Chương 38: Có lẽ chủ nhà thích tôi

38. Hai cụ đã nương tựa lẫn nhau làm bạn hơn 50 năm rồi.

"A?" Chân Sảng có hơi sửng sốt, lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, gãi gãi tai nói: "Vậy viết thôi, chị có ý tưởng cụ thể gì?"

Đào Mộng Trúc giả bộ lơ đãng, ánh mắt thản nhiên đảo qua nhìn Chân Sảng, lại một lần nữa dời lên văn bản mới trên máy tính.

Nàng muốn viết một câu chuyện về yêu thầm, từng chút từng chút để bạn cùng phòng biết tâm ý của mình.

"Hả?" Chân Sảng thấy Đào Mộng Trúc trầm mặc không nói, không khỏi thăm dò màn hình vi tính của nàng một chút.

"Tôi còn chưa nghĩ ra, đại khái là. . . hai con người sống chung với nhau từ từ nảy sinh tình cảm."

Chân Sảng nhướng mày theo phản xạ, tròng mắt đảo qua lại hai lần, bĩu môi hỏi: "Ý, cái ý tưởng này rất quen tai a. . ."

"Nghệ thuật vốn từ cuộc sống mà." Đào Mộng Trúc thản nhiên nói, "Không phải cô cũng cảm thấy lần tôi treo cô ô long* rất thú vị sao? Lần trước cô đề nghị, tôi không có tâm trạng viết, mấy hôm nay đột nhiên cảm thấy ý tưởng này cũng rất tuyệt, chủ bá và tác giả."

*Chỉ "hiểu lầm"

"Ế, chị muốn viết cái đó á? Ôi mẹ ơi, em có thể xin làm diễn viên chính không, ha ha ha ha ha em cảm thấy em sắp Hot rồi!" Chân Sảng không có tiết tháo giơ tay mình lên, âm lượng nâng cao mấy đề-xi-ben, giây tiếp theo mới nhớ bên cạnh có người, đè thấp âm thanh xuống, nói: "Chị vẫn dùng tên của em nha, Tam Khuy."

Đào Mộng Trúc kinh ngạc nhìn Chân Sảng mấy lần, nói: "Cô không sợ tôi không thể khống chế sức mạnh hồng hoang của mình, viết cô thành một khổ hạnh tăng à?"

"Ế, lần trước chị nói quyển sau HE a, em nhớ rõ ràng đó!" Chân Sảng cau mày, đấu tranh.

"Cô nhớ rõ ràng, nhưng lúc đó không phải cô không tin sao?" Đào Mộng Trúc giả ngu.

"Bây giờ em tin rồi a, em chưa kể cho bạn bè, chị viết cho em để em tự sướиɠ một chút đi." Chân Sảng nói, lặng lẽ bắt lấy cánh tay Đào Mộng Trúc.

Đào Mộng Trúc giương mắt nhìn bình thuốc trên đầu một chút, nói: "Sắp hết rồi."

Chân Sảng bĩu môi, thuận tay nhấn nút gọi y tá, tiếp tục nói: "Viết cho em đi mà, em thấy Cầu a, Hồ Dương, Ngọc Ngọc cũng hay đổi tên làm diễn viên phụ, đi qua đi lại trong truyện của chị a."

"Quá thân rồi, tôi thật sự sợ viết ra nội dung xoắn quẩy gì đó, cô trực tiếp tuyệt giao tôi." Đào Mộng Trúc tiếp tục lắc đầu, "Hơn nữa, năng lực suy diễn của độc giả rất mạnh, bọn họ sẽ tưởng câu chuyện này là thật, sau đó chạy tới weibo của cô hỏi này hỏi nọ."

"Không sao hết, mặc kệ chị viết như thế nào, em cũng không can dự vào, chỉ yên lặng đọc! Người hỏi này hỏi nọ em nhiều lắm, em cũng không có phản ứng!" Chân Sảng nói, dựng bốn ngón tay lên: "Em phát tứ*!"

*Fasi và fashi - Phát thệ; thề

Đào Mộng Trúc buồn cười giơ năm ngón tay lên, nói: "Tôi còn phát ngũ a."

Chân Sảng bĩu bĩu môi, nói: "Vậy để em làm người qua đường đi."

"Cô đã nói tùy ý cho tôi viết, vậy tôi viết cô." Đào Mộng Trúc nói, cong mày cười.

"Ôi mẹ ơi! Em cứ thích loại người sảng khoái như chị!" Nguyện vọng được thực hiện, Chân Sảng đứng dậy duỗi người một cái thật căng, đi tới cửa nhìn ngóng hồi lâu, rốt cuộc trông thấy y tá đổi thuốc đến.

Nhìn theo y tá đổi bình nước thuốc xong xoay người đi, Chân Sảng lại tiếp tục ngồi bên cạnh Đào Mộng Trúc, nói: "Chị có đói không? Muốn ăn cái gì? Em mua cho chị."

"Bác sĩ có nói tôi có thể ăn gì không?"

Chân Sảng hồi ức một lát, nói: "Hình như không có nói phải kiêng cử gì. . ."

"Thật à?" Đào Mộng Trúc nhướng nhướng mày.

"Hình như. . . hình như nói phải ăn ít một chút, không nên ăn quá no. . . haiz, em thật sự nhớ không rõ, chị cũng biết đó, chị náo loạn như thế cả buổi tối em không có ngủ được, lúc bác sĩ nói đầu óc em có hơi nghẹt. . ."

"Trách tôi ơ?" Đào Mộng Trúc liếc mắt khinh thường.

"Trách chị chớ!" Chân Sảng ném nồi ném đến lẽ thẳng khí hùng.

"Vậy cô mua giúp tôi chút cháo là được rồi."

Dù sao bị bệnh ăn cháo rất có bảo hiểm, làm sao cũng không sai được. . . có vẻ như, ngoại trừ ăn cái gì cũng ói ra ngoài, thì không có bệnh gì không thể ăn cháo.

"Ờm." Chân Sảng đáp lời, đứng dậy rời đi.

Đào Mộng Trúc nhắm mắt dưỡng thần hơn mười giây, mở mắt ra viết: "Tôi thích em, không liên quan đến giới tính, chỉ vì em là người duy nhất có thể để một người vô tâm vô phế, trong độ tuổi lăn lộn sống cho qua ngày như tôi, có thể mặc cảm tự ti."

. . .

Sau bữa trưa, Chân Sảng chủ động đề nghị giúp Đào Mộng Trúc sửa sang ý tưởng truyện mới, lại bị Đào Mộng Trúc vô tình từ chối.

Nàng vẻ mặt ghét bỏ ngồi bên cạnh Đào Mộng Trúc, yên lặng nhìn người một giờ trước còn kêu nàng giúp thuận dàn ý cho xuôi, một giờ sau đã trở thành chủ nhà đại nhân mở truyện cũ của mình lên gõ, khinh bỉ nói: "Em nghe nói mỗi một phụ nữ đều có một nội tại ẩn, nội tại của chị nhất định gọi là thay đổi trong nháy mắt."

"Ừm." Đào Mộng Trúc vô liêm sỉ thừa nhận.

Chân Sảng không còn lời chống đỡ.

Cả buổi chiều, Chân Sảng đều ngồi một bên trông coi Đào Mộng Trúc gõ chữ, ban đầu còn cằn nhằn lải nhải liên tục, sau đó lại từ từ bị tiết tấu trò chuyện chậm rì rì của hai bà lão bên cạnh, cùng tiếng gõ bàn phím không liên tục của Đào Mộng Trúc đẩy đưa đi gặp mặt Chu Công.

Đào Mộng Trúc cảm thấy chân mình có hơi tê, nhưng mỗi khi muốn động đậy, thấy Chân Sảng gập người ghé vào đùi mình ngủ, liền không đành lòng lộn xộn.

Chân Sảng phải thấy mệt mỏi, từ hừng đông đã hối hả chạy qua chạy lại vì chuyện nàng té xỉu, lúc này ngủ như vậy, cũng không làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời từ từ chìm về phía tây.

Lúc Chân Sảng thức dậy, nửa bên mặt đã đỏ hoe.

Nàng gãi gãi mái tóc lù xù, lại nhắm mắt kéo đồ buộc tóc xuống, dùng tay tùy tiện bắt bắt mấy cái một lần nữa cột tóc lên.

"Dậy đi." Đào Mộng Trúc thản nhiên nói, "Trước lúc vào viện, tứ chi tôi vẫn khỏe mạnh, sau khi vào viện, chân liền bị phế đi."

Chân Sảng vội vã mở mắt ra, đưa tay giúp Đào Mộng Trúc xoa bóp chân: "Nồi của em. . . nhưng em không có ăn năn, chị khó chịu thì tốt xấu gì cũng nên gọi em thức dậy đổi tư thế a, tự chịu rồi đi trách em ơ?"

Cách một cái chăn, xoa bóp như vậy ngược lại làm người khác cảm thấy đặc biệt nhột. Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười lắc đầu, đưa tay ngăn cản Chân Sảng, nói: "Rồi rồi rồi, tôi ăn năn."

Chân Sảng đứng dậy vươn vai một chút, nhìn thoáng qua chiếc giường trống không bên cạnh, nói: "Xuất viện rồi?"

"Không, truyền dịch xong họ xuống dưới tản bộ rồi."

"Ha ha ha, người già cũng đi tản bộ rồi, thanh niên như chị vẫn ngồi trên giường gõ chữ." Chân Sảng nói, liếc mắt nhìn qua văn bản của Đào Mộng Trúc: "Sắp 6 ngàn rồi! Hôm nay sao lại nhanh như vậy!"

"Có lẽ do tâm tình tốt."

"Nằm viện mà tâm tình lại tốt hơn ở nhà, bái phục bái phục!" Chân Sảng chắp tay cúi người thi lễ, kéo chăn của Đào Mộng Trúc ra, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng xuống dưới tản bộ chút, thuận tiện ăn cái gì đó, chị xem chị ngồi cả một ngày rồi."

"Tôi là bệnh nhân." Vì không muốn xuống giường, Đào Mộng Trúc phản xạ có điều kiện tỏ ra bất đắc dĩ.

Chân Sảng không dễ dính chiêu này của nàng, một tay đoạt lấy máy tính của Đào Mộng Trúc, một tay vυ"t một cái xốc chăn lên, nói: "Muốn em cõng chị à?"

"Ừ. . . đi thôi, đi tản bộ." Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi, ấn ấn cẳng chân bị đè cả buổi chiều thành công bước xuống đất, khập khiễng đi vài bước, nói: "Bây giờ tiểu Nhật Thiên mà thấy tôi, chắc chắn cảm thấy đặc biệt thân thiết."

"Này, người lớn tuổi, đừng già mồm như vậy, vận vận động, đi nhiều mấy bước là tốt ngay." Chân Sảng nói, cầm lấy điện thoại mở một video tập thể dục theo đài chẳng biết ở đâu ra đã được tải từ trước, bước lên làm tiên phong.

Đào Mộng Trúc cũng vận động theo Chân Sảng, hai người thần kinh không hề nhẹ ở trong phòng bệnh làm tư thế thể dục không đúng nơi, mỗi người đi ngang qua cửa đều nhịn không được dùng một loại ánh mắt "bại não à" nhìn hai người mấy lần.

Đào Mộng Trúc sâu sắc cảm thấy xấu hổ, là người dừng lại trước, ngồi trên giường yên lặng nhìn Chân Sảng chấp nhất tập xong các bước.

Hai người vừa mới đi ra bệnh viện, không được mấy phút, Chân Sảng liền nhớ tới tiểu Nhật Thiên một thân một mình ở nhà, nháy mắt cả người cũng giữ không được rồi, liên tục kéo Đào Mộng Trúc ăn chung tô mì, sau đó hớt ha hớt hải xông về nhà làm cơm cho tiểu Nhật Thiên.

Đào Mộng Trúc vẻ mặt không còn gì để nói nhìn theo bóng lưng Chân Sảng chạy xa, cuối cùng một thân một mình quay về giường bệnh.

Sau khi về nhà có lẽ Chân Sảng sẽ không quay lại, làm gì có cái lý lẽ ngẩn người cả ngày bên cạnh một bệnh nhân? Ngủ cũng ngủ đủ rồi, ngốc cũng phát xong rồi, chắc về nhà chơi game thôi.

Đào Mộng Trúc nghĩ như vậy, một mình yên lặng gõ chữ.

Lại một lần nữa trở về khoảng thời gian một mình, hiện tại, so với trước đây nỗi lòng đã bình thản hơn.

Không có internet, không có bất cứ ai làm bạn, chỉ có chiếc giường bệnh trống không bên cạnh, cùng những người đi tới đi lui bên ngoài, thường hay liếc mắt ngó vào trong.

Linh cảm của nàng bỗng nhiên bùng nổ, với tốc độ thường ngày không thể đạt được tả một phần đại ngược trước khi kết thúc bộ truyện.

Đôi mắt bị nước làm nhòe đi, xé miếng giấy ra lau nước mắt xong liền rất nhanh nghênh đón đợt thứ hai, không được mấy phút sọt rác đã đầy giấy cục.

Đã đến 8 giờ tối, hai bà cụ giường bên cạnh vẫn chưa trở lại, hoàn cảnh yên tĩnh khiến cho cảm xúc của Đào Mộng Trúc bùng nổ thập phần thoải mái, chỉ kém hơn 1 ngàn chữ nữa là xong một vạn ngày hôm nay.

Bỗng nhiên, cánh cửa đang đóng bị người đẩy ra, Đào Mộng Trúc vội vàng lau nước mắt, ngẩng lên liền thấy vẻ mặt Chân Sảng kinh ngạc cứng người ở tại cửa.

". . ."

"Chị sao rồi?" Chân Sảng bước từng bước đến, trở tay đóng cửa lại, ngón tay có chút chần chừ chỉ vào hai mắt đỏ hoe của Đào Mộng Trúc, hỏi: "Chị. . . có khỏe không?"

Đào Mộng Trúc trầm mặc hai giây, gật đầu: "Gõ chữ thôi."

"À, vậy là được rồi. . . mở cửa ra thấy chị khóc không ngừng được, em còn tưởng chị lại nhớ đến cảm giác thất tình. . ." Chân Sảng thở phào một hơi, giây tiếp theo, nàng mới bật người nhớ tới cái gì, méo miệng vọt tới trước mặt Đào Mộng Trúc, vươn ra một ngón tay run rẩy: "Chị! Chị lại ngược người!"

". . ." Đào Mộng Trúc yên lặng giương mắt nhìn Chân Sảng, lúc này đây vô thanh thắng hữu thanh.

Nàng chính là ngược đó, không chỉ hôm nay ngược, ngày mai cũng muốn ngược.

Đúng vậy, nàng chính là một người như thế, lúc ngược người cũng là đang ngược mình, cũng chắc chắn phải ngược nhiệt tình, ngược tới ưu nhã, ngược tới lẽ thẳng khí hùng, ngược tới thiên nhiên tinh khiết không ô nhiễm.

Trong đôi mắt đỏ hoe lộ ra sự tự tin, khiến cho Chân Sảng hoàn toàn bại trận.

Nàng cảm thấy mình đến đây là sai lầm, chẳng những sớm biết chương mới đêm nay sẽ đại ngược mà còn quấy rầy mạch viết lách của Đào Mộng Trúc.

"Có lẽ em nên đi về." Chân Sảng xoay người muốn chạy, lại bị Đào Mộng Trúc tóm lấy cổ tay.

"Ở bên cạnh tôi một chút, chừng nào cô về tôi gõ nốt số còn lại." Đào Mộng Trúc nghiêm túc nói.

Cả phòng bệnh bỗng nhiên yên lặng mấy giây, Chân Sảng hoài nghi nhìn Đào Mộng Trúc, không dám nói gì.

Đào Mộng Trúc ngẩn người, nói: "Đêm hôm, không ở nhà, ở một mình tôi có hơi lo."

Lo thì không lo, có lẽ. . . chỉ muốn ở bên cạnh nàng nhiều hơn một chút.

"Nhưng mà nếu cô vội vã đi về mở stream, cũng không sao, tôi gõ chữ nhiều hơn chút là được."

"Em không vội." Chân Sảng ngốc ngốc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Đào Mộng Trúc, lấy điện thoại ra chơi: "Em ở đây với chị, chị gõ chữ đi."

"Ừm."

Đào Mộng Trúc đáp lời, dùng ánh mắt lia nhanh qua Chân Sảng ngồi bên phải mình, nhẹ nhàng nhích đến gần.

Dù chưa chạm đến, cũng đã có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể đến từ nàng, cảm giác có một sự tồn tại chân thực ở bên cạnh bản thân như vậy, làm người an tâm không gì sánh được.

Chân Sảng yên lặng ôm điện thoại của mình, lướt trang chủ weibo, ở nơi Đào Mộng Trúc không nhìn thấy đôi mắt trừng thật to, nàng không có tâm nhìn bất cứ bài weibo nào.

Nàng mơ hồ nhận thấy trong lòng mình có một loại cảm giác, càng ngày càng mạnh mẽ hơn, loại cảm giác này không thể nói rõ ràng, nhưng mà thập phần vi diệu, vi diệu đến khiến nàng cảm nhận được bất cứ cảm giác gì tâm thần đều trở nên không yên.

Nàng chưa bao giờ từng nghi thần nghi quỷ vì những chuyện như thế, nhưng hôm nay mỗi ngày đều nhịn không được mà hoài nghi cuộc đời.

Có lẽ chủ nhà thích mình. . .

Vấn đề này, nàng đã tự hỏi rất lâu, nhưng vẫn không dám kết luận bừa.

Thậm chí nàng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với sự hoài nghi này.

Nàng nghĩ, mình hẳn nên sợ, hẳn nên hy vọng đây chỉ là một ảo giác tự luyến, thậm chí hẳn nên trốn tránh tình cảm có khả năng xuất hiện này.

Nhưng nàng lại nhịn không được muốn giả bộ như không có việc gì, tiếp tục dựa vào căn phòng đã sống hơn ba tháng này, tiếp tục ở lại bên cạnh Đào Mộng Trúc. . .

Hai người ôm tâm sự trong lòng, ngồi gần nhau trong gang tấc, ôm tư tự loạn như ma trong lòng mình, cùng nhau cất tiếng thở dài.

Tiếng thở dài bên cạnh, khiến hai người kinh ngạc quay đầu nhìn nhau, thời gian dường như đông lại trong khoảnh khắc này.

Mấy giây sau, Đào Mộng Trúc híp híp mắt, cười nói: "Tôi gõ xong chương hôm nay rồi."

"Ừm. . . vừa rồi em thấy có hơi buồn chán." Chân Sảng nhún vai.

Sau một giây cửa phòng bị người đẩy ra, hai bà cụ dìu lẫn nhau chậm rãi đi vào, bắt chuyện với hai người trẻ tuổi.

"Bà đi về đi." Bà cụ bị bệnh trở về giường nắm, vỗ vỗ bàn tay đang đỡ cánh tay mình, nói: "Trễ quá sẽ không an toàn."

"Tôi ở bên bà thêm một lát." Người kia lắc đầu.

"Tôi có thể chăm sóc mình."

"Tôi muốn ở bên bà thêm một lát." Giọng điệu của bà vẫn kiên định vô cùng.

Chân Sảng ở bên cạnh có chút thất thần, mãi đến khi Đào Mộng Trúc vươn tay chọt chọt lưng nàng mới phục hồi tinh thần lại.

"Tôi lấy điện thoại đăng chương được rồi, cô về đi, muộn quá không an toàn." Cùng một câu nói, Đào Mộng Trúc cũng thuận tiện dùng với Chân Sảng.

"Ờ, ừm." Chân Sảng đồng ý thập phần thẳng thắn.

Đây là sự khác biệt của người với người, Đào Mộng Trúc vẻ mặt sinh không thể luyến mà nhìn về phía cửa sổ ngày hôm nay đã bị nàng ngắm vô số lần.

Chân Sảng đứng dậy vỗ vỗ vai Đào Mộng Trúc, nói: "Đáp ứng em, giống như Tử Vi đáp ứng Nhĩ Khang như vậy đáp ứng em, nếu đăng chương mới xong rồi, thì đi ngủ sớm."

Đào Mộng Trúc gật đầu, nhìn theo Chân Sảng đi ra phòng bệnh.

Nàng trầm tư chốc lát, để lại một câu trên khung QQ của Chân Sảng.

Mộng cho Trúc 21:34:22

Hai cụ đã nương tựa lẫn nhau làm bạn hơn 50 năm rồi.

Nhìn những lời mình gửi đi, vài lần Đào Mộng Trúc muốn bấm nút thu hồi, rồi sau vài lần do dự nàng lựa chọn thuận theo tự nhiên.

Nàng cũng không biết lúc bản thân gửi tin nhắn này đi, rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, nhưng hiện tại nàng đã đủ rõ ràng, từ khoảnh khắc thích bạn cùng phòng, mục tiêu của cuộc đời nàng đã trở thành cái gì.

===

An ủi ai đó bị té xe.

Vì đã edit xong từ lâu, đùng một cái đăng 1 lúc 6 chương cũng không chút mệt mỏi, không chút tiếc nuối cần để giành chương đăng từ từ gì cả, đây là sự khác biệt! Cảm thấy bản thân thật quá thần thánh _( :3」 ∠)_

Nhưng nhìn lại, có 2 chương hơn 4k5 từ, 1 chương 3k2, 3 chương hơn 2k thì lại cảm thấy ngày mai muốn lười biếng rồi.