39. Vừa rồi chị nói gì, em không nghe được
Tin nhắn đó, đến khuya bạn cùng phòng mới trả lời.
Mà câu trả lời đó, cũng rất ít chữ, và một biểu tình: "Hèn chi thấy thế nào cũng rất ân ái, thì ra là vợ chồng già a Σ(⊙▽⊙ ". . . "
Đào Mộng Trúc sửng sốt một hồi lâu, đáp: "Ừm."
Sau đó, không có đáp nữa.
Đào Mộng Trúc mơ hồ cảm thấy Chân Sảng đã nhận ra cái gì, rồi lại không dám xác định, nếu như Chân Sảng thật sự đã nhận ra, vậy bây giờ chính là đang giả bộ không biết gì? Giả bộ như thế có ý nghĩa gì?
Nàng không quá hiểu, lại nhịn không được muốn ngẫm nghĩ.
Thời gian luôn trôi qua trong chớp mắt, trên TV đang chiếu tiết mục tống nghệ Đào Mộng Trúc không có hứng thú, nàng nhìn đồng hồ chạy tới 11 giờ ở góc phải máy vi tính, không phải khẽ thở dài một hơi.
Bạn cùng phòng dặn rồi, phải đi ngủ sớm một chút.
Đào Mộng Trúc thở ra một hơi, tắt máy vi tính, khép lại, đặt qua một bên, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ do lâu lắm rồi không ngủ vào giờ này, nhất thời tinh thần tỉnh táo dị thường.
Mắt mặc dù nhắm, Đào Mộng Trúc lại cảm thấy có vô số tư tự bay hỗn loạn như ma trong đầu mình, muốn bắt lại bắt không được, muốn nhìn lại nhìn không rõ.
Sau khi trấn định lại đầu óc, tiếng TV đã được chỉnh nhỏ âm thanh nhất thời lại trở nên rõ ràng.
Vì vậy, nàng mở mắt ra nhìn đồng hồ một chút.
11 giờ 40. . .
Ngủ không được, tại bạn cùng phòng.
Đào Mộng Trúc nghĩ như vậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bà cụ vẫn còn đang xem TV, thấy bà chưa ngủ, liền không lo lắng mình sẽ quấy rầy, yên lặng dùng một âm thanh cực nhỏ đi đếm bạn cùng phòng.
"Một con Tam Khuy, hai con Tam Khuy, ba con Tam Khuy, bốn con Tam Khuy, năm. . ."
"Một trăm mười ba con Tam Khuy, một trăm mười bốn con Tam Khuy. . ."
"Bốn trăm ba mươi bảy con Tam Khuy, bốn trăm ba mươi tám con. . ."
Rốt cuộc, dưới sự nỗ lực không ngừng, Đào Mộng Trúc thành công đem hơn bốn trăm con bạn cùng phòng đi vào mộng đẹp.
Một lần nữa mở mắt ra thì đã là một ngày mới, chiếc giường bên cạnh lại một lần nữa không có người.
Hiếm khi thức dậy vào lúc 9 giờ, Đào Mộng Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ duỗi người một cái, gọi y tá đến, châm nước thuốc.
Đào Mộng Trúc phát ngốc nhìn nước thuốc nhỏ từng giọt từng giọt xuống hơn 10 phút, sau đó lắc đầu như mới tỉnh mộng, nắm điện thoại lên nhìn.
Trên ngày tháng ghi hai chữ Thất tịch, trong lòng liền hiện lên một nỗi phiền muộn khó có thể thành lời. . . bà cụ giường bên kia sớm như vậy đã không thấy bóng người, có lẽ cũng đã đi chơi Thất tịch?
Hiện tại bạn cùng phòng đã thức chưa?
Hôm nay bạn cùng phòng có thể đến thăm mình hay không?
Có thể nào bạn cùng phòng đang cùng ai đó chơi game làm sự kiện Thất tịch hay không?
Đào Mộng Trúc vỗ vỗ ót mình, mở 4G leo lên QQ, bấm vào group chat 【Thất tịch tới rồi cũng đếch có làm gì】, hiếm khi có tâm trạng, lướt lên đọc những tin nhắn cũ.
Vu Hiểu Thu và Cổ Lương Châu đang nói chuyện hôm nay đi ra ngoài, hôm nay hình như Hồ Dương có ba học sinh phải học thêm, chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn hai người hẹn hẹn hẹn kế hoạch, ăn cái gì, đi dạo phố, rạp chiếu phim và công viên trò chơi cũng bị hai người họ thảo luận tới, thật sự không biết tiết chế gì cả, ngược Hồ Dương đến giọng điệu nàng nói cũng mang theo một cảm giác đau thương.
Đọc hết lịch sử chat, bơi xuống dưới, liền thấy hai người đó lại spam hơn mười tin.
Lang Sơn Ngọc: Cầu Cầu cậu đang ở đâu chờ tớ a?
Văn Hoang Cầu: Đường XX dưới bảng trạm xe bus.
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười toàn trường được miễn phí tiền vận chuyển ] tốt tốt tốt, thận tốt thận tốt, Ngọc Ngọc lập tức đi ngay.
Văn Hoang Cầu: Tôi đã tới rồi, cậu mới đi ﹁_﹁
Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc còn chưa quyết định được hôm nay ra ngoài có nên đội nón hay không (⊙o⊙). . .
Hồ Tiểu Dương: [ độc thân ngưng mắt nhìn ] Nhị Hồ phải cho học sinh học bù.
Lang Sơn Ngọc: Cầu Cầu, cậu nói xem Ngọc Ngọc có nên đội nón không a.
Văn Hoang Cầu: Cậu còn đang xoắn quẩy cái này [ bye-bye ] không đội, nhanh lên.
Lang Sơn Ngọc: A, nhưng mà tớ muốn đội.
Văn Hoang Cầu: Thì đội.
Lang Sơn Ngọc: Ò, vậy Ngọc Ngọc đi đây.
Thấy bọn họ còn chưa hẹn hò thành công, Cổ Lương Châu lại quen thói đến muộn, nháy mắt Đào Mộng Trúc cảm thấy được cân bằng không ít, lên tiếng bắt chuyện một câu.
Ngày Một Vạn: Cầu, có bị ngu không, hẹn Ngọc Ngọc, cô có thể hoãn một tiếng rồi hẵng đi, mặt nghiêm túc.
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười bán phá giá sạch kho thóc ] Minh Chủ vậy mà lại thức vào giờ này! Người nằm bệnh viện đúng là khác biệt, cuộc sống cũng có quy luật.
Văn Hoang Cầu: Ngọc Ngọc nói hôm nay sẽ cố gắng nhanh một chút, tôi vậy mà lại bất cẩn liền ngây thơ.
Ngày Một Vạn: Lời Ngọc Ngọc nói cô cũng tin? Nghìn năm trước nhỏ còn ồn ào nói muốn ngày một chương.
Lang Sơn Ngọc: Gần đây Ngọc Ngọc rất chịu khó! Đã liên tục đăng 10 ngày rồi!
Văn Hoang Cầu: Ờ.
Ngày Một Vạn: Ờ.
Hồ Tiểu Dương: Ờ.
Lang Sơn Ngọc: Cậu. . . các cậu~~! Ngọc Ngọc vươn ra một ngón tay run rẩy!
Ngày Một Vạn: [ tiếng cười như chuông ] mà này, sao hai người không đến thăm bệnh nhân một chút, cứ như vậy hẹn hò đi chơi Thất tịch?
Văn Hoang Cầu: Tụi này đi thăm cô, sao cô có thể ở riêng với Ô muội?
Lang Sơn Ngọc: Ế, hình như Ngọc Ngọc phát hiện chuyện gì đó rất ghê gớm, đây là thật chăng, Cầu Cầu?
Văn Hoang Cầu: Có thật hay không, cậu ra đây tôi nói cho cậu.
Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc đã phát hiện tân đại lục!
Hồ Tiểu Dương: [ vẻ mặt ngớ người ] (⊙o⊙). . .
Ngày Một Vạn: Đừng nói cho nhỏ.
Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc chắc chắn sẽ không nói!
Văn Hoang Cầu: Ngọc Ngọc, cậu còn chưa đi! Tôi ở đây vẫn thấy cậu đăng nhập bằng wifi đăng ký!
Lang Sơn Ngọc: A, Ngọc Ngọc đi liền, Ngọc Ngọc đang mang giày!
Văn Hoang Cầu: Mang giày còn nói nhiều chuyện ﹁_﹁
Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc ra ngoài rồi, Cầu Cầu xem, hiện tại Ngọc Ngọc đang xài 4G.
Hồ Tiểu Dương: [ vẻ mặt ngớ người ] (⊙o⊙). . .
Ngày Một Vạn: Tôi đi gõ chữ, hai người từ từ chơi.
Lang Sơn Ngọc: Đừng a Minh Chủ, ra ngoài đi chơi chung nha? Đi đi!
Văn Hoang Cầu: ﹁_﹁
Ngày Một Vạn: [ độc thân ngưng mắt nhìn ] quên đi, tôi chỉ muốn yên lặng một mình ở trong bệnh viện.
Lang Sơn Ngọc: Bệnh của cậu cũng không có nặng, lễ Thất tịch, đều là chó độc thân, đi ra chơi a~ khoái hoạt a~ dù sao cũng có cả đống thời gian~
Ngày Một Vạn: Không được
Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc mời cậu ăn kẹo mυ"ŧ.
Ngày Một Vạn: Một lát bạn cùng phòng tới thăm tôi.
Lang Sơn Ngọc: Ò ò ò, vậy a, vậy thận tốt~ thận tốt~~ đùa vui vẻ nha [ tiếng cười như chuông ]
Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười tắt group chat, thầm nghĩ: Đùa cái gì vậy, lời mời kiểu này làm sao nàng dám đồng ý?
Hiếm khi Thất tịch Hồ Dương lại có tiết, không đi chơi với hai người họ, rốt cuộc Cầu cũng trông mong được cơ hội một mình đi chơi Thất tịch với Ngọc Ngọc, ai dám phá đám, còn không bị Cầu cào chết?
Nàng đặt di động qua một bên, ôm máy tính lên đùi, sau khi khởi động máy lại nhìn thoáng qua đồng hồ ở góc phải, bỗng nhiên bắt đầu do dự có muốn gọi điện thoại cho Chân Sảng hay không.
Có lẽ đã quen mở mắt ra liền đi qua phòng bên ngó một cái, bây giờ thức dậy ở trong phòng bệnh, không thấy Chân Sảng ở bên, nàng liền cảm thấy trong lòng có một khoảng không.
Đào Mộng Trúc dựng thẳng gối đầu lên, sau đó nhích đến gần, cảm thấy không có hứng gõ chữ, lại cầm điện thoại lên lướt weibo.
Lướt rồi lướt, nàng thấy Khinh Nguyệt đăng một tấm ảnh, trong ảnh nàng nắm tay cùng một người con gái rất đẹp, đứng trước gốc cây to hình thù kỳ quái, nụ cười xán lạn.
Bỗng nhiên nàng thở sâu một hơi, khóe miệng không khỏi vung lên, yên lặng bấm like một cái.
Thất tịch năm ngoái, nàng làm cái gì nhỉ?
Lúc đó dường như nàng không quan tâm đến ngày lễ này, cảm thấy nếu như là một đôi, mỗi ngày đều dính lấy nhau, cần gì để ý một ngày lễ?
Nhưng mà dưới sự kiên trì của Khinh Nguyệt, nàng cố ý giành ra hai tiếng đồng hồ, chạy lên YY với Khinh Nguyệt, nhìn Khinh Nguyệt mở phần mềm stream, chiếu một bộ phim điện ảnh, muốn xem cùng nàng.
Lúc đó, Khinh Nguyệt hỏi nàng muốn xem cái gì, nàng tùy tiện nói tìm một bộ phim yêu đương đi, dù sao cũng là Thất tịch.
Nhưng mà Khinh Nguyệt nghe xong ghét bỏ nàng một phen, nói phim yêu đương phải ra rạp xem cùng người mình thích mới có cảm giác, còn tự giễu nói, nếu cách một cái máy vi tính, chi bằng xem phim ma, tốt nhất tắt đèn đi, thấy chỗ đáng sợ còn có thể nghe tiếng hét của đối phương, nhưng không nhìn thấy người, nhất định rất có không khí.
Lúc đó, nàng rất khốn kiếp có tắt đèn phòng, nhưng lại tắt âm thanh YY, dàn ý cùng một người bạn viết văn, vừa nhìn phụ đề, vừa chú ý đến cảm nhận lúc xem phim của Khinh Nguyệt trên khung chat.
Nàng cảm thấy mình rất thông minh, như vậy có thể xem hiểu nội dung, lại có thể giảm thiểu sợ hãi, còn có thể cho Khinh Nguyệt cảm giác đang xem phim cùng mình.
Sau đó, Khinh Nguyệt và nàng cãi nhau một trận to.
Nguyên nhân rất đơn giản, Khinh Nguyệt xem xem, đột nhiên cảm thấy gõ chữ khinh bỉ không có cảm giác, vì vậy mở micro lên, vừa xem vừa nói, 10 phút sau, phát hiện Đào Mộng Trúc không hề đáp lại, vì vậy thử kêu thêm hai tiếng, nháy mắt phát hiện mánh khóe.
Lần đó, Khinh Nguyệt rất giận, nói đây là ngày Thất tịch chết tiệt nhất đời nàng từng trải qua, trước đây làm độc thân cũng không biết thì ra Thất tịch còn có thể khó chịu như vậy.
Vậy năm nay, chia tay với kẻ khốn kiếp rồi Khinh Nguyệt hẳn rất vui vẻ đúng không?
Quả thật Khinh Nguyệt nên gặp được một người tốt hơn nữa, tự đáy lòng Đào Mộng Trúc cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng nhịn không được mà ước ao, mà chờ mong. Chờ mong trong ngày lễ nhiều năm qua chưa bao giờ làm nàng chờ mong này, có thể được một ai đó bầu bạn.
Nàng nghĩ, nàng của hiện tại, sẽ không giống như trước đây nữa, ôm một phần tự cho mình là đúng, qua loa có lệ.
Cho nên điện thoại của nàng bỗng nhiên không bị khống chế bấm gọi cho Chân Sảng, trong tiếng tu thứ ba, điện thoại lại bị vô tình cúp máy.
Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt, hoảng hốt như vậy mấy giây, trong đầu tìm ra mười lý do không tổn thương hòa khí cho hành động cúp điện thoại của bạn cùng phòng, nhưng vẫn không cam lòng, chấp nhất cầm điện thoại, gọi thêm lần nữa.
Lúc này đây, điện thoại mới tu hai tiếng, ngoài phòng bệnh liền truyền đến giọng nói của bạn cùng phòng: "Này, chị đừng gọi nữa! Vừa mới cho chó ăn xong tới chị, em sắp thành mẹ rồi!"
Đào Mộng Trúc giương mắt liền thấy Chân Sảng mang theo bữa sáng vài bước chạy chậm từ cửa đến bên cạnh nàng, nói: "Hôm nay dậy thật sớm nha, xem ra tối qua ngủ đúng giờ, giỏi lắm!"
Trong nháy mắt đó, Đào Mộng Trúc mừng rỡ, vội vã đưa tay nhận lấy bữa sáng, vô sỉ mà hỏi: "Có thưởng không?"
"Ừm. . . cơm ngoài lần sau em mời."
"Đừng lần sau, hôm nay còn chưa tới." Đào Mộng Trúc được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Được, cơm ngoài hôm nay em mời!" Chân Sảng đáp hào khí vạn trượng.
Đào Mộng Trúc im lặng mấy giây, nói: "Cơm ngoài không có gì quá hiếm lạ, cô thẳng thắn mời tôi đi xem phim đi."
"Gì?" Chân Sảng sâu sắc hoài nghi mình hoang tưởng nghe nhầm, vì vậy dùng đầu ngón út móc móc lỗ gai: "M_ nó, đeo tai nghe lâu ráy tai chất đống nhanh quá, vừa rồi chị nói cái gì, em nghe không được."
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cầu: Rõ ràng hẹn 9 giờ gặp, ai đó 9 giờ mấy rồi còn đang xoắn quẩy có nên đội mũ hay không, mẹ nó vung tiền ?_?
Đào Mộng Trúc: Tôi mời bạn cùng phòng đi xem phim, bạn cùng phòng nhắc đến ráy tai, giả điên giả dại, mẹ nó thiểu năng ?_?
Chân Sảng: Chủ nhà mời tui đi coi phim, sợ đến chỉ số thông minh của tui rớt mất, mẹ nó Thất tịch O 口 O!
Tác giả: Mẹ nó kẹt văn _(. _ . )" ∠)_