34. "Kam ôn bêi bi! Để quá khí võng hồng* tui đây đem cho mọi người nhúm lửa!"*Giải thích trong truyệnĐào Mộng Trúc dựa ở cửa, lẳng lặng nhìn Chân Sảng và tiểu Nhật Thiên, không khỏi nhẹ nhoẻn khóe miệng, trong lòng tràn đầy mừng rỡ không cách nào nói nên lời.
Thấy Chân Sảng vui vẻ ngồi ngổm bên cạnh tiểu Nhật Thiên, Đào Mộng Trúc không đành lòng quấy rầy, nhỏ giọng gọi Đôi đũa nhỏ ra ngoài cửa phòng bệnh, muốn trả chút tiền và nói cám ơn, Đôi đũa nhỏ nghe vậy lập tức lắc đầu như trống bỏi, ngoại trừ chút tiền nằm viện một ngày và xử lý sơ vết thương cho tiểu Nhật Thiên nói thế nào cũng không chịu nhận thêm.
Nhất thời Đào Mộng Trúc có chút ngại ngùng, chỉ thấy Đôi đũa nhỏ xua xua tay, nói: "Thật sự không cần cho tiền em a, em cũng không có làm gì. . . hơn nữa nhặt được chó của hai người em cảm thấy như nhặt được thế giới mới! Dù đến bây giờ em cũng chưa từng đọc tiểu thuyết của chị, nhưng đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy tác giả sống, còn dễ tính như vậy nữa! Em quyết định rồi, từ hôm nay trở đi em bắt đầu mua sách của chị!"
"Ặc. . . nếu không chê." Đào Mộng Trúc ngẩn người, đây cũng là lần đầu tiên có người nói nàng dễ tính, trong quá khứ, ngay cả mấy người bạn tốt nhất của nàng đều nói nàng là một người khó khăn. . .
"Sao mà chê được!" Nàng nói, còn cắn môi, hỏi: "Đến lúc đó em có thể tìm chị xin chữ ký chứ?"
Đào Mộng Trúc nghe được hai chữ ký tên, lúc này mới nhớ trong tay mình còn có một quyển sách và cây bút, vội vã cúi đầu mở sách ra ký xuống một chữ, trả lại cho Đôi đũa nhỏ.
Đôi đũa nhỏ vui vẻ nhận lấy, bỏ vào trong cặp, nụ cười xán lạn không gì sánh được.
Cười rồi cười, bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, dè dặt kéo Đào Mộng Trúc vào góc tường, nói: "Cái kia, em có thể xin chụp chung một tấm chứ?"
"Tôi có thể yêu cầu che mặt chứ?" Đào Mộng Trúc hỏi ngược lại.
"Có thể có thể có thể!"
"Vậy tùy em." Đào Mộng Trúc thở phào.
Đôi đũa nhỏ nghe vậy, vui vẻ, vội vã kéo Đào Mộng Trúc vào phòng bệnh, túm lấy Chân Sảng theo, ở bên cạnh tiểu Nhật Thiên, nhờ bác sĩ giúp đỡ chụp chung một tấm ảnh lưu niệm.
Trong ảnh chụp, Đôi đũa nhỏ và Chân Sảng cười đến đặc biệt xán lạn, Đào Mộng Trúc và tiểu Nhật Thiên thì đều bày ra gương mặt nhìn như thờ ơ nhưng thật ra là mờ mịt —— tiểu Nhật Thiên mờ mịt là vì nó không hiểu mọi người đang làm gì, Đào Mộng Trúc mờ mịt là bởi vì nàng đang cố tỉnh ngủ.
Chụp ảnh thành công, Đôi đũa nhỏ vui vẻ lui qua một bên đăng weibo.
Vài phút sau, Đào Mộng Trúc nhận được một thông báo tag.
Đôi đũa nhỏ mỗi ngày đều đói bụng:Thành công chộp được chủ nhân của chó con, là hai đại đại vừa đẹp vừa dễ tính, quả thật ngạc nhiên, chụp một tấm ảnh chung, che lại không cho nhìn [ doge ] @
Minh Chủ đại nhân @
Tam Khuy Khẩu Nha
[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Tấm đầu tiên là chữ ký đầy cá tính giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ phóng đãng không kiềm chế được trên tiểu thuyết của Minh Chủ đại nhân, tấm thứ hai, chính là tấm ảnh chụp chung ba người một chó vừa rồi.
Đào Mộng Trúc nói muốn che mặt, Đôi đũa nhỏ liền che một cái không một lỗ hổng —— đầu của tiểu Nhật Thiên bị đổi thành một con Doge, Chân Sảng bên trái bị đổi thành quản lý Kim*, Đào Mộng Trúc bên phải bị đổi thành một Vương Đại Chùy**, mà bản thân Đôi đũa nhỏ ở giữa, lại biến thành một con Pikachu moe moe.
*Quản lý Kim là người(cái mặt) được ghép vào cái meme này đó, nhân tiện nó chính là "xxx tiếng cười"**Diễn viên trong phim hài Vạn vạn không ngờ tớiĐào Mộng Trúc trầm mặc nhìn bài weibo này mấy giây, bình tĩnh bấm chuyển phát nói: "Kỹ thuật che thần cmn thánh, em phải cố phát huy [ doge ][ doge ][ doge ]"
Rất nhanh, Chân Sảng cũng chuyển phát weibo từ nàng, nói: "Chị ấy tên Moe Đại Chùy, là một tác giả thuộc tính S, chó trong nhà vô ý đi lạc, trùng hợp được chủ thớt nhặt về, vốn định quất một số tiền lớn (cũng không lớn lắm) cám ơn, trăm triệu không ngờ chủ thớt không nhận tiền lì xì chỉ xin ký tên [ doge ] đời người nơi đâu không chân ái (乛▽乛) "
"Moe Đại Chùy cái quỷ gì!" Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười đi tới trước mặt Chân Sảng bày tỏ kháng nghị.
"Moe Chủ đại nhân chị không họ Moe hả?" Chân Sảng vẻ mặt thản nhiên.
"Vậy Tam Khuy đại đại cô họ Tam à?" Đào Mộng Trúc vẻ mặt ghét bỏ.
Tam Khuy đại đại nghe vậy, vô liêm sỉ cười mấy tiếng, quay đầu về chơi với tiểu Nhật Thiên.
Đào Mộng Trúc bĩu môi, yên lặng bấm follow Đôi đũa nhỏ đang ngồi xổm trong toilet, 5 phút sau, Đôi đũa nhỏ vội vàng chạy ra từ trong WC, vẻ mặt kích động cầm tay Đào Mộng Trúc, nói: "Lần đầu tiên em được tác giả sống follow!" Sau đó, lại kích động cúi xuống đất cầm tay Chân Sảng, nói: "Lần đầu tiên em được chủ bá follow!"
Đào Mộng Trúc và Chân Sảng còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, liền thấy Đôi đũa nhỏ dắt tay hai người tới cùng một nơi, cùng nằm giữa hai bàn tay nàng, động tác này, nếu không phải do một tiểu cô nương làm ra, liền rất giống một bà mẹ muốn giao phó cuộc đời con gái mình cho người kia. . .
"Em đang làm gì vậy?" Chân Sảng nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Suỵt, đừng nói chuyện." Đôi đũa nhỏ nghiêm túc nói: "Để em yên lặng tự huyễn bách hợp một chút."
Đào Mộng Trúc kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Chân Sảng, đối phương sau chốc lát chần chờ cũng nhìn về phía nàng.
Hai bên nhìn lẫn nhau, nhất thời không có gì để nói.
"Ai da, em còn phải đi học, hình như sắp muộn rồi!" Bỗng nhiên Đôi đũa nhỏ giật mình, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, vội vã buông tay hai người, vừa lùi về sau vừa tạm biệt, lùi một đường ra tới cửa mới xoay người nhanh chóng chạy đi.
Tiểu Nhật Thiên bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai người, xấu hổ yên lặng không nói gì.
Bầu không khí quá mức nặng nề, dẫn tới tiểu Nhật Thiên bất mãn kêu ử ử, hai người như bừng tỉnh ánh mắt đều tập trung lên người nó, dùng việc này để che giấu sự chột dạ của mình.
Đào Mộng Trúc suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu nha đầu kia thích ghép loạn couple, con người của tôi. . . cô hiểu đó."
"Ừm, đương nhiên hiểu." Đầu Chân Sảng cũng không ngẩng lên liền thẳng thắn trả lời nàng, trên thực tế, nàng vốn không biết mình hiểu cái bíp gì nữa, chỉ đáp lại như vậy theo phản xạ, thậm chí cảm thấy mình nên đáp lại Đào Mộng Trúc như vậy.
Đối với việc thất thần ngắn ngủi vừa rồi, nàng cũng không muốn tự hỏi nhiều điều, chỉ muốn giống như vui đùa thường ngày, nhoáng cái quên đi.
Nhất thời Đào Mộng Trúc cũng không biết có thể nói gì, liền đi ra khỏi phòng, tìm bác sĩ hỏi một chút, đại khái bao lâu có thể đưa tiểu Nhật Thiên về.
Bác sĩ nhìn hai cô nương ánh mắt cấp bách, cười nói: "Lúc nào cũng có thể đưa về nhà."
Đào Mộng Trúc và Chân Sảng còn chưa kịp vui vẻ, liền thấy bác sĩ thay gương mặt nghiêm túc, bổ sung thêm: "Nhưng, tôi kiến nghị ở lại bệnh viện quan sát 7 ngày, thử máu, chụp X-quang, tiêm phòng thêm lần nữa, như vậy mới đảm bảo, đối với chủ nhân cũng là chuyện tốt."
Đôi đũa nhỏ hảo tâm dù sao cũng là học sinh, đối mặt với tiểu Nhật Thiên bị thương nàng có lòng nhưng sức lực không đủ, vốn không trả nổi phí kiểm tra toàn diện cho tiểu Nhật Thiên, hiện tại bác sĩ gặp nguyên chủ, liền đem những lời trước đó đã nói qua với Đôi đũa nhỏ, một lần nữa nói cho Đào Mộng Trúc và Chân Sảng nghe.
"Vậy, khoảng bao nhiêu tiền?" Đào Mộng Trúc hỏi.
"Cái này có lẽ. . ." Bác sĩ đang muốn nói, liền bị Chân Sảng cắt lời: "Làm làm làm, cái gì cũng làm hết! Chúng tui có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào chứ?"
"Đương nhiên, phí nằm viện một ngày 150, chúng tôi không cung cấp đồ ăn, hai người phải tự mình chuẩn bị. Chó đều rất dính chủ, nếu như có thể, chủ nhân thường xuyên đến đây chơi với chúng, nhiều ít có tác dụng tích cực cho sự hồi phục của nó."
Chân Sảng chăm chú gật đầu, chờ Chân Sảng đi theo bác sĩ hỏi những chuyện cần chú ý khác, lập tức mắt cũng không chớp một cái, móc thẻ tính dụng ra thanh toán toàn bộ chi phí.
Đào Mộng Trúc ngáp dài đi theo sau, chờ Chân Sảng trả hết tiền liền quay về phòng bệnh tạm biệt tiểu Nhật Thiên, bắt xe trở về nhà.
Một lần nữa trở về máy vi tính, Đào Mộng Trúc ngây ngốc nhìn văn bản mới viết được phân nửa, vậy mà lại sinh ra một cảm giác chán ghét khó hiểu.
Nàng lắc đầu, nhấp mở group chat yên yên tĩnh tĩnh.
Ngày Một Vạn: Làm sao bây giờ, đột nhiên tôi không muốn viết, đặc biệt muốn tìm một vai tới bóp chết hết các nhân vật của tôi, sau đó trực tiếp BE toàn văn hoàn.
Văn Hoang Cầu: [ khinh bỉ IQ ] sau đó cô sẽ phát hiện, quả cầu nào đó một trong những bạn thân cao trung của cô, trong khoảnh khắc cô kết thúc truyện chân ái đối với cô biến thành đen.
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười đội chủ nhà vào banh ] Minh Chủ bình tĩnh, cậu còn phải dựa vào các nhân vật đó để kiếm cơm a.
Hồ Tiểu Dương: Hít sâu, tiếp tục gõ, thật sự gõ không nổi thì kiếm cái gì khác thay đổi đầu óc đi (⊙o⊙). . .
Ngày Một Vạn: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] tôi muốn ngủ.
Văn Hoang Cầu: Tôi thấy cô lại đăng chương mới 5 giờ sáng, hôm nay mấy giờ thức?
Ngày Một Vạn: À, hôm qua 6 giờ tôi dậy.
Văn Hoang Cầu: Cô thật sự không muốn sống nữa rồi [ bye-bye ]
Văn Hoang Cầu: Cô nhanh đi ngủ! Đăng đăng CL! Tôi đi xin nghỉ cho cô!
Ngày Một Vạn: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] tôi còn thiếu 5 ngàn chữ, bây giờ còn sớm lắm, nhanh chóng gõ xong tôi có thể đi ngủ.
Văn Hoang Cầu: . . .
Đào Mộng Trúc nói, một lần nữa nhìn về phía văn bản, cảm giác khó hiểu nhìn tên nhân vật thôi cũng thấy luống cuống tâm phiền ý loạn.
Trạng thái này, là một ẩn số.
Xem ra "Nhanh chóng" này cũng không nhanh đến đâu hết.
Lang Sơn Ngọc: Minh Chủ gần đây càng ngày càng càn rỡ rồi, Ngọc Ngọc muốn đi cáo trạng Minh Chủ cho Khinh Nguyệt.
Hồ Tiểu Dương: Nhưng mà hai người họ chia tay rồi.
Lang Sơn Ngọc: [ Ố mài gót ] cho nên thật sự không ai có thể trị được Minh Chủ sao?
Văn Hoang Cầu: [ bye-bye ] Ngọc Ngọc cậu không cần xen vào, để nó tự tung tự tác, tự tác ra bệnh tự nó biết đau.
Ngày Một Vạn: Ừ, tôi tiếp tục tác đây.
Đào Mộng Trúc nói, tắt group chat đi, duỗi người một cái, khẽ cắn môi một lần nữa cố gắng lên.
Một tiếng sau, nàng cảm thấy đầu óc mình đã hoàn toàn trống không, vì vậy trực tiếp đeo tai nghe, mở mấy bài dương cầm thư giãn, nhắm mắt chờ cảm giác.
Tìm rồi tìm, từ từ đi vào giấc mộng.
Trong mộng, nàng đạt được thành tựu tốc độ ba ngàn, ba tiếng một vạn, quanh năm suốt tháng chịu khó đăng chương, khiến nàng trở thành một trong những tác giả được biên tập yêu thích nhất.
Trong mộng, có người sử dụng thế giới dưới ngòi bút của nàng ra viết tiểu thuyết, chẳng những không ghi là đồng nhân*, mà còn tự xưng là "Minh Chủ" bản gốc, giữa lúc hai bên xé khoai lẫn nhau, nàng nhận được một đống tiền lời đến từ độc giả mới truy đến truyện của nàng sau sự kiện này.
*FanficTrong mộng, rốt cuộc nàng cũng trở thành một người không cần đau cho ví tiền vì một phần cơm ngoài nữa, còn có thể tùy ý mua mua mua.
Sau đó, nàng nhận được thư báo tử đến từ bác sĩ.
Mồ hôi đổ nhễ nhại nàng giật mình bừng tỉnh, hoảng hốt hồi lâu, mới phát hiện buổi chiều trở về phòng thần trí không rõ quên mở điều hòa.
Hèn chi nóng như vậy. . .
Đào Mộng Trúc uể oải đưa tay lên nắm remote, bấm công tắc một cái, vứt về góc bàn như phế vật.
Xuyên qua chiếc rèm cửa sổ không đóng chặt, thấy bầu trời vẫn còn sáng trưng, góc phải dưới màn hình vi tính lại hiển thị con số 6 giờ chiều.
Thời gian trôi thật nhanh. . . tư tự của Đào Mộng Trúc có chút không rõ, chỉ ngây ngốc nhìn nửa chương truyện trên màn hình, cố gắng nhớ lại ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi ngẩn ra 10 phút, nàng lảo đảo đứng dậy, yểu xìu đi vào toilet rửa nước lạnh, rên rĩ ngồi trở về máy vi tính tiếp tục gõ chữ.
6 giờ hơn, Chân Sảng phòng bên cạnh vừa cắt ghép xong một video bước ra ngoài, lớn tiếng kêu đói.
Đào Mộng Trúc giương mắt nhìn thoáng ra ngoài, nói: "Gọi cơm ngoài hay là nấu mì."
"Em gọi rồi, ở quán cá lần trước, lần này em gọi cá áp chảo chua cay, còn có một phần chả chiên và chân gà!" Chân Sảng nói, hai tay chấp sau lưng, như ông cụ non bước thong thả tới bên cạnh Đào Mộng Trúc, cúi đầu nhìn văn bản tràn ngập chữ kia để "kiểm tra tiến độ", nói: "Chị gõ được bao nhiêu rồi? Mấy tiếng nữa thì hoàn thành nhiệm vụ?"
"Còn thiếu hơn 3 ngàn, sắp." Đào Mộng Trúc nói, duỗi người một cái.
Chân Sảng bĩu môi, nói: "Hay là hôm nay đăng 7 ngàn thôi, cơm nước xong chị phải đi ngủ, 7 ngàn cũng không ít rồi, đừng ráng."
Đào Mộng Trúc lắc đầu, nói: "Còn thiếu không nhiều lắm, không có lý do gì viết không xong hết, hôm nay có thể ngủ sớm một chút, ngày mai tất cả khôi phục lại bình thường, được không?"
"Chị nói đó, làm không được, mời em ăn cơm." Chân Sảng vỗ vỗ bàn.
"Ừ, mời mời mời."
"Em không cần chị mời em ăn cơm, em cần chị đem giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc điều tiết giống người trong nước, OK?"
"OK, OK." Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười đứng dậy nửa đẩy nửa ôm đuổi Chân Sảng về phòng, một lần nữa quay về máy vi tính của mình, đối mặt với nhiệm vụ còn lại.
Có đôi khi người mệt quá, tinh thần lại tràn đầy, giờ khắc này Đào Mộng Trúc chính là như vậy.
Từ lúc nhắm mắt nghỉ ngơi một chút ban chiều, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình càng gõ càng có tinh thần, linh cảm cạn kiệt trước đó cũng từ từ quay về theo màn đêm buông xuống, chỉ sau cơm tối một tiếng, nàng đã thành công sảng khoái xong một vạn.
Sau khi thành công bỏ chương mới vào rương lưu trữ bản thảo, sắp đặt đăng đúng 12 giờ 20 đêm, nháy mắt nàng giống như người sói sắp hóa thú vào đêm trăng tròn, quay ra ngoài cửa sổ "A~~~ " Một tiếng thật dài với vành trăng mới mọc.
"Chị có bệnh a?" Phòng bên cạnh Chân Sảng đang stream trực tiếp lớn tiếng hát qua bên này.
"Cô có thuốc a?" Đào Mộng Trúc thập phần phối hợp.
"Chị uống bao nhiêu?" Bạn cùng phòng không chút tỏ ra yếu kém.
"Cô có bao nhiêu?" Đào Mộng Trúc ngâm nga, bỗng nhiên tâm tình thật tốt đẹp, xoay vòng đi qua phòng bên cạnh.
Chân Sảng vẻ mặt kinh hoàng quay đầu lại nhìn về phía Đào Mộng Trúc, nàng mơ hồ cảm thấy ngày hôm nay Đào Mộng Trúc không được bình thường, nhưng vẫn hát tiếp bài ca theo bản năng: "Chị uống bao nhiêu em có bấy nhiêu."
"Cô có bao nhiêu tôi uống bấy nhiêu!" Đào Mộng Trúc kéo chiếc ghế nhỏ qua, trực tiếp đặt mông ngồi bên cạnh Chân Sảng.
Giây tiếp theo, hai người hiểu ý cùng cười, tâm chiếu bất tuyên hát lên: "Đừng ngừng thuốc, đừng ngừng thuốc, đừng dừng thuốc! Đừng ngừng thuốc, đừng ngừng thuốc, đừng ngừng thuốc thuốc thuốc!"
*Là bài này, vui taihttps://youtu.be/4Cm6AkXa1CA
- [ phồn hoa ]: Minh Chủ đại nhân đến à?
- [gi771]: hhhhhhhh Minh Chủ phát âm chuẩn hơn Ô muội.
- [ trương nhã _zy]: Hôm nay Minh Chủ uống rượu à hhhhhh
- [ Tứ Khuy hơn Tam Khuy một khuy ]: Ô muội hát tiếp đi a!
- [ Hoảng Hoảng Hốt Hốt ]: Tại sao phải ngừng thuốc 2333333333333333333
- [ Đừng ngừng thuốc ]: Cái đm! Tôi được gọi tên! Tôi được gọi tên rồi! Tôi được gọi tên rồi!
- [HDU an tử ]: Đừng ngừng thuốc 2333333333
. . .
Trợ thủ bắn đạn trên màn hình vốn không ít, lúc này lại càng nhanh chóng bay vèo vèo qua, nhanh đến hoàn toàn đọc không kịp.
Đào Mộng Trúc bị hoa mắt vừa nhắm lại mở ra liền thấy có người cầu hợp xướng, nhất thời ảo não muốn chạy, lại bị Chân Sảng ôm cổ tay lại —— kế hoạch chạy trốn vỡ tan.
"Tới hát một bài đi! Mọi người muốn nghe!"
"Cô tiếp tục chơi game đi a, cô là chủ bá stream game, stream người khác hát hò, sẽ mất fan." Đào Mộng Trúc nghiêm trang nói bậy.
Giây tiếp theo, màn chữ spam đầy "Không mất fan" "Muốn nghe hát" "Cầu hợp ca" "Một chủ bá hợp xướng cùng chủ nhà, thu nhập mỗi ngày hơn vạn". . .
"Chị xem, họ đều muốn nghe."
"Tôi là loại người sẽ tùy tiện hát hò sao? Tôi hát là phải có tiền." Đào Mộng Trúc hất đầu khinh thường.
Giây tiếp theo, có một đại gia điên cuồng spam tặng quà.
"Ai da ai da, cám ơn ông chủ Hách Sơn đã tặng nhiều quà như vậy!" Chân Sảng nói, kéo kéo góc áo Đào Mộng Trúc, nói: "Tiền của chị tới rồi, hát đi!"
Đào Mộng Trúc vẻ mặt ngớ người nhìn quà tặng liên tục nhảy lên màn hình, tiến đến bên tai Chân Sảng nhỏ giọng hỏi một câu: "Cái này là bao nhiêu tiền a?"
Chân Sảng yên lặng tắt micro, nói: "Không nhiều lắm, bỏ số tiền bị khấu trừ, có lẽ hơn 200 một chút."
"Tới đây, muốn nghe cái gì!" Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi, nàng liều mạng ngày gõ một vạn cũng được có bấy nhiêu lợi nhuận, ở bên Chân Sảng mặt cũng không lộ, hát một bài là có thể cầm, người với người sao chênh lệch có thể lớn như vậy?
Nháy mắt Đào Mộng Trúc bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi, tại sao năm đó nàng lại ước mơ làm tác giả, mà không phải làm chủ bá. . .
Lúc này Chân Sảng đã mở micro: "Minh Chủ chịu hát rồi, muốn nghe cái gì?"
Giây tiếp theo, màn chữ spam đầy các loại danh ca, Đào Mộng Trúc đứng một bên chứng xấu hổ cũng mắc phải rồi.
Cái gì ifudoudou*, 虎視眈々*, cái gì gϊếŧ liền tám đứa, cái eo nhỏ*, cái gì bài ca thần kinh, là hắn đó cảnh sát thúc thúc. . .
*Toàn là những bài trẻ nhỏ không nên "v" đặc biệt PR cho nữ thần nhà editor hát bài thứ 2 (っˇωˇc)♥ watch?v=IrpjOLC4pOE
"Tôi từ chối, không hát." Đào Mộng Trúc yên lặng nhìn trời.
"Tới tới tới, tùy tiện hát cái gì cũng được!" Chân Sảng gở tai nghe xuống, đeo lên đầu Đào Mộng Trúc, nói: "Chị muốn hát bài gì, em tìm nhạc đệm cho chị."
"Cô muốn nghe bài gì?"
"Ờm. . . em muốn nghe cái gì a?" Chân Sảng nhanh chóng nhìn các tên bài hát bay như đạn trên màn hình tự hỏi vài giây, nói: "Em nhớ trong Tín Đồ chị từng viết lời nhạc của Bạch Nguyệt Quang, chị hát bài đó em nghe đi!"
Đào Mộng Trúc còn chưa đồng ý, đã thấy Chân Sảng tìm ra nhạc đệm, bấm nút hát, không khỏi trở nên khẩn trương.
"Tôi hát không hay. . ."
"Không sao, em đệm cho chị!" Chân Sảng ngồi một bên toe toét cười không bật thành tiếng.
Bạn cùng phòng cười quá đắc ý, Đào Mộng Trúc vốn định đứng dậy bỏ chạy, nhưng nghĩ rồi nghĩ, vừa rồi có vị khán giả lão gia tốn nhiều tiền như vậy để mua một bài ca, liền bắt đầu thấy ngại.
Nhạc dạo gần phát xong, nàng liền hít sâu một hơi, gan dạ hát.
Đào Mộng Trúc không quá biết hát, cũng là lần đầu tiên hát trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời giọng hát có hơi run, ngay cả bình luận cũng không dám liếc mắt nhìn, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lời bài hát, nghẹn một họng xấu hổ hát xong bài ca.
Hát xong câu cuối cùng, nàng vội vã nhét tai nghe vào lòng Chân Sảng, nói: "Ngại chết người rồi. . ."
"Làm gì có a! Mọi người đều nói là êm tai."
Đào Mộng Trúc nhìn thoáng qua màn chữ theo đầu ngón tay Chân Sảng, phát hiện trên đó đúng là toàn lời khen, nháy mắt dở khóc dở cười: "Đúng là. . . không cần nể mặt tôi, quá nể mặt rồi, tôi cũng ngại quá."
"Ha ha ha, có người nói tiếng phổ thông của chị đặc biệt chuẩn!" Chân Sảng cười như bị đâm trúng huyệt, chọn ra một câu, vừa cười vừa cố gắng đọc cho tròn từng chữ một: "Tiếng phổ thông của Minh Chủ rõ ràng chuẩn hơn Tam Khuy nhiều lắm, chỉ mỗi điểm đó, cũng phải kịch liệt bấm like a!"
"Phụt. . ."
Giây tiếp theo, màn chữ liền đầy đề tài liên quan đến tiếng phổ thông.
Có người nói: "Mỗi ngày ghét bỏ tiếng phổ thông của Ô Mai, em thích Minh Chủ ╰(*°▽°*)╯ "
Có người nói: "Tiếng phổ thông chuẩn thì đáng khen, tiếng phổ thông không chuẩn cũng
rất moe a!"
Có người nói: "Tiếng phổ thông chuẩn hay không chuẩn đều có một sự riêng biệt, em thích Minh Chủ."
Thậm chí có người nói: "Đã đến giờ tranh sủng rồi, các người đều thích Minh Chủ, tôi đây ôm Tam Khuy đi nha!"
Nhưng mà lúc này lực chú ý của Chân Sảng không có ở đây, nàng đang chuyển khoản cho Đào Mộng Trúc 233.33 đồng, sau đó vỗ vỗ vai nói: "Minh Chủ đại nhân, có phải nên đi ngủ rồi không a?"
Đào Mộng Trúc nhướng mày, nói ngược lại: "Cô không hát à?"
"Chị không ngủ được à?" Chân Sảng chống nạnh.
"Tôi nghe cô hát xong một bài rồi ngủ."
"Không thể "đượt", chị ở bên cạnh em khẩn "chương", tiếng quý phổ cũng "núi" không được." Chân Sảng nói là nói thật, nàng rõ ràng là một tên quen tính không nói tiếng phổ thông đàng hoàng, nhưng chỉ cần là ở trước mặt Đào Mộng Trúc, nàng liền nhịn không được muốn nói đàng đàng hoàng hoàng, rõ ràng từng chữ.
"Cô khẩn "chương" cái gì?"
"Không biết." Chân Sảng nhún vai, có lẽ vì Đào Mộng Trúc mang đến cho người khác một cảm giác rất nghiêm túc, cho nên nàng không dám ở trước mặt Đào Mộng Trúc làm càn quá độ.
"Quý phổ rất dễ nghe, cô muốn "núi" thì "núi" a."
"Bắt chước em nữa em quạo nha!"
"Tôi đây không bắt chước, tôi muốn nghe cô hát, nghe xong một bài tôi còn phải đi ngủ nữa." Đào Mộng Trúc hiếm khi giở thói trêu chọc, cười nhạt nhìn về phía Chân Sảng.
"Hát thì hát, chị chờ em pha trò, em tìm nhạc đệm cho chị cười." Chân Sảng nói, tập thể dục nở ngực mấy cái, tìm hồi lâu trong danh sách nhạc đệm, vừa tìm vừa nói: "Tui "núi" với mấy người nha, chính là chiều hôm nay, chiều hôm nay tui có chuyển phát tấm hình đó, em gái kia tìm được Nhật Thiên nhà tui a, tui dò dò trong danh sách fan, định follow lại em, tìm một cái a, ôi mẹ ơi, trong danh sách fan tui thấy được một người đặc biệt tệ hại, hắn chỉ dùng một cái tên thôi đã tạo thành một vạn điểm bạo kích với tui!"
"Mọi người biết là gì không?" Chân Sảng nói, quay đầu hỏi Đào Mộng Trúc: "Chị biết người đó tên gì không?"
"Không biết, tôi có thể đi lục xem." Đào Mộng Trúc nói, lấy điện thoại ra, bấm mở weibo.
"Không cần lục, lục gì nha, em nói cho, người kia tên "Hội yêu mến những người Quá khí võng hồng*"! Lúc đó cả người em cũng ngớ ra rồi, không cẩn thận trở thành quá khí võng hồng. . ." Chân Sảng nói, tìm được một bài 《过火*》 trong danh sách, nói: "Tới đây, tôi hát nồi của Trương Tín Triết, đây là một nồi ca cũ!"
*Chỉ người đã từng được mọi người hoan nghênh bây giờ không còn hot nữa**Bài này mấy subber dịch là Quá nhiều hoặc Quá giới hạn; mặt chữ là "Qua/quá lửa" liên quan đến câu dưới; Dịch theo mặt chữ là Đã từng hotChân Sảng đeo xong tai nghe, tằng hắng giọng, nói: "Kam ôn bêi bi! Để quá khí võng hồng tui đây đem qua cho mọi người nhúm lửa!"
Đào Mộng Trúc cười lắc đầu, không nói gì yên lặng ngồi một bên lắng nghe.
Khác với các khán giả đang nghe stream, Đào Mộng Trúc ngồi bên cạnh Chân Sảng nghe hoàn toàn không có nhạc đệm không có tiếng nhạc cụ, mặc dù nghe vào tai thấy keo kiệt hơn rất nhiều, nhưng nàng sâu sắc cảm thấy bản thân mình đặc biệt.
Đúng vậy, cùng là nghe hát, nhưng ngồi bên cạnh Chân Sảng nghe, so với những người kia mà nói, đã là khác biệt rất lớn.