Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 32: Phát hiện mục tiêu tiểu Nhật Thiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
32. "Có người nhìn thấy chúng ta nhật rồi!"



Dưới ánh nhìn sinh không thể luyến của tiểu ca trực ban, hai người tìm hồi lâu, bỗng nhiên Chân Sảng kêu lên một tiếng.

Nàng mừng rỡ chỉ vào một góc màn hình, nói: "Mới vừa rồi, em thấy tiểu Nhật Thiên!"

Tiểu ca trực ban phản ứng một chút với tiểu Nhật Thiên là cái quỷ gì, sau khi hoàn hồn vội vã tua video về một chút, ba người chăm chú nhìn vào khu vực Chân Sảng chỉ.

Giữa video giám sát lờ mờ, tiểu Nhật Thiên đang nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng buồn bã đi vào điểm mù camera không quay tới.

Sau đó, mặc kệ tìm video giám sát khu vực gần đó thế nào đi nữa, cũng không tìm thấy bóng dáng tiểu Nhật Thiên.

Dưới sự khuyên bảo liên tục của tiểu ca trực ban, Đào Mộng Trúc và Chân Sảng hai người thất vọng đi về.

1 giờ 40 mấy, hai người tiện đường mua hai tô bún gạo chua cay dưới lầu, về nhà lấp bụng.

Chân Sảng ăn xong liền vọt vào phòng ngủ mở máy kiểm tra weibo, sợ bỏ lỡ bất cứ một tin tức nào liên quan đến tiểu Nhật Thiên.

Một đêm không ngủ, lại giày vò cả buổi sáng, trở về máy vi tính đầu óc Đào Mộng Trúc có chút ngẩn ngơ, mí mắt nặng nề, rồi đầu óc lại giống như có một ý chí chống đỡ cho bản thân không gục.

Nàng nhìn bình luận và chuyển phát trên weibo mình một hồi, đại bộ phận là mong tiểu Nhật Thiên sớm ngày về nhà, tiểu bộ phận là khóc lóc kể lể chó nhà mình cũng đi lạc rồi không quay lại nữa, đương nhiên, còn có một ít người có lòng cung cấp phương pháp và kinh nghiệm, bọn họ tự kể chuyện chó nhà mình sau khi đi lạc làm sao tìm trở về, lại cường điệu dắt chó đi dạo nhất định phải đeo xích. . .

Giờ khắc này Đào Mộng Trúc cũng hối hận muốn điên rồi.

Vốn tưởng tiểu Nhật Thiên đã có thể tự giác đi theo mông nàng và Chân Sảng, không cần phải xích nó nữa, không xích nó còn có thể chơi thỏa thích, ai mà ngờ nó vậy mà lại chạy theo một chiếc xe?

Đào Mộng Trúc yên lặng thở dài nặng nề một hơi, nhìn qua đồng hồ, 2 giờ rưỡi rồi. . .

Hay là, đi ngủ một giấc đi.

Nghĩ như vậy, nàng nhìn về chiếc giường sau khi thức dậy vẫn chưa kịp sửa sang lại, cảm giác trên đó có một luồng ma lực đang hấp dẫn mỗi một dây thần kinh của nàng. . . ừ, vậy đi ngủ thôi, nàng cúi đầu đặt đồng hồ báo thức.

Nhưng mà, sau khi chỉnh đồng hồ báo thức vào 6 giờ, lý trí nói với nàng, tự biết bản thân một khi đã ngủ thì sét đánh cũng không tỉnh lại, chương mới hôm nay phải làm sao bây giờ?

Đấu tranh hồi lâu, nàng nhịn không được dựa lưng vào ghế, mơ màng nhắm mắt lại.

Vài phút sau, Đào Mộng Trúc giật mình một cái, tỉnh dậy từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đấu tranh xem có nên mở văn bản lên hay không, nhìn số tiền và bình luận tăng cao vì lượng cập nhật gần đây, nàng khẽ cắn môi nhấp mở văn bản.

Thật ra rất nhiều thời gian, mệt mỏi chính là mạnh mẽ, sau khi qua cơn mệt mỏi, tinh thần liền tăng lên không ít.

Đào Mộng Trúc cảm thấy ngày hôm nay mình như ăn phải thuốc, từ 3 giờ bắt đầu gõ chữ, 6 giờ đã hơn 5 ngàn.

Hồ Tiểu Dương: Tớ cơm nước xong rồi, gõ chữ nha, Minh Chủ Ngọc Ngọc đến không?

Ngày Một Vạn: 5131

Hồ Tiểu Dương: (⊙o⊙). . .

Văn Hoang Cầu: Hôm nay chích máu gà à?

Ngày Một Vạn: Tôi đi ăn cơm đã, ăn xong rồi gõ.

Đào Mộng Trúc nói, ngáp một cái dài, đứng dậy đi vào bếp hâm nóng cơm thừa canh cặn tối hôm qua, lớn tiếng bắt chuyện với Chân Sảng một câu, sau đó ỉu xìu ngồi phát ngốc trước bàn cơm.

Chân Sảng đi vào bếp thì cũng là bộ dạng ỉu xìu, nàng ngồi xuống bên cạnh Đào Mộng Trúc, ngáp một cái, nói: "Ăn ăn ăn."

"Tối nay chúng ta đến chỗ dắt chó hôm qua tìm xem, hỏi coi có ai thấy Nhật Nhật không. . ." Đào Mộng Trúc cầm lấy đũa trầm mặc hai giây, nói: "Sẽ tìm được."

Chân Sảng gật đầu, vùi đầu yên lặng rất nhanh đã ăn hết cơm, đứng dậy vài bước đi tới cửa, đổi giày xong, vẻ mặt tích cực ngồi xổm ở ngoài, ôm điện thoại chờ Đào Mộng Trúc.

Tối đó hai người đi chung quanh chỗ ngày thường dắt chó ngăn người lại hỏi han, những cửa hàng gần đó cũng bị hỏi một lần, nhưng không có bất cứ tin tức gì, từ tối hôm qua sau khi chạy đi tiểu Nhật Thiên cứ như bị bốc hơi, tìm thế nào cũng không ra.

Về đến nhà thì đã là 9 giờ hơn.

Uể oải cả ngày Chân Sảng về phòng mình tắt máy vi tính, đi tắm sau đó thay áo ngủ, ôm con chó bông tối hôm qua nói không muốn ôm bò lên giường Đào Mộng Trúc, một tay cầm điện thoại, một tay ôm chó bông, không được bao lâu liền nặng nề nhắm hai mắt lại.

Nhìn Chân Sảng phía sau lưng ngủ như chết, Đào Mộng Trúc không khỏi ấn ấn huyệt thái dương, mở group chat bốn người lên nhìn sơ qua.

Hồ Tiểu Dương: Gõ chữ nè @Ngày Một Vạn

Hồ Tiểu Dương: Cơm nước xong chưa zạ (⊙o⊙). . . @Ngày Một Vạn

Văn Hoang Cầu: Đi tìm chó rồi chăng?

Hồ Tiểu Dương: (⊙o⊙). . .

Lang Sơn Ngọc: Nhị Hồ, Ngọc Ngọc muốn gõ chữ, dù bây giờ Ngọc Ngọc vẫn còn là trứng.

Hồ Tiểu Dương: Vô, 2213

Lang Sơn Ngọc: [ vẻ mặt ngớ ngươi ]

Ngày Một Vạn: Tôi về rồi đây, gõ chữ nào, 5131

Hồ Tiểu Dương: 1141, đây là chương thứ hai.

Ngày Một Vạn: Tới.

Lang Sơn Ngọc: [ đáng thương ] Ngọc Ngọc vẫn là chương đầu, 741

Văn Hoang Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] mấy đứa cố gắng lên.

Đào Mộng Trúc thở sâu một hơi, muốn bắt lấy đoạn văn trước đó để tiếp tục gõ, lại phát hiện đầu óc có hơi mơ màng, quên mất ban ngày đã viết những gì, vì vậy bắt đầu đọc lại.

Đọc rồi đọc, tầm nhìn càng lúc càng không rõ, bàn tay đặt trên bàn phím cũng từ từ không nghe lời.

Nửa tiếng sau. . .

Hồ Tiểu Dương: 2275

Lang Sơn Ngọc: 1017

Bỗng nhiên Đào Mộng Trúc giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy văn bản của mình xuất hiện rất nhiều chữ kỳ quái, ví dụ như: "Tiểu Nhật Thiên đóng cửa toilet lại", "Học được cường gian*", "Bạn cùng phòng", "Đờ mờ mờ", "Giường". . .

*Là meme học được kiên cường, bạn ý đổi thành cường gian(hấp diêm), bạn cùng phòng (乛▽乛)

Vẻ mặt hoảng sợ xóa hết ba thứ lộn xộn này, đứng dậy vọt ra phòng khách uống từng ngụm nước lạnh trước máy lọc.

Quả nhiên ngày nghĩ đêm mơ, còn chưa bắt đầu mơ, mới nhắm mắt một hồi, trong văn bản đã xuất hiện nhiều thứ kỳ quái như vậy. . . cũng may bạn cùng phòng ngủ rất say, không có thấy.

Sau khi uống nước bình tĩnh lại, Đào Mộng Trúc yên lặng trở về máy vi tính, phát ngốc nhìn Hồ Dương và Ngọc Ngọc báo số lượng từ 10 phút trước, sau đó cũng báo cáo tiến độ hầu như không chút nhúc nhích của mình. . .

Ngày Một Vạn: 5144

Hồ Tiểu Dương: Minh Chủ cậu sờ cá!

Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc nhanh hơn Minh Chủ, Ngọc Ngọc có thể khoe khoang cả năm [ tiếng cười hủy thiên diệt địa ]

Ngày Một Vạn: . . .

Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thời gian, 10 giờ 23. . . cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực!

Ngày Một Vạn: Tới đây.

Hồ Tiểu Dương: 3017, hai chương hôm nay tớ gõ xong rồi, Minh Chủ Ngọc Ngọc cố gắng lên.

Ngày Một Vạn: . . .

Lang Sơn Ngọc: 1247, Ngọc Ngọc kẹt văn khóc rồi [ đau lòng nhặt bản thân lên ]

Văn Hoang Cầu: Chỉ mình tôi thắc mắc hôm nay Trúc Tử mấy giờ thức dậy à? Con nhỏ 4 giờ sáng mới đăng chương kia [ bye-bye ]

Ngày Một Vạn: [ học được kiên cường ] tôi không ngủ, đăng chương xong phát ngốc một hồi thì đi tìm tiểu Nhật Thiên rồi.

Văn Hoang Cầu: [ khinh bỉ IQ ] còn gõ cái rắm, đi ngủ đi.

Lang Sơn Ngọc: Sợ đến tớ cũng kẹt văn rồi! Minh Chủ muốn điên rồi hả, nhanh đi ngủ a!

Hồ Tiểu Dương: (#°Д°)

Ngày Một Vạn: 5 ngàn thôi mà, cũng không nhiều.

Ngày Một Vạn: Nếu tốc độ ổn định, cũng 4-5 tiếng thôi.

Ngày Một Vạn: Tôi đi đây.

Văn Hoang Cầu: Còn muốn sống không vậy?

Lang Sơn Ngọc: [ quỳ lạy ] Chỉ những lúc deadline Ngọc Ngọc mới có tinh thần như vậy Orz. . .

Hồ Tiểu Dương: Chưa từng có tinh thần như vậy. . .

Văn Hoang Cầu: Con nhỏ có lưu bản thảo không được lên tiếng.

Hồ Tiểu Dương: [ vẻ mặt ngớ người ] ò. . .

. . .

Lúc Đào Mộng Trúc tắt group chat đi thì nghĩ như thế này: 5 ngàn thôi mà, nếu tốc độ ổn định, cũng chỉ 4-5 tiếng thôi, đại bạo phát một phen như hồi sáng cắn thuốc, không chừng có thể ngủ sớm hơn.

Nhưng mà, hiện thực tàn khốc hơn tưởng tượng nhiều.

Trạng thái hưng phấn như cắn thuốc ban sáng đạt được do mệt mỏi quá cùng cực đã biến mất không thấy tung tích, thứ còn lại chính là uể oải, uể oải và uể oải.

Dưới sự tấn công của sâu ngủ một lần lại một lần, tốc độ gõ chữ của nàng gần như rơi xuống 1 tiếng 500.

Tỉnh tỉnh ngủ ngủ, tỉnh tỉnh ngủ ngủ, một đến một đi, bầu trời ngoài cửa sổ từ từ sáng, nàng mới đăng chương mới hôm nay, đần đần độn độn leo lên giường.

Nháy mắt ngã đầu, nàng nhìn lướt qua Chân Sảng đang ngủ say bên cạnh, lại có chút mơ màng, nàng gần như quên mất vì sao bạn cùng phòng lại ở trên giường mình, nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, nhắm mắt một cái, liền nặng nề ngủ thϊếp đi không hay không biết.

Chân Sảng thức dậy đã là 9 giờ sáng, quá lâu không dậy sớm như vậy, cho nên lúc nàng cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ thì đầu óc sinh ra ý nghĩ ngủ thêm hai tiếng nữa.

Nhưng mà nàng không có ngủ tiếp, chỉ nhẹ nhàng trở người, phát ngốc nhìn Đào Mộng Trúc một hồi, sau đó ôm lấy điện thoại, mở Tấn Giang đọc chương Đào Mộng Trúc mới đăng.

Chương này, có chút bất ngờ là sai chính tả hơi nhiều. . .

Chân Sảng giương mắt nhìn Đào Mộng Trúc một chút, ném một bông hoa dưới bình luận, rồi lướt đọc bình luận của các độc giả khác.

Bạn mạng: Tôi không phải Tiểu hồng đào - Cho điểm: 2; Nhận xét chương: 127

Càng ngày càng không thích Sơn Quỷ, quá ích kỷ, tác giả à thành thật nói với tôi đi, cô ghét nam phụ phải không? Bộ nào độc giả cũng công nhận nam phụ tốt hơn nam chính

[ Lầu 1 ] Bạn mạng: Mạch Trần

Không thích Sơn Quỷ, quá ích kỷ +1

[ Lầu 2 ] Bạn mạng: Bộ Bộ

Không thích Sơn Quỷ, quá ích kỷ +2

[ Lầu 3 ] Bạn mạng: Cuồng ma giục cập nhật khó mà nói ra

Tôi rất thích nam chính nha! Ai nói bộ nào nam phụ đều tốt hơn nam chính chứ, bản thân mình thích là được rồi, đừng có tùy tiện đại diện người khác.

[ Lầu 4 ] Bạn mạng: Thiếu nữ ăn an lợi không

Thích nam chính cũng không phải một mình cô!

[ Lầu 5 ] Bạn mạng: Nhất quế tử

Mấy cô từ từ giành, nữ chính tôi ôm đi!

[ Lầu 6 ] Bạn mạng: Cô hầu nhỏ của Minh Chủ

Tôi nhớ Minh Chủ từng nói, nam chính chỉ xuất hiện cho nữ chính yêu, còn nam phụ là để cho độc giả yêu, mặc kệ các người tin hay không, thật ra nữ phụ với nữ chính mới là chân ái, cho nên couple của bộ truyện này là Phong Linh x Trần Song.

Bạn mạng: Tác giả đại đại đăng chương đi - Cho điểm: 2; Nhận xét chương: 127

Trời! Đại đại à ngài vậy mà lại ngừng ngay đoạn này! Có còn nhân tính không!

Bạn mạng: Thiên Thiên - Cho điểm: 2; Nhận xét chương: 127

Thấy tác giả nói trên weibo hai ngày trước làm mất chó, tìm chung quanh, tôi còn tưởng không có chương mới rồi, thức dậy thấy chương, mừng phát khóc luôn!

Bạn mạng: Tiểu khăn quàng cổ - Cho điểm: 2; Nhận xét chương: 127

Vốn tưởng Sơn Quỷ có thể buông bỏ thù hận quá khứ, đi đến bên Trần Song rồi, kết quả đọc xong chương này, đột nhiên cảm thấy Sơn Quỷ chưa thể quên được Hồ Ly, y vẫn coi Trần Song là một thanh kiếm của U Minh Quân, dù kịch giả thành thiệt, dù là nhập vai quá sâu, cũng không thay đổi được bản chất lợi dụng. Y muốn U Minh Quân đền mạng cho Hồ Ly, lại muốn Trần Song ở bên cạnh mình, nghĩ hay thật. Đàn ông như vậy thật sự không đáng yêu.

[ Lầu 1 ] Bạn mạng: Tác giả đại đại đăng chương đi

Sơn Quỷ thật sự siêu ích kỷ, giãy giụa thống khổ thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật y là một tên cặn bã, tâm cơ!

[ Lầu 2 ] Bạn mạng: -2

Các người chỉ nhìn Sơn Quỷ có lỗi với nữ chính, Sơn Quỷ chém gϊếŧ nam phụ, sao không nhìn lúc trước nam phụ đối xử với Sơn Quỷ thế nào? Nam phụ là một tên tâm cơ, nữ chính không nhìn thấy mà thôi.

[ Lầu 3 ] Bạn mạng: Đê ma ma

Phong Linh đã sớm nhìn thấu tất cả nhưng lần nào cũng không nói gì, chỉ cần Song Song bị thương, nàng sẽ đứng ra nói: Nam nhân đều không phải thứ tốt, nàng hãy. . . (giản lược một vạn từ phương hướng GL văn)

Bình luận dưới truyện vẫn kịch liệt như vậy, bởi vì Đào Mộng Trúc không quản mọi người YY, cho nên độc giả YY nam chính và nam phụ, nữ chính và nữ phụ xưa nay không ít, có đôi khi bình luận rất có ma tính, làm cho người ta nhịn không được muốn ăn mấy miếng an lợi thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái này một chút.

Chân Sảng duỗi người một cái, lại cuộn chuột xem bình luận, bỗng nhiên nhìn thấy một bình luận khinh bỉ giờ đăng chương, không khỏi sửng sốt.

Bạn mạng: Thời gian đăng chương này, Minh Chủ sao chị chưa thăng thiên đi? - Cho điểm: 2; Đánh giá chương: 127

Nhìn tên tôi, không giải thích.

[ Lầu 1 ] Bạn mạng: Manh cầu tử

[ ta và các bạn đều sợ ngây người.jpg ] đủ kiểu tìm đường chết.

[ Lầu 2 ] Bạn mạng: Đã bị dọa sợ

Mới phát hiện chương này đăng lúc 6 giờ (#°Д°)

[ Lầu 3 ] Bạn mạng: Cuồng ma giục cập nhật khó mà nói ra

Minh Chủ chú ý thân thể a, nếu mấy ngày nay bận rộn tìm tiểu Nhật Thiên thì ngưng cập nhật đi được không!

Minh Chủ vậy mà lại đăng chương mới vào 6 giờ sáng. . .

Chân Sảng kinh ngạc nhìn về phía Đào Mộng Trúc đang ngủ say bên cạnh mình, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra hai ngày nay, không khỏi có chút áy náy và đau lòng.

Cẩn thận mà nghĩ, nàng thì ngủ thoải mái, nhưng hôm qua Đào Mộng Trúc 4 giờ sáng mới đăng xong chương mới, 5 giờ mấy đã ra ngoài tìm tiểu Nhật Thiên, dằn vặt cả buổi sáng, chiều về thì vẫn luôn gõ chữ, buổi tối cơm nước xong lại cùng nàng ra ngoài tìm tiểu Nhật Thiên. . .

Dường như từ khi tiểu Nhật Thiên đi lạc đến giờ, cơ hồ Đào Mộng Trúc không có nghỉ ngơi đầy đủ, dù cho mệt chịu không nổi, nhưng có thời gian vẫn ra ngoài tìm chó với nàng, dù không có thời gian chợp mắt, nhưng cũng không có một tiếng oán giận nào.

Chân Sảng cầm điện thoại trầm tư hồi lâu, cuối cùng yên lặng thở dài một hơi, nhẹ nhàng xuống giường, đi về phòng mình.

Đào Mộng Trúc thức dậy thì đã 5 giờ chiều, vừa cảm thấy ngủ tới 11 giờ rồi, mở mắt thấy đồng hồ thì cả người đều ngớ.

Bạn cùng phòng vậy mà lại không gọi nàng dậy ăn cơm. . . không có ở nhà sao?

Đào Mộng Trúc dụi dụi mắt, lảo đảo đi tới cửa phòng bên, đẩy ra nhìn vào bên trong.

Bạn cùng phòng đang cắt ghép biên tập video của mình, vừa nhìn chằm chằm weibo, nghe được tiếng cửa đẩy vào, lập tức trừng lớn mắt quay đầu nhìn Đào Mộng Trúc, đầu óc Đào Mộng Trúc nháy mắt đơ ra, đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích mà trừng đáp lại.

Nhất thời bầu không khí xấu hổ, Chân Sảng là người phản ứng trước, nói: "Dậy rồi à."

"Ừm, sao cô không gọi tôi dậy ăn trưa?"

"Cả ngày hôm qua không ngủ rồi, ngày hôm sau còn chịu đựng cả đêm, sao em dám gọi chị a." Chân Sảng nói, bĩu môi: "Lỡ như ăn cơm xong chị lại đi gõ chữ, gõ rồi gõ tự dưng ngã ra chết, thế nào cũng để lại ám ảnh tâm lý cho em."

Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười.

"Hôm nay có vài chủ tiệm thú cưng gọi điện cho chúng ta, em đi xem một vòng, chó mới nhập của họ đều không phải Nhật Nhật." Chân Sảng nói, thở dài một tiếng.

"Chỉ mới hai ngày thôi, đừng lo lắng." Đào Mộng Trúc nói, cười cười: "Tối nay chúng ta lại ra ngoài tìm, không chừng tiểu Nhật Thiên lạc đường thôi, ở ngay gần đây, muốn về nhà lại không nhớ nên đi đường nào. . . cũng có khả năng gặp phải cô chó nào đẹp đẹp, hiện tại vui đến quên trời đất a."

Chân Sảng lắc đầu, xua tay nói: "Chúng ta hỏi nhiều người như vậy rồi, còn để lại số điện thoại, nếu thật sự có người nhìn thấy, sẽ gọi điện, vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào, có lẽ Nhật Nhật không có ở gần đây. . . nếu chị không xin nghỉ, vậy đi gõ chữ đi, gõ xong sớm nghỉ ngơi sớm, em làm xong video này sẽ kiểm tra xem chị có sờ cá hay không."

Nhất thời Đào Mộng Trúc không có sức phản bác, cứ thế ngớ ra mấy giây sau đó nhẹ nhoẻn khóe miệng lên, mang theo tí ti ấm áp không dễ phát hiện, xoay người đi về phòng mình.

"À, em dùng điện thoại của chị gọi hai phần cơm ngoài rồi, chị chú ý điện thoại chút nha!" Giọng nó Chân Sảng truyền qua từ bức tường.

"Ừ." Đào Mộng Trúc đáp lại, ngáp một cái, mở khu bình luận ra lướt đại thể mấy lần, tìm được hoa Chân Sảng tung, đáp lại một câu chút chùn chụt, sau đó tắt trang web đi gõ chữ.

Chân Sảng cắt ghép biên tập xong video của mình thì đã là 11 giờ tối.

Vẫn như hai ngày trước, nàng rón rén bò lên giường Đào Mộng Trúc, sau đó lại lăn lộn mấy vòng, rốt cuộc tìm được một tư thế chơi điện thoại tương đối thoải mái.

"Chị còn thiếu bao nhiêu chữ?"

"5 ngàn." Đào Mộng Trúc nói, nhìn văn bản chỉ có 4 ngàn 3 từ —— thật ra là 5 ngàn 7.

Chân Sảng bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Hay là hôm nay chị đăng chương ít một chút đi, Nhật Thiên bảo bối nhi của chúng ta đi lạc, độc giả có thể thông cảm mà?"

"Ba ngày nay cô không stream, một đống người bình luận trên weibo oán giận người không bằng chó kia kìa." Đào Mộng Trúc lắc đầu, cười nói: "Bọn họ thông cảm, nhưng mà tôi không làm được là không làm được, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. . . hiện tại đạo văn đầy trời, chén cơm sáng tác này vốn ăn không ngon, không nhân lúc còn viết được mà cố gắng cố gắng, sau này làm gì có của mà gặm?"

"Thỉnh thoảng cho bản thân một ngày nghỉ cũng đâu có ảnh hưởng. . ."

"Nhiều ít cũng có đó, ví dụ như đánh giá siêng năng, ví dụ như hố truyện chưa lấp." Đào Mộng Trúc duỗi lưng, nói: "Lại ví dụ như, một ngày không đăng truyện, sẽ có vài độc giả cảm thấy mình không siêng năng, sẽ bỏ truyện của mình vào danh sách đợi mập đợi hoàn rồi đọc, ít đi vài người đặt mua này, không chừng một ngày nào đó trong tháng phải đói bụng. . . độc giả nào cũng thích tác giả siêng năng, văn có chủ đề và trình độ, chịu khó cập nhật, thu nhập chắc chắn cũng tốt như tốc độ cập nhật."

"Phức tạp ghê, em không hiểu được mấy cái này, em chỉ cảm thấy chỉ cần dễ nhìn, bao lâu cập nhật cũng không sao hết, không đào hố là được rồi. . . nếu như em rất lâu rất lâu không đăng video, mỗi lần cập nhật, đều có rất nhiều rất nhiều người nói "Người mất tích đã trở lại", bọn họ sẽ không ghét bỏ em chỉ vì em lười biếng." Chân Sảng nói, đạp chân ra duỗi: "Nhưng mà em có một người bạn làm chủ bá trên YY, nhỏ cũng nói với em, đôi khi bận quá không có thời gian stream, vài ngày sau đó stream, lượng người xem giảm đi rất nhiều rất nhiều. . . em không hiểu được, nếu đã thích, chờ đợi hai ba ngày cũng không được sao?"

"Nếu như chỉ tùy tiện chơi đùa, vậy thì đúng là không cần để ý những thứ này, luôn có người chân ái nguyện ý chờ đợi mình, những người không muốn chờ thì mặc bọn họ bỏ đi cũng được." Đào Mộng Trúc nói, nhún vai: "Nhưng nếu như đã xem nó là một công việc, không thể vì không có ai giám sát, thời gian tự do, thì không nghiêm túc làm việc được. . . bởi vì chỉ cần một lần lười biếng chọc giận một người đều trực tiếp liên quan đến Mao gia gia* a."

*Mao Trạch Đông trên tờ tiền

Chân Sảng nhìn màn hình khóa điện thoại, không biết nên bấm cái gì.

"Nói thẳng ra thì, mệt như vậy, cũng bởi vì tôi không đủ lợi hại. . . cô xem có vài tác giả, dù một năm bọn họ không viết một quyển sách, mỗi ngày vẫn có thể sống bằng tiền bản quyền không lo chết đói, một bộ tiểu thuyết bán chạy các loại in ấn tái bản, bản quyền phim và điện ảnh, bản quyền game, bán một lần là cả triệu đồng, thậm chí nhiều hơn. . ." Đào Mộng Trúc nói, thở dài một hơi: "Thật sự viết đến trình độ đó, đừng nói là thỉnh thoảng lười biếng, dù một tháng mới có một chương, cũng có đống lớn đống lớn người chạy tới tặng tiền."

"Sẽ có ngày đó!" Chân Sảng siết tay, giống như đây không chỉ là ước mơ của Đào Mộng Trúc, mà còn là tương lai nàng chờ mong.

Thật ra, có ngày đó hay không, không quan trọng.

Chỉ cần có đủ vốn, làm tôi không mặc cảm tự ti trước mặt người khác, là đủ rồi. . .

Thần sắc Đào Mộng Trúc phức tạp nhìn về phía Chân Sảng, nhưng ánh mắt của đối phương không có đặt trên cơ thể nàng, mà chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Ngủ đi, chuyện

Nhật Nhật, sáng mai nghĩ tiếp, mấy ngày nay weibo cũng sắp bị cô lướt nát rồi, cũng không thấy tin tức gì, nghỉ ngơi sớm một chút, mới có sức lực tìm nó." Đào Mộng Trúc nói, dời ánh mắt về nhiệm vụ đăng chương hôm nay.

"Minh Chủ, cố gắng lên!" Chân Sảng nói, nhẹ giọng bồi thêm một câu: "Ngủ ngon."

"Mộng đẹp." Đào Mộng Trúc cười đáp.

Chân Sảng ngủ rất nhanh, Đào Mộng Trúc đi ra cửa phòng tắt đèn, lại nhẹ nhàng nhón chân trở về máy vi tính tiếp tục phấn đấu.

Đêm khuya vắng vẻ luôn có tiếng chó sủa từ xa truyền đến, nhiễu cho tâm thần Đào Mộng Trúc không yên.

Chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy chính là tiểu Nhật Thiên đang ở một chỗ nào đó ủy khuất kêu lên, chờ hai người đi đón nó về.

Cho nên nàng thu nhỏ weibo lại, đặt qua một góc màn hình, mỗi khi viết được 500 chữ, nàng liền liếc mắt nhìn qua, như là ma chướng, tin tưởng mình có thể đợi được tin tức liên quan đến tiểu Nhật Thiên.

Vào ngay lúc 5 giờ sáng nàng đăng chương mới lên, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên trên weibo có một thông báo được tag.

Giống như bình thường, nàng mang theo hy vọng, lại chuẩn bị xong thất vọng, thuận tay bấm vào thông báo tag kia.

Giây tiếp theo, ảnh chụp của tiểu Nhật Thiên nháy mắt làm cho Đào Mộng Trúc đang buồn ngủ tỉnh táo trở lại!

Đôi đũa nhỏ ngày nào cũng đói bụng:

Ở trên đường XX nhặt được một con chó con bị thương, chân sau bị trầy da, đi đứng không tiện, bụng đói tới lép xẹp, rất đáng thương. Vừa mới đưa đến bệnh viện thú cưng xử lý vết thương một chút, có người hảo tâm nào chung thành phố nguyện ý nhận nuôi nó không? Chia sẻ giùm nha!

[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Chuyển phát 41 Bình luận 12 Like 34

Vô lễ_Gọi tại hạ là Mỹ Ngưu Tử: Đây không phải là tiểu Nhật Thiên sao! @Tam Khuy Khẩu Nha - Like 1

Vô lễ_Gọi tại hạ là Mỹ Ngưu Tử: Chủ thớt ơi! Con chó này là của @Minh Chủ đại nhân! Tên là tiểu Nhật Thiên!

Minh Chủ đại nhân: Hồi phục @Vô lễ_Gọi tại hạ là Mỹ Ngưu Tử: Vạn lần cám ơn!!

Đây là weibo mới đăng từ chiều hôm qua, không được bao nhiêu người chuyển phát.

Đào Mộng Trúc kích động tới cầm chuột cũng không xong, vội vã viết một câu cảm kích liền pm cho chủ thớt, sau khi gửi xong mới phát hiện mình quên ghi phương thức liên lạc, lại dùng một loại tốc độ chết không kịp đầu thai gửi QQ và số điện thoại đi.

Nàng cố gắng bình phục tâm tình của mình, sợ đánh thức Chân Sảng, nhưng phát hiện một mình mình hoàn toàn không thể tiêu hóa được nỗi vui sướиɠ này, sau khi ức chế tâm tình nửa ngày, nàng nhảy lên giường, một tay túm Chân Sảng lên: "Tìm được chó rồi!"

"Ừ. . . tìm được thì tìm được, kêu cái bíp. . ." Chân Sảng lầm bầm dụi dụi mắt, lời còn chưa dứt, liền phục hồi tinh thần lại.

Đôi mắt một giây trước sương mù bám đầy, giây sau đã trừng hết sức to: "Chị nói cái gì!"

"Có người nhìn thấy chúng ta nhật rồi!" Đào Mộng Trúc hét lớn vào tai Chân Sảng.

Chân Sảng ngẩn người, dùng một âm thanh còn muốn lớn hơn Đào Mộng Trúc cả kinh hét lên: "Có người thấy chúng ta nhật nhật á? ! !"

——-——-——-——-——-——-——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hàng xóm sát vách: Hai tiểu nha đầu nhà bên, đúng là. . . đêm hôm khuya khoắt làm chuyện không đứng đắn, không biết là không kéo rèm hay thế nào đó, bị người ta thấy được còn hét lên nói cái gì mà: "Có người thấy chúng ta nhật rồi?"

Hàng xóm trên lầu: Tôi cũng nghe thấy, tiểu cô nương thời nay quả thật không biết xấu hổ không biết e lệ.

===

(乛▽乛) ờm. . . (乛▽乛) ờ. . . (乛▽乛)(乛▽乛)(乛▽乛)

Cái này do cách sắp từ của bên bển, nếu dịch như bình thường thì đảo nó lại viết là "nhật (của) chúng ta" nhưng mà thôi, giữ như vậy bạn hiểu mà nhỉ
« Chương TrướcChương Tiếp »