Chương 2: Ngày đầu tiên Minh Chủ đại nhân thất tình

2. "Yô yô check it out, gọi cơm ngoài thấy thế nào?"

Đào Mộng Trúc thầm nói với bản thân, đối xử với người nhất định phải phúc hậu, không thể vì người ta mắc xà tinh bệnh* mà đơn giản chối bỏ người ta.

*Ám chỉ bệnh tâm thần

Dù sao bản thân mình cũng tổng hợp từ chứng ám ảnh cưỡng chế, chứng trì hoãn, và chứng lựa chọn khó khăn*, giữa ba thứ này, không có cái nào cao quý hơn xà tinh bệnh cả.

*Chỉ dịch theo mặt chữ không phải tên chính thức

Đào Mộng Trúc biết Chân Sảng muốn làm nàng vui, bất đắc dĩ là em gái này đến vào lúc vi diệu quá, nàng cố kiềm chế một vạn con Alpaca trong lòng cả buổi chiều, bây giờ muốn nở một nụ cười đáp lại vị bạn cùng phòng này, lại phát hiện mình làm sao cũng không cười nổi, nhất thời hai người lâm vào một trận xấu hổ.

"Khụ khụ!" Chân Sảng thanh họng, nói: "Tui đi dọn đồ! Chủ nhà đại nhân tiếp tục bận rộn ha~ "

Nhìn Chân Sảng nhanh như chớp xông về phòng bản thân, Đào Mộng Trúc xoay người thở một hơi như vừa trút được gánh nặng, đi về phòng mình.

Tư tự quá mức hỗn loạn, con người liền rất khó khống chế tâm tình mình.

Làm mặt lạnh với bạn cùng phòng mới tới không phải là điều Đào Mộng Trúc mong muốn, chỉ là trong lòng nàng có một ngọn lửa, một khi chưa tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể lan sang nơi khác.

Một lần nữa trở về trước mặt máy vi tính, mở weibo liền thấy follow và fan của mình ít đi một người, không cần nghĩ cũng biết chắc đây là Khinh Nguyệt chặn nàng rồi.

Đào Mộng Trúc chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại đau đớn một cái, máu tươi một lần nữa dâng lên tới cổ, nhưng không thể không nuốt về bụng, với một tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy nàng nén phần không cam lòng này xuống.

Động tĩnh Chân Sảng dọn dẹp căn phòng không hề nhỏ, làm bạn với "Hoàn cảnh tạp âm" như vậy, Đào Mộng Trúc hữu khí vô lực nằm úp xuống bàn vi tính, đôi mắt vô thần, ngẩn ngơ nhìn văn bản rỗng tuếch kia.

Dù chương mới ngày hôm nay một chữ cũng chưa gõ, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay bản thân thất tình, là có lý do nghỉ đăng, nàng liền không hiểu sao có một loại ung dung khó giải.

Mặc dù trong nỗi ung dung mang theo tràn đầy chán chường, chán chường giống như đánh mất đi hồn phách.

Kudou ngẫu nhiên phát một bài ca về ly biệt.

Tiếng ca thong thả vang bên tai, lời nhạc đã từng cảm xúc không sâu, nhưng mà hôm nay mỗi một câu đều giống như một cây dao hung hăng đâm vào lòng nàng, nói cho nàng biết như thế nào là cảm động.

Đào Mộng Trúc cắn răng, bấm nút tuần hoàn bài hát.

Ngay trong lúc nàng càng nghe càng ủy khuất, càng nghe càng khó chịu, sát vách truyền đến tiếng ca thần cmn thánh. . . trộn chung với ca từ đau buồn, mang đến cho nàng một hương vị khác.

Nếu như yêu là dối trá, tâm nên vì ai mà an nghỉ

Ai đó hãy khuấy động giấc mơ, trước khi nó bị em chôn vùi

Em quên mất rồi, làm sao giải thoát khi mình tự mua dây buộc mình

Người và em, phải như thế nào mới gọi là không nợ nhau. . .

"A~ lạnh quá a ta ở đông bắc chơi bùn~~ dù đông bắc không lớn~ ta ở Đại Liên không có nhà a~~ "

Buồn cười là đến giờ, hỏi han chính là thừa thãi

Cẩn thận từng li như vậy rồi lại cảm thấy hít thở không thông

Điều không đáng tin nhất lại đi tin "Cố gắng nhất định sẽ được lòng người"

"Đại Liên a~~~~ lạnh quá đi~ lạnh quá đi~ lạnh quá đi~ đa đa đa~~~ "

Em vẫn còn dũng khí, viết xuống kết cục cho người và em

Che giấu tàn cục này có lẽ sẽ khiến người khác say mê

Giấu không được giọt lệ, nụ cười không hẳn xinh hơn nước mắt

"Kim khả lạp* kim khả lạp~~ nông dân bá bá cần nó~~~ kim khả lạp kim khả lạp, không trôi đi không bốc hơi ta chính là kim khả lạp~~~ "

*Tên một hãng phân bón, ẻm hát là lời của quảng cáo

"Phân bón trên thế giới đều tăng giá, chúng ta phải có kim khả lạp~~ một mẩu lúa mạch một nghìn tám!!"

Thua sát ván, chẳng thắng được chân tình của ai

Chỉ đành mong đợi, thời gian sẽ làm người trở nên nhạt nhòa

"Sát mã đặc* sát mã đặc, tẩy tiễn xuy** tẩy tiễn xuy xuy xuy ~~"

*Đọc là Shamate => SMT => Smart; Ám chỉ phong cách thời trang quái dị

**Ba bước gội đầu - cắt tóc - sấy tóc, cũng là biệt danh nhóm HKT bên VN mình được TQ đặt cho vì kiểu tóc kỳ dị hồi xưa

Đùng một cái Đào Mộng Trúc tắt loa đi, hít sâu một hơi, vỗ bàn hô lớn: "Có thể nhỏ giọng một chút không!!"

Giây tiếp theo, cả gian nhà lặng ngắt như tờ.

Đào Mộng Trúc nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, đột nhiên phản ứng được bản thân đã bất cẩn ném cục lửa trong lòng mình lên đầu bạn cùng phòng, nhất thời vạn phần hổ thẹn, muốn đứng dậy đi qua xin lỗi, mông lại dính ở trên ghế không muốn nhấc ra.

Haiz, coi như hết, mình nóng tính như vậy, đi xin lỗi sợ là thái độ không được tốt, có lẽ bình phục tâm tình trước rồi đi xin lỗi tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Đào Mộng Trúc nhấp mở icon mấy cái đầu người chớp nháy đã lâu kia.

Lang Sơn Ngọc: Trúc của tớ cậu có khỏe không?

Hồ Dương: Cậu ấy làm sao vậy?

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] Cậu ấy đăng weibo khóc thất tình, xin tạm dừng đăng chương a.

Văn Hoang Cầu: Cũng do người cậu ấy quen là Khinh Nguyệt, nếu như là cô nương khác, đâu cần chờ cả năm, nửa năm thôi đã đạp xuống hầm cầu rồi.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] nói như vậy thật sự có được không?

Văn Hoang Cầu: Có vài người, có thời gian quan tâm chuyện thất tình của người ta, không có thời gian đăng chương mới [ bye-bye ]

Lang Sơn Ngọc: Hôm nay Ngọc Ngọc vẫn luôn gõ chữ, chỉ là bị kẹt văn [ ủy khuất ]

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] Ngọc Ngọc muốn tự hỏi một chút tiếp theo nên viết như thế nào.

Văn Hoang Cầu: Tôi thật sự đã nhật Ngọc Ngọc rồi ﹁_﹁

Đây là Q đàn* duy nhất Đào Mộng Trúc không ẩn thông báo.

*Chính là group chat trên QQ

Tên của group chat luôn thay đổi theo biến động lớn trong group, ngày hôm qua tên group còn mang tên 【Ngày thứ ba Ngọc Ngọc không đăng chương】, lúc này đã đổi thành 【Ngày đầu tiên Minh Chủ thất tình】.

Group chat nhìn như tràn đầy ác ý này tổng cộng có bốn người, ba người viết truyện, một người đọc truyện.

Nhưng đây không phải group chat gõ chữ bình thường, bốn người trong group là bạn cao trung cùng ăn cùng ngủ, lên đại học thì lại vì nguyên nhân cùng ở Tấn Giang viết truyện đọc truyện mà một lần nữa tụ lại với nhau, quan hệ thập phần thân mật, giống như chuyện gì cũng có thể nói vào group, giữa mọi người vui đùa gì cũng dám mở.

Tâm tình tốt, vào đây chia sẻ vui vẻ, tâm tình không tốt, cũng có thể vào đây thổ lộ khổ sở.

Ví dụ như hiện tại.

Mộng cho Trúc: Tôi cần an ủi.

Hồ Dương: *ôm một cái* *xoa xoa*

Văn Hoang Cầu: Còn chưa trở về từ bóng ma thất tình à?

Mộng cho Trúc: Nói như nhà ngươi thất tình mấy tiếng là có thể bình thường trở lại ﹁_﹁

Văn Hoang Cầu: Đáng thương.

Mộng cho Trúc: Haiz

Văn Hoang Cầu: Ý tôi là, Khinh Nguyệt thật đáng thương.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ]

Mộng cho Trúc: . . .

Văn Hoang Cầu: Cho nên hôm nay cậu không định đăng chương?

Mộng cho Trúc: [ bye-bye ]

Đương nhiên, sự thật chứng minh, có đôi lúc, vào đây kể khổ cũng đếch có dùng được gì, bởi vì đám hại bạn này vốn không có mấy thứ như tâm đồng cảm. . .

Mất người yêu cũng phải bị bạn bè ghét bỏ, đây là chuyện đau lòng cỡ nào.

Đào Mộng Trúc bày ra gương mặt sinh không thể luyến, ôm điện thoại ngã xuống giường, sau khi lướt weibo hơn 10 phút chợt thấy khó chịu, liền quyết định ngủ một giấc bình tĩnh lại.

Mắt vừa mới nhắm, trong phòng đã tối đen.

Đám bong bóng bảo vệ màn hình liên tục nổi lên cố gắng xua đi bóng tối, lúc này đây có vẻ gai mắt vô cùng.

Đào Mộng Trúc cảm thấy bụng mình rất đói, rồi lại không có chút sức lực ngồi dậy. . . ngồi dậy, có thể làm gì chứ? Gõ chữ đăng chương? Hay là tiếp tục đau buồn vì chuyện thất tình này, biểu lộ một mảnh tình si của mình?

Nàng không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: Đừng đùa nữa Đào Mộng Trúc, ngoại trừ người vừa mới vứt bỏ mày hôm nay, còn có ai quan tâm mày giờ này ngủ hay là thức? Có ai nhắc nhở mày ngủ trưa không nên ngủ thẳng tới tối, đến giờ là phải gọi cơm ăn?

Có lẽ cũng chỉ có lúc đăng truyện, mày lại chưa đăng gì, mới có người nhớ tới mày, hơn nữa, nguyên nhân nhớ là: Minh Chủ lại mượn cớ lười biếng không đăng truyện rồi (凸一 _ 一) 凸! !

Đờ một cái mờ, vừa nghĩ như thế, biết đối nhân xử thế đúng là đếch có ý nghĩa gì. . .

Ngay trong lúc Đào Mộng Trúc triển khai hình thức sinh không thể luyến thì, cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng mở ra.

Một cái đầu dè dặt dò vào phòng kiểm tra.

Đào Mộng Trúc không khỏi giật mình, theo phản xạ bật ngồi dậy từ trên giường, khi nhìn rõ được là người phương nào đến, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu chút nữa quên mất, bây giờ nàng đã không phải sống một thân một mình.

"Ha lô, chủ nhà đại nhân, chị muốn ăn cái gì không?" Chân Sảng lắc lắc chiếc di động trong tay, trong căn phòng tối, đôi mắt của nàng sáng sủa dị thường, giọng nói cũng là lí nhí lầm rầm: "Tui dọn phòng xong rồi, định gọi cơm, hình như chị cũng chưa có ăn gì, hay là gọi chung a?"

Đào Mộng Trúc ngẩn ra nhìn chiếc di động lắc lư kia một hồi lâu, tầm nhìn chợt bị một màn nước phủ mờ, lệ không ngừng lăn tròn trong hốc mắt.

"Chủ nhà?" Chân Sảng lại lắc lắc điện thoại, nói: "Yô yô check it out, gọi cơm ngoài thấy thế nào?"

===

Mình search tiếng cười như chuông để nghe thử thì phát hiện cái vid này, bạn này cười dễ thương lắm

https://youtu.be/k_FeK-XE5WU

Đến đông bắc chơi bùn: bài này tiếng Ấn nhưng vì nhiều từ đồng âm với TQ cho nên được dịch ra lời giống như trên, nghe vui tai!

https://youtu.be/vTIIMJ9tUc8