Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 29: Không thấy bóng dáng Nhật Thiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
29. Em không biết, đối với tôi em quan trọng đến thế nào!



Khóe mắt bất chợt chua xót, khiến cho Đào Mộng Trúc nhịn không được vươn hai tay, ôm chặt Chân Sảng vào lòng, dường như làm vậy nàng có thể ở nơi Chân Sảng không nhìn thấy, không cần che giấu sự yếu đuối trong lòng.

Lúc này đây, khác xa lần đầu tiên, khi đó có cảm kích và cảm động, chứ không hề có nỗi xúc động muốn giữ Chân Sảng làm cả thế giới của chính mình.

Nàng rất muốn nói cho Chân Sảng biết —— em không biết, đối với tôi em quan trọng đến thế nào!

Nhưng nàng không dám, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cái ôm ngắn ngủi lúc này, trong lòng thấp thỏm bất an, chẳng biết làm sao cho phải.

Dù lúc này gắt gao ôm lấy nhau, giữa hai người vẫn giữ một cự li, thiếu đi một phần dũng khí.

Nhất thời, nàng thậm chí không dám nghĩ nên giải thích thế nào, lại hay là, có nên bỏ qua giải thích, nói ra suy nghĩ trong lòng?

Lại một lần nữa tâm loạn như ma. . .

Yên lặng ôm lấy nhau, Chân Sảng và Đào Mộng Trúc đều tâm loạn như ma.

Trong một cái chớp mắt, Chân Sảng cảm giác được một nỗi hoảng hốt ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, có thể khiến nàng thiếu chút nữa đưa tay đẩy Đào Mộng Trúc ra. . . nhưng cuối cùng vẫn không có, bởi vì nàng còn chưa kịp tỉ mỉ dò xét, nỗi hoảng hốt nhất thời đó đã biến mất không còn lại gì.

Nàng do dự chốc lát, tìm được về chút năng lực suy nghĩ, cánh tay cầm xâu hồ lô ngào đường mặc dù vẫn cứng nhắc nhưng đã câu về nhẹ nhàng vỗ tấm lưng Đào Mộng Trúc.

Con người từ đó đến giờ luôn oang oang cái miệng như nàng, ngay lúc này lại hiếm khi bày ra dáng vẻ dịu dàng và yên tĩnh.

Dường như cách đây không lâu, nàng cũng từng đột nhiên được Đào Mộng Trúc ôm vào lòng như vậy.

Bất ngờ không kịp phòng bị giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, lúc đó là lần đầu tiên nàng rõ ràng cảm nhận được cái gì là nhịp tim của một người.

Nàng vẫn luôn có thể cảm nhận được, chủ nhà ở căn phòng bên cạnh không lúc nào không bình tĩnh thản nhiên, nhưng thật ra dưới đáy lòng đè nén rất nhiều tâm trạng điên cuồng, càng chôn sâu nỗi lòng của mình vào trong văn chương, cũng lại càng dễ dàng kéo chúng lại về trong đáy lòng, cứ tuần hoàn tuần hoàn, lại càng có thể trầm mặc, một mình chống đỡ.

Có những người thích đêm khuya, thích yên tĩnh, thích một mình im lặng giữa đám đông náo nhiệt, nhưng đa phần đều không phải đơn giản là thích, càng nhiều hơn chính là, một thói quen trốn tránh —— trốn tránh đoàn người, tìm kiếm cái gọi là Niết bàn.

Nhưng Niết bàn của một người, nơi nào gọi là Niết bàn? Cùng lắm chỉ là lặng im giữa ồn ào, lặng im giữa cô độc.

Cô độc như vậy, quá rõ ràng rồi, rõ ràng đến làm cho Đào Mộng Trúc thoạt nhìn như một con nhím bất cứ lúc nào cũng cảnh giác.

Trực giác nói với nàng, nàng không thể sợ, đối mặt với Đào Mộng Trúc như vậy, nàng thậm chí không được ôm bất cứ suy nghĩ bài xích nào, bởi vì cho dù chỉ là mảy may thôi, cũng là một loại tổn thương. . . dù cho Đào Mộng Trúc là Les, hướng tính là nữ, cũng không nên bị bất cứ đãi ngộ bất công nào. . .

Dù sao, nàng cũng chỉ đơn thuần thích sống cùng Đào Mộng Trúc, chứ không phải thích sống cùng "Một Đào Mộng Trúc thích đàn ông".

Ngay trong sự thông hiểu và an ủi không cần bất cứ lời nói nào, Đào Mộng Trúc liên tiếp hít sâu mấy hơi, chậm rãi lùi về sau, nghiêng đầu nhìn về qua một phía, nói: "Vừa rồi tôi, nhất thời có chút cảm khái. . ."

"Ừm. . ." Chân Sảng chất phác gật đầu, nửa ngày không nghĩ ra nên nói tiếp như thế nào, trải qua một phen đấu tranh vừa rồi, hiện tại đầu óc nàng như sắt bị rỉ, hoàn toàn không sai khiến được.

"Thật sự, thật sự rất cám ơn cô. . . trong lúc tôi tính khí gắt gỏng nhất, tinh thần sa sút nhất vẫn ở bên tôi." Đào Mộng Trúc cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nuốt lời tỏ tình xuống bụng, xoay người bắt chuyện với tiểu Nhật Thiên, đi về phía nhà.

"Giữa bạn bè, không cần phải nói cám ơn." Chân Sảng bĩu môi, bước nhanh đuổi theo Đào Mộng Trúc, ăn xong xâu hồ lô ngào đường.

"Cô không sợ tôi."

"Sao phải sợ chị?"

Đào Mộng Trúc rũ mắt, bước đi có quy luật giẫm lên những viên gạch có màu không đồng nhất, sau khi trầm mặc mấy giây, thản nhiên nói: "Hồi đại học, có một bạn cùng phòng biết tôi là đồng tính, sợ đến dọn ra ngoài ngủ."

"Ha ha ha, ngu si mà không phải sao? Làm như chị sẽ thịt cô ấy không bằng."

"Đúng vậy làm sao có thể? Trên thế giới có nhiều con gái như vậy, sao tôi có khả năng người nào cũng yêu, cô ấy gấp cái gì gáp?" Đào Mộng Trúc nói, nhún vai.

"Ha ha ha ha ha ha, đột nhiên em cảm thấy mình vừa thông minh lại lý trí, không có tự luyến bỏ chị đi, có phải đặc biệt đáng khen không a? Tới khen em một cái!" Chân Sảng vẻ mặt tự hào.

Đào Mộng Trúc cảm giác mình lại nói dối qua ải một lần, đồng thời, cũng đánh mất một cơ hội tỏ tình, không khỏi cảm thấy tâm có hơi mệt, giương mắt thấy Chân Sảng vui vẻ chờ mong được khen, liền vội vã đem cười khổ ngụy trang thành mỉm cười, không chút để lộ phần mệt mỏi trong tim.

"Thông minh như cô." Đào Mộng Trúc nói, lâm vào một trận trầm mặc.

Chân Sảng trộm liếc mắt nhìn Đào Mộng Trúc, nói: "Minh Chủ, tại sao chị muốn viết tiểu thuyết?"

Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt, tự hỏi một hồi, cười nói: "Lúc đầu, chắc chắn là vì yêu, hồi nhỏ, ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành một tác giả. . . nhưng mà sau này, là vì để sống."

"Vậy còn yêu không?"

"Yêu chứ." Đào Mộng Trúc gật đầu, nói: "Chỉ là không giống như lúc trước nữa."

Ước mơ vẫn là ước mơ, sở thích vẫn là sở thích, xét đến cùng, chỉ là thêm vào vài phần tạp chất, ví dụ như, bất đắc dĩ của cuộc đời, cùng với phiền não ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ, củi gạo dầu muối tương giấm trà.

"Từ nhỏ đến lớn đều có người nói với tôi, đem sở thích biến thành nghề nghiệp là một hành vi rất ngốc nghếch, bởi vì yêu là một thứ dễ bị mài mòn, áp lực của cuộc sống sẽ càng làm nó từ từ méo mó, khiến mình khi thì nóng nảy, khi thì thống khổ, càng nhiều hơn nữa chính là muốn buông tay bỏ cuộc." Nàng nói, "Thật ra sống không truy cầu điều gì như tôi, tùy tiện tìm một công việc đủ cho những nhu cầu cơ bản như ăn mặc và tiền điện nước, sống không có gì khó khăn, nhưng mà tôi vẫn muốn nhân lúc tuổi còn trẻ liều mình một phen, muốn thử xem, có phải chỉ cần cố gắng, là con người có thể càng gần với ước mơ của mình hay không."

"Em cảm thấy chị rất thành công a, không chỉ riêng gì dựa vào sáng tác nuôi sống chính mình, mà còn có rất nhiều người thích câu chuyện của chị, thích nhân vật trong câu chuyện của chị, cảm giác như. . ." Chân Sảng nói, nhíu nhíu mày, làm như khó khăn tìm ra chữ nghĩa, ngay trong lúc Đào Mộng Trúc định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên nàng cảm thán, nói: "Đúng! Đúng đúng đúng. . . cảm giác, cảm giác giống như bọn họ thật sự tồn tại, sẽ làm người ta vui, cũng làm người ta buồn."

"Nhưng trên thực tế, nếu như thành công như vậy, tôi cũng không cần cho thuê phòng để đổi lấy ấm no rồi." Đào Mộng Trúc lắc đầu tự giễu, nhưng trong lòng là ấm áp.

"Từ từ sẽ đến mà, mấy loại này phải tích lũy a! Cuộc sống lúc nào cũng có rất nhiều ổ gà!" Chân Sảng nói, nhảy một cái về phía trước, sợ đến tiểu Nhật Thiên nhích lại gần bên chân Đào Mộng Trúc, nàng lại không chút lưu ý, tiếp tục nói: "Chỉ cần nhanh chóng bước qua, sẽ trở nên càng ngày càng bằng phẳng! Em "núi" với chị a, hai năm trước, ngay cả một tháng tiền nhà em cũng không trả nổi, bây giờ một lần chi nửa năm, cũng không đau lòng!"

"Cô đang tự sướиɠ à!" Đào Mộng Trúc vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Chân Sảng, vốn định giả bộ cao quý lãnh diễm một chút, nhưng bất ngờ thấy Chân Sảng cười, nàng liền như dính phải ma chú, cũng nở nụ cười theo.

Sắc trời bắt đầu tối, trên đường hai người trở về nhà, cười cười nói nói, vốn là ra ngoài dắt chó đi dạo, hai người lại rõ ràng không để ý tới tiểu Nhật Thiên đang nhìn mình bằng vẻ mặt ghét bỏ.

Một người đàn ông bước ra từ siêu thị bên cạnh, lướt ngang qua hai người.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên tiểu Nhật Thiên nhìn theo bóng lưng người nọ không ngừng sủa lên, Đào Mộng Trúc giương mắt nhìn theo phản xạ, chỉ thấy người đó quay lại nhìn tiểu Nhật Thiên một cái, sau đó bước vội về chiếc xe mình đậu bên đường.

"Nhật Nhật!" Chân Sảng có chút ngơ ngác gọi tiểu Nhật Thiên, đang muốn tiến lên trấn an, bỗng nhiên tiểu Nhật Thiên như phát điên, lao ra đuổi theo chiếc xe đã chạy xa kia, chợt rẽ vào một ngã, không thấy bóng dáng đâu!

Nháy mắt Chân Sảng há hốc!
« Chương TrướcChương Tiếp »