương lại là bằng chứng sắt đá.
Nói chung, nàng là một tác giả khiến người khác bất đắc dĩ vạn phần.
"Tôi biết thận(1) cậu tốt, nhân lúc còn trẻ thận còn tốt, vẫn nên học theo Trúc Tử, ít hoạt động dưới ánh mặt trời, nhiều ngồi trước máy vi tính làm chút chuyện có ý nghĩa đi."
(1)Đọc là shen, đồng âm với chữ 甚 - rấtNgười vừa đùa Cổ Lương Châu là Vu Hiểu Thu, chính là quả cầu(2) quanh năm đói truyện(2) trong group chat, suốt ngày giám sát ba người gõ chữ đăng chương, nhưng mà cũng không có hiệu quả gì cả.
(2)Văn hoang Cầu Dù sao a, người tự giác, không cần hối cũng sẽ mỗi ngày sáu ngàn chữ, người không tự giác, mỗi ngày oanh tạc, cũng không mở văn bản ra.
"Học tớ nè, tớ mới là người cần mẫn nhất!"
Em gái đang tranh công kia tên thật là Hồ Dương, giống y như bút danh của nàng, là một người tính tình tốt, nhẫn nại cao, lại thập phần chịu khó. Nghề nghiệp chính là giáo sư, sở thích là sáng tác, tốc độ gõ chữ rất nhanh, hai tiếng sáu nghìn chữ căn bản không phải đùa, trực tiếp làm cho Đào Mộng Trúc và Cổ Lương Châu siêu cấp không muốn gõ chữ với nàng.
Người và người không thể so sánh, quá tự ngược rồi.
Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng là, giờ này khắc này Đào Mộng Trúc đặc biệt sợ hãi, bạn của nàng sao tự nhiên thân với Chân Sảng như vậy!
"Rốt cuộc mấy người đang làm gì vậy?" Rốt cuộc Đào Mộng Trúc cũng nhịn không được hỏi ra tiếng.
"Tụi này đang chúc mừng Khinh Nguyệt tìm được bạn gái mới a, đây là một chuyện đáng vui vẻ cỡ nào!" Cổ Lương Châu nói.
"Tôi biết rồi. . ." Khóe miệng Đào Mộng Trúc giật giật, nói: "Thì ra các người đều hận tôi."
Giây tiếp theo, Cổ Lương Châu và Chân Sảng như bị điểm huyệt cười, cười ha hả.
Tiếng cười kia giống như nhạc đệm của bài Gangnam Style, tạo thành khúc giao hưởng thời đại mới, như ma âm xuyên tai, khiến cho toàn bộ thế giới của Đào Mộng Trúc bỗng chốc bùng nổ.
. . .
"Chủ nhà, chủ nhà? Chủ nhà ~~ nhà~ nhà~~ nhà~~~ nhà~~~~ "
Cái trời ạ còn có âm vang a? Chủ nhà m_ cô a, tôi không quen cô a. . .
"Đào Mộng Trúc! Mấy giờ rồi còn chưa thức nữa! Nếu còn không thức tôi lấy đồ ăn về hết à!"
Nghe được ăn, Đào Mộng Trúc mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đã rời khỏi căn phòng KTV ồn ào dị thường kia, nhất thời đầu óc có hơi trì độn.
"Tôi làm gà trống hầm trúc cùng vịt khô áp nồi cậu thích ăn, ở trong bếp đó nha, có lẽ đủ cho cậu ăn hai ngày, đừng có lười bỏ lò viba hâm lại, không thôi không ăn được đâu."
"Ờ. . . vậy cậu ngồi đi, tìm một chỗ ngồi đi, tôi dậy đánh răng cái đã, rồi cùng nhau ăn. . ." Đào Mộng Trúc dụi dụi hai mắt, lúc này nàng đã thanh tỉnh hơn nhiều, mùi thơm từ trong bếp bay tới như là thuốc kí©h thí©ɧ, khiến cho chóp mũi và đáy lòng nàng chua xót vô cùng.
Thiếu chút nữa nàng đã cho rằng không ai quan tâm mình, ngủ một giấc thức dậy liền nhìn thấy bạn thân cho mình ăn uống, quả thật không thể không cảm động.
"Không cần, tôi ăn rồi." Vu Hiểu Thu nói, bĩu môi: "Tôi còn phải về giao hàng, đến xem cậu một cái rồi đi, thất tình thôi mà, người còn nhiều, ai không thể thiếu ai a? Đừng làm hại bản thân."
"Cái gì chứ. . ." Nhất thời Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười, khịt mũi, xua tay nói: "Tôi đâu có yếu đuối như vậy, giỡn hoài, không phải mất một tình yêu thôi sao? Có gì mà khổ sở. . ."
"Dạ dạ dạ, cậu kiên cường, rất kiên cường. . . tối hôm qua ngủ muộn lắm à, ngày đầu tiên thất tình đã tùy hứng như vậy, sao cậu chưa chầu trời a?" Vu Hiểu Thu nói, ngồi xuống trước máy vi tính của Đào Mộng Trúc: "Vi tính chưa tắt đã đi ngủ? Cậu đứng lên đi rửa mặt đi, tối hôm qua tôi có thấy mấy lỗi chính tả, tôi giúp cậu sửa, không cần cám ơn."
"Ừ, không cám ơn thì không cám ơn, khỏi khách khí, lo sửa đi." Đào Mộng Trúc bĩu môi, ngồi dậy, giương mắt liền thấy Chân Sảng đang trên dưới trái phải xoay xoay cần cổ.
Nhớ đến khung cảnh đáng sợ trong giấc mơ hồi nãy, Đào Mộng Trúc không khỏi rùng mình, ôm trán hỏi: "Cô đang làm cái gì vậy?"
"Vận động xương cổ a." Chân Sảng nói như dĩ nhiên.
"Cô ở trong phòng tôi vận động cái gì?"
"Đúng ha. . ." Chân Sảng ngẩn người, buông lỏng tay chỉ chỉ Vu Hiểu Thu đang soát lỗi truyện, nói: "Chính là tui muốn nói với chị một tiếng, bạn chị tới tìm, tặng đồ ngon cho chị, tui nói xong rồi đó."
Theo phản xạ tự nhiên Đào Mộng Trúc cũng bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Chân Sảng, vận động xương cổ, nhất thời đầu óc không chạy, quên trả lời Chân Sảng.
Chân Sảng thấy Đào Mộng Trúc không phản ứng mình, liền ngại ngùng gãi gãi tai, nói: "Tối hôm qua, làm ồn tới chị, thật ngại quá. . ."
"Không sao, tôi cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy." Đào Mộng Trúc cười cười, thầm nghĩ: Không nhỏ nhen, chỉ có hơi ghi thù mà thôi.
"Không sao là tốt rồi không sao là tốt rồi, cái kia. . . chị chờ một chút!" Chân Sảng nói, xoay người chạy ra ngoài.
Đào Mộng Trúc còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, Chân Sảng liền cầm lấy điện thoại bước nhanh đến, đưa tới trước mặt nàng, cũng bất kể nàng có nhìn thấy rõ hay không, liền giới thiệu như muốn quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ.
"Cái này là tai nghe a, tui hay xài lắm! Hiệu quả cách âm rất tốt, âm sắc cũng tốt, quan trọng nhất là nó lớn lại nhẹ, có thể bao hết lỗ tai, cũng không nặng lắm, đeo vào thoải mái." Chân Sảng nói, trực tiếp bấm thanh toán trước mặt Đào Mộng Trúc: "Tặng chị một cái, mama cũng không cần lo lắng con nhỏ xà tinh bệnh phòng kế bên đờ mờ m_ nó nữa hahahahahaha!"
Vu Hiểu Thu ho nhẹ một cái, nói: "Cái kia, hai người từ từ trò chuyện, tôi đi trước."
". . ."