33. Trở về là tốt rồi
Một bài weibo không chỉ mang đến cho hai người tin tức của tiểu Nhật Thiên, mà còn là một phen đánh mất tìm được về, mừng rỡ như điên.
Nháy mắt Chân Sảng phóng xuống giường, kéo hai tay Đào Mộng Trúc, liên tục xoay vòng trong phòng ngủ, để chân trần một đường từ giường xoay ra tới cửa, tách một cái mở đèn lên.
"La la la~ la la la la la la la la~ ta là đóa hoa tự do hành tẩu~~ la la la~ la la la la la la la la~ ta là đóa hoa tự do hành tẩu~~ " Nàng hát, xoay một vòng lại một vòng, buông tay Đào Mộng Trúc ra, vèo một cái bay tới máy vi tính, vừa lầm bầm "Chỗ nào? Chỗ nào đâu? Em xem cái", vừa nhìn bài weibo có ảnh chụp của tiểu Nhật Thiên.
Giây tiếp theo, ánh mắt Chân Sảng nghiêm túc lên rất nhiều.
Đào Mộng Trúc bước nhanh đến gần nàng, nói: "Tôi đã pm rồi."
"Ừm." Chân Sảng gật đầu, nói: "Nhật Nhật bị thương."
"Sau khi đưa nó về nhà cho nó ăn ngon bù lại." Đào Mộng Trúc vỗ vỗ vai Chân Sảng.
"Ừm!"
Đợi hồi âm, là một quá trình dài dằng dặc mà còn sốt ruột.
Đào Mộng Trúc và Chân Sảng ngồi trước máy vi tính nhiều lần F5 weibo, vô số lần chờ mong lần sau đó sẽ nhận được thông báo tin nhắn, sau đó lại vô số lần lĩnh hội được cảm giác thất vọng.
Bầu trời tối đen ngoài cửa sổ dần chuyển sáng, Chân Sảng mới phản ứng được một việc, ôm cổ tay Đào Mộng Trúc, nói: "Cả đêm qua chị lại không ngủ!"
Đào Mộng Trúc ngẩn người, xua xua tay nói: "Không sao, đừng để ý mấy chi tiết này, tôi không mệt."
"Mắt chị có cả tơ máu rồi! Cái này là quá mệt luôn rồi!" Chân Sảng bắt đầu túm Đào Mộng Trúc lên giường, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị đi ngủ a, em chờ tin tức của Nhật Nhật cho, không chừng chị thức dậy là có thể thấy nó về nhà rồi!"
Đào Mộng Trúc liên tục lắc đầu, lại đặt mông ngồi trở lại trước máy tính, nói: "Bây giờ cô kêu tôi ngủ, tôi cũng không ngủ được a, hơn nữa giờ này mà ngủ, trời không tối thì không tỉnh đó. . ."
". . ." Chân Sảng nhíu nhíu mày, bĩu bĩu môi, cắn răng, giậm chân nói: "Vậy chị gõ chữ đi, gõ xong sớm, hôm nay có thể ngủ sớm!"
Đào Mộng Trúc gật đầu, nói: "Vậy cũng được, giờ tôi gõ chữ."
"Vậy em. . ."
"Nếu cô mệt, thì ngủ thêm lát đi, có tin tức tôi gọi." Đào Mộng Trúc nói.
"Không không không, em về phòng cắt video, không quấy rầy chị." Chân Sảng nói, đi tới cửa, hai tay chống nạnh nói: "Chị phải gõ chữ, lát em trở lại kiểm tra chị có sờ cá hay không!"
"Vâng." Đào Mộng Trúc cười phất phất tay, nhìn theo Chân Sảng vui vẻ nhảy nhót trở về phòng mình.
Sau khi bạn cùng phòng đi, Đào Mộng Trúc mở văn bản mới lên, muốn gõ chữ, lại cảm thấy đầu óc có chút trống rỗng.
Lại một đêm không ngủ, nói không mệt là giả.
Thế nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng nàng như có một sợi dây cung được kéo căng, khiến nàng không dám thư giãn một lúc nào.
Vô luận là vì lấy lòng bạn cùng phòng, hay là vì cố gắng để chính mình trở nên tốt hơn, đều thúc đẩy nàng nhịn không được muốn mất ăn mất ngủ, đào tim móc phổi ra.
Nàng ngồi trước máy vi tính hai mắt không có tiêu cự phát ngốc hồi lâu, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục gõ chữ.
6 giờ rưỡi sáng, người hảo tâm tên Đôi đũa nhỏ kia không có bất cứ hồi âm nào.
7 giờ rưỡi sáng, người hảo tâm tên Đôi đũa nhỏ kia vẫn không có bất cứ hồi âm nào.
8 giờ rưỡi sáng, người hảo tâm tên Đôi đũa nhỏ kia vẫn như trước không có bất cứ hồi âm nào.
Trong khoảng thời gian này, gần như cách nửa tiếng, Chân Sảng sẽ kích động chạy qua hỏi: "Sao rồi sao rồi? Có tin tức chưa?"
"Vẫn chưa có." Đáp án, lần nào cũng như vậy.
Những lúc như vậy, vì che giấu nỗi mất mát của mình, Chân Sảng sẽ nhún vai, nói: "Em biết là không có, thật ra em tới hỏi chị gõ được bao nhiêu rồi, có sờ cá hay không?"
Đối mặt với vấn đề thâm ảo như vậy, phản ứng Đào Mộng Trúc làm ra mỗi lần cũng không quá giống nhau.
Có đôi khi, chỉ động được mười mấy chữ, nàng sẽ trực tiếp nằm sấp trên bàn phím, giả chết nhận lấy khinh bỉ đến từ bạn cùng phòng.
Có đôi khi, động được 1-200 chữ, nàng liền nhìn chung quanh, giả bộ ngắm phong cảnh.
Có đôi khi, động 4-500 chữ, nàng liền đắc ý: "Nửa tiếng 4-500, đây là tiết tấu 1 tiếng 1 nghìn!"
Đi qua đi lại, đã đến 11 giờ rưỡi trưa.
Hai người gọi một phần cơm xào, ôm hộp cơm vào phòng ngủ, ngồi trước máy vi tính vừa ăn vừa tìm chủ đề nói chuyện.
Ngay lúc Chân Sảng oán giận "Chủ thớt này vẫn không online" không biết là lần thứ bao nhiêu , máy vi tính của Đào Mộng Trúc vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Nháy mắt hai người nhìn nhau!
Giây sau đó, Chân Sảng dùng răng ngậm đôi đũa, giơ tay phải lên nhấp mở tin nhắn riêng của Đào Mộng Trúc.
Đôi đũa nhỏ mỗi ngày đều đói bụng: A! Vậy mà lại tìm được chủ nhân cho chó con! Tạm thời chó con đang ở bệnh viện, mẹ em không cho em mang về nhà, bên bệnh viện còn nói họ không có thức ăn cho chó, còn mắc nữa. . . em sắp tan học rồi, đang định đi cho nó ăn, chị có thể đến đón nó thì hay quá!
Đôi đũa nhỏ mỗi ngày đều đói bụng: Địa chỉ ở đường XX chỗ đèn xanh đèn đỏ, quẹo phải đi thẳng mấy phút, phòng khám thú cưng Dương Quang.
Minh Chủ đại nhân: Cám ơn! Vạn lần cám ơn! Tụi chị sẽ đến ngay, xin hỏi đến rồi làm sao liên lạc với em? Số điện thoại của chị ban sáng có đưa em, em xem có tiện nhá máy một cái không [ đáng thương ]
Đôi đũa nhỏ mỗi ngày đều đói bụng: Em lập tức nhá cho chị, các chị đến thì gọi em là được rồi.
Đôi đũa nhỏ nói xong, điện thoại của Đào Mộng Trúc lập tức vang lên, rồi liền bị cúp máy.
Chân Sảng ở bên cạnh kích động nhìn, Đào Mộng Trúc vừa mới lưu số điện thoại xa lạ đó, nàng liền có chút không kiềm chế được tâm trạng, sau khi đứng dậy vừa đá chân, vừa lớn tiếng giục Đào Mộng Trúc nhanh thay quần áo, trình độ nôn nóng đó, chỉ kém cầm con dao đặt sau lưng người khác thôi.
Trong lúc bị Chân Sảng giục, Đào Mộng Trúc liên tục gật đầu, nói: "Tôi làm liền đây, cô cũng đi thay đi."
"Ừm, em đi, chị nhanh lên đó!" Đào Mộng Trúc nhìn theo Chân Sảng nhảy về phòng, đang chuẩn bị thay quần áo, ngay lúc đứng dậy lại cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu choáng váng vô cùng, nhất thời đứng không vững, đưa tay đỡ góc bàn chậm rãi hít sâu vài lần, tầm nhìn mới khôi phục lại bình thường.
"Minh Chủ, sao chị còn ở đó a, em thay xong rồi!" Bên ngoài truyền đến tiếng giục của bạn cùng phòng.
"Tới ngay." Đào Mộng Trúc vội vã buông góc bàn, đóng cửa lại, thay áo ngủ ra.
Sau khi ra ngoài, hai người liền lo lắng không yên chặn một chiếc taxi trống đi ngang qua mình, chạy đến bệnh viện thú cưng Đôi đũa nhỏ nhắc đến.
Dọc đường đi, Đào Mộng Trúc cứ hỗn loạn nửa tỉnh nửa mơ, mãi đến khi bị Chân Sảng kéo xuống xe mới thanh tỉnh được một chút.
Hai người vừa vào cửa liền thấy một tiểu cô nương tóc ngắn sóng vai, thoạt nhìn khoảng 16-17 tuổi, ngồi chơi điện thoại trên ghế.
Chân Sảng nghiêng đầu nhìn Đào Mộng Trúc, Đào Mộng Trúc yên lặng cúi đầu gọi điện thoại cho "Đôi đũa nhỏ".
Giây tiếp theo, chiếc điện thoại của cô bé liền vang lên.
Nàng còn chưa kịp tiến lên, Chân Sảng đã chạy vội tới, nói: "Chào em gái! Tui là người mất chó trên weibo!"
"A?" Đôi đũa nhỏ sửng sốt nửa giây, lập tức bừng tỉnh: "Ùi! Chị chính là Minh Chủ đại nhân?"
"Ặc. . ." Chân Sảng nhìn Đào Mộng Trúc.
"Chị có thể ký tên cho em không?" Đôi đũa nhỏ khẩn trương đứng dậy, nói: "Em có hơi khẩn trương. . . em có nghe qua tên của chị, em có một người bạn đặc biệt thích tiểu thuyết của chị. . . haiz, lần đầu tiên em nói chuyện với tác giả sống, nói năng có hơi lộn xộn!" Nàng nói, từ trong túi sách lấy ra một quyển 《Thiên nhai khách ẩm tri giao tửu》 và bút, nắm chặt trong tay, một đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn Chân Sảng: "Hôm nay bạn học của em nghe nói con chó em nhặt là của chị, còn đặc biệt lén lút đưa quyển sách này cho em, bảo em xin chữ ký của chị!"
"Ặc, em nhầm người, không phải tui." Chân Sảng nhún vai, lôi Đào Mộng Trúc đang đứng một bên qua, nói: "Đây mới là Minh Chủ."
"A, xin lỗi xin lỗi!" Đôi đũa nhỏ nói, cầm quyển sách trình lên trước mặt Đào Mộng Trúc.
Tinh thần của Đào Mộng Trúc còn trong trạng thái bán tự do, rũ mắt bắt gặp quyển tiểu thuyết mình viết, nhất thời có chút mờ mịt: "Này là cái gì?"
"Tiểu thuyết của chị a! Người ta tìm chị xin chữ ký a!" Chân Sảng nói, vỗ vỗ vai Đào Mộng Trúc, giải thích với Đôi đũa nhỏ: "Chị ý còn đang sống trong mộng."
Đào Mộng Trúc yên lặng nhận sách và bút, hỏi: "Chó đâu?"
"Đúng vậy, chó đâu?" Chân Sảng như vừa tỉnh mộng.
"À à à, nó vừa mới đổi thuốc, em đưa chị đi thăm nó!" Đôi đũa nhỏ nói, bước nhanh dẫn đường.
Phòng bệnh thú cưng không lớn, tiểu Nhật Thiên ỉu xìu, yên lặng nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ xíu, sức sống như bị rút hết, yên lặng không hé răng nhìn ra cửa sổ.
Chân Sảng thử gọi tên nó một tiếng, chỉ thấy nó quay phắt đầu ra, nhìn về phía hai chủ nhân ngoài cửa.
Đôi mắt một giây trước còn uể oải không phấn chấn bỗng chốc mở tròn vo, sau khi trầm mặc hai giây, đôi mắt tròn vo ấy dường như có nước mắt đảo quanh, giây sau đó liền ấu u u kêu lên, nức nở như bị ủy khuất, nhưng càng giống như khóc vì mừng rỡ được tương phùng.
Chân Sảng muốn tiến lên ôm tiểu Nhật Thiên, bác sĩ lại ngăn cản nàng: "Chân của nó có lẽ bị xe đạp đυ.ng bị thương, hiện tại chúng tôi chỉ mới băng bó xử lý căn bản, chưa chụp hình cũng như chưa thử máu, không xác định được trên người có vết thương khác hay không, có bị nhiễm khuẩn hay không, trước lúc kiểm tra hoàn tất chúng tôi không kiến nghị chủ nhân thân thiết với thú cưng của mình, bởi vì không được vệ sinh, và có khả năng sẽ tạo thành lần thương tổn thứ hai cho nó."
Vẻ mặt Chân Sảng nghệt ra gật gật đầu, thu hồi cuồng nhiệt, yên lặng đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ ngồi chồm hổm xuống.
"Âu gâu~ " Đôi mắt tiểu Nhật Thiên gắt gao nhìn Chân Sảng.
"Lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?" Chân Sảng đưa tay quét quét mũi nó.
"Gâu gâu gâu!" Tiểu Nhật Thiên sủa tiếng chó không ai nghe hiểu.
"Chị không biết tại sao em muốn bỏ tụi chị lại, chạy theo chiếc xe kia, dù sao lần này thấy em bị thương, chị tha thứ cho em, nếu như có lần sau nữa. . ." Chân Sảng nói, cắn răng: "Còn có lần sau, nửa tháng không cho em ăn sườn lợn! Nghiêm túc đó!"
"U~ "Tiểu Nhật Thiên ủy khuất cúi đầu, từ lỗ mũi phát ra mấy tiếng ư ư.
Chân Sảng nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu Nhật Thiên, thấp giọng thì thào: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. . ."