- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Bạn Cùng Phòng Có Độc
- Chương 11: Tức giận treo đại thần lên đầu tường
Bạn Cùng Phòng Có Độc
Chương 11: Tức giận treo đại thần lên đầu tường
Đào Mộng Trúc: Hình như tôi chọc phải một vị đại đại thập phần ghê gớm. . .
*Treo lên đầu tường - Đại ý là mắng chửi công khai
Chân Sảng không biết tại sao tâm tình Đào Mộng Trúc bỗng nhiên kém đi, giống như Đào Mộng Trúc hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình của mình, tuyệt đối không muốn phản ứng Chân Sảng nữa, tất cả xảy ra quá mức đột ngột, không ai có thời gian để tỉ mỉ ngẫm nghĩ.
Rõ ràng mới ban nãy hai người còn cười nói ăn cơm với nhau, sau khi ăn cơm xong, lại tự trầm mặc quay về phòng.
Người ta nói một ác che trăm thiện, giờ khắc này Đào Mộng Trúc triệt để lĩnh hội được chân lý trong đó.
Tính nhẫn nại của nàng luôn rất mạnh, độ khoan dung của nàng luôn rất cao, nguyện vọng của nàng luôn là "Thế giới hòa bình" giống như Tiết Chi Khiêm.
Nàng có thể chịu được suy nghĩ kỳ lạ và điểm quan tâm chẳng hiểu nổi của bạn cùng phòng khi trò chuyện, có thể chịu được mỗi ngày bạn cùng phòng rống to với máy vi tính quấy rầy nàng gõ chữ, thậm chí có thể chịu được bạn cùng phòng "trống trơn" mặc bra ở trước mặt trêu chọc nàng tâm thần không yên, duy nhất không thể chịu được bạn cùng phòng đã xem đạo văn mà còn đi tuyên truyền xung quanh, còn vui vẻ chạy đến trước mặt nàng nói với nàng "Tui đề cử (đạo) văn của chị cho rất nhiều bạn bè đó nha"!
Đào Mộng Trúc tức giận, cũng không phải vì nàng thiếu phân tiền của bộ truyện này, dù sao cả bộ Thiên Nhai Khách cũng chỉ có 380 ngàn chữ, xóa 80 ngàn chữ ở các chương miễn phí, mua hết toàn bộ cũng không tới 10 đồng, trang web khấu trừ một nửa, nàng chỉ có thể lấy được 5 đồng.
5 đồng tiền ở một xã hội vật giá tăng cao này có thể mua được gì?
Hai cây kem, hai chén chè đậu xanh, hai hộp sữa sáng, hoặc hai phần đậu phụ non. . .
Đối với rất nhiều rất nhiều người mà nói, vì 5 đồng tiền mà tức giận như thế, có đáng không? Không đáng.
Nhưng nàng tức giận, hơn nữa lửa ở trong lòng còn hừng hực thiêu đốt, thế nào cũng không tắt được!
Đối với nàng mà nói, chỉ vì 5 đồng này, cũng đáng, nàng chính là nhỏ nhen như vậy!
Lẽ nào nàng lớn như vậy rồi, thật sự thiếu 5 đồng đó?
Không không không! Cái nàng thiếu chính là sự tôn trọng!
Đào Mộng Trúc tuyệt đối không muốn thấy mặt độc giả xem văn đạo, dù cho người đó có cầm hoa tươi mang tình yêu, gương mặt tươi cười đi về phía nàng, thao thao bất tuyệt biểu đạt tình yêu giành cho nàng, nàng cũng không muốn nhìn thấy.
Nàng không muốn nhìn thấy bất cứ lý do xem văn đạo nào cả, ví dụ như không tiện nạp tiền, ví dụ như đảng học sinh không có tiền, lại ví dụ như không quen dùng App Tấn Giang, không quen giao diện Tấn Giang. . . các loại lý do nàng gặp qua rất nhiều rồi, nói đến cùng cũng chỉ muốn mượn cớ không xem bản gốc.
Hầu như mỗi một người từ trang web đạo văn tìm đến group độc giả của nàng bị quản lý hỏi ảnh chụp thanh toán thì đều kinh ngạc bày tỏ mình không có, hoặc là cuống quít hoặc là bình tĩnh giải thích nguyên nhân mình đi xem đạo văn, sau đó hoặc bị đá hoặc là nghênh ngang tự rời đi.
Từ góc nhìn của nàng, tình yêu của đảng văn đạo này đối với nàng là rẻ như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều nhắc nhở cho nàng một sự thật —— vô luận lời khen ngợi có êm tai thế nào, bọn họ cũng không nguyện tốn cho dù là một gói mì ăn liền để giành cho nàng một phần cổ vũ và tôn trọng. Cho nên, nàng tân tân khổ khổ vắt óc viết ra một câu chuyện, ở trong mắt những người này là không đáng một đồng.
Nhưng thân là một lão tác giả viết hơn 10 bộ tiểu thuyết, Đào Mộng Trúc cũng không còn so đo với đảng văn đạo nữa, đối đãi với đảng văn đạo này, nàng luôn bày ra tư thế cao quý lãnh diễm nhắm mắt làm ngơ, gắt gao đề phòng và cách ly ra ngoài group độc giả.
Chỉ là, nàng trăm triệu không ngờ rằng, ngàn phòng vạn phòng, ngay bên cạnh mình lại có một đảng văn đạo, hơn nữa, còn ở sát vách!
Trong khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, dù vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hoàn toàn không thể yêu rồi.
Ở trước máy vi tính nghẹn khuất một hồi, Đào Mộng Trúc mở ứng dụng văn bản trên weibo, quyết định hung hăng phát tiết một trận.
Trong lòng đầy ắp oán niệm, nàng múa bút thành văn, chữ chữ chứa lệ, cắn răng đem toàn bộ bất mãn với vị bạn cùng phòng này, tất cả đều văn hay chữ đẹp đặt vào weibo.
Chữ viết xấu phát khóc khi mới gặp gỡ kia, vô số lần tiếng cười như chuông và khẩu âm động lòng người cắt đứt mạch sáng tác của nàng, đầu óc kỳ lạ, chấp niệm quỷ dị với bồn tắm, và sự kiện cửa lá sách ngu si kia. . .
Mắng nhiều thứ lắm, chửi đến dễ chịu, không cẩn thận đã trôi qua một giờ.
Nhìn kiệt tác phỉ nhổ, điểm nước mắt điểm đau thương hoàn mỹ dung hợp với nhau dưới ngòi bút của mình, tâm tình của Đào Mộng Trúc nháy mắt khá hơn rất nhiều.
Nàng nhìn từ đầu tới cuối bài weibo này ba lần, cuối cùng xuất phát từ phúc hậu, nàng yên lặng xóa đi đoạn cửa lá sách kia, kích nút gửi.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân:
《818 Bạn cùng phòng vô cùng kỳ ba cả ngày rống to với máy vi tính quấy rối tôi gõ chữ, còn vừa xem văn đạo của tôi, vừa khen tôi》 . . . bản văn tự [ Liên kết ]
Chuyển phát - Bình luận - Like 3
Gửi xong weibo, tâm tình Đào Mộng Trúc khoan khoái bấm mở group chat bốn người đang chớp nháy liên tục.
Tên group chat hôm nay là —— 【Máu mũi tuôn trào, cự tuyệt kiên cường】
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ]
Lang Sơn Ngọc: Minh Chủ, Ngọc Ngọc thấy cậu treo bạn cùng phòng @Mộng cho Trúc
Rong huyết Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ]
Rong huyết Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] treo đâu? Weibo?
Lang Sơn Ngọc: Đúng vậy, Cầu Cầu nhanh lên weibo Minh Chủ xem [ tiếng cười như chuông ]
Mộng cho Trúc: [ Ngươi chỉ cần nhớ rõ, ta là Diệp Lương Thần* ] đúng vậy, tôi treo cô ấy đấy, ý kiến không?
*Đại loại ám chỉ người hay chụp hình khung chat tung ra để làm anh hùng(?)
Hồ Dương: [ vẻ mặt ngớ người ] tớ đi xem.
10 phút sau, tên group đổi thành —— 【Hóng diện tích bóng ma tâm lý của bạn cùng phòng】
Rong huyết Cầu: Trúc của tôi à, cô thật sự không sợ bạn cùng phòng cũng chơi weibo à?
Hồ Dương: [ vẻ mặt ngớ người ] có lẽ bạn cùng phòng của cậu không biết đạo bản và chính bản khác nhau.
Mộng cho Trúc: Tôi không có công khai tên và ảnh chụp của cổ.
Mộng cho Trúc: Hơn nữa, dù cũng có chơi weibo, weibo lớn như vậy, tiểu phỉ nhổ của tôi không thể nào lên trang đầu, sao có thể đúng lúc bị cô ấy nhìn thấy chứ?
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] không chừng bạn cùng phòng của cậu đã follow weibo cậu rồi.
Mộng cho Trúc: [ thông minh ngưng mắt nhìn ]
Nói như vậy, hình như hơi có lý. . .
Trong nháy mắt Đào Mộng Trúc bắt đầu vuông rồi.
Nàng vội vã mở weibo của mình lên, thị gian những fan mới tăng hôm nay một lần, sau khi xác nhận trong những người này không có ai giống phong cách, địa phương cư trú, sở thích như Chân Sảng, nàng thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Đúng là lo nghĩ nhiều, weibo lớn như vậy, làm gì trùng hợp bị một người bắt được?
Giờ này khắc này, bình luận và chuyển phát đều đã tăng không ít, Đào Mộng Trúc duỗi thắt lưng một cái, ngồi thẳng người dậy, ngâm nga bài ca dân gian, bắt đầu bấm like cho những bình luận nhìn thuận mắt.
Trong bình luận và chuyển phát, gửi hahaha, hhhhh và 233333 là nhiều, có người cảm thấy bạn cùng phòng rất moe, cũng có không ít người đứng ở phía Đào Mộng Trúc khinh bỉ bạn cùng phòng.
Đào Mộng Trúc chơi weibo 20 phút, nhìn chuyển phát càng lúc càng nhiều, lòng của nàng cũng lại càng hoảng, hoảng rồi hoảng, rốt cuộc cũng nhịn không được tắt trình duyệt đi, tiếp tục gõ chữ.
Qua cơm tối, nàng vừa ngáp vừa mở weibo lên coi, nhưng không ngờ, trong nháy mắt bị đống thông báo bên góc phải làm cho há hốc.
Lúc này, tình trạng của văn bản weibo kia là vầy. . .
Tấn giang Minh Chủ đại nhân:
《818 Bạn cùng phòng vô cùng kỳ ba cả ngày rống to với máy vi tính quấy rối tôi gõ chữ, còn vừa xem văn đạo của tôi, vừa khen tôi》 . . . bản văn tự [ Liên kết ]
Chuyển phát 2721 Bình luận 923 Like 4275
Bình luận mới nhất thuần một sắc "Bạn cùng phòng này có độc" "Ha ha ha ha ha" "hhhhh" "Đau lòng chủ thớt" "Không hiểu sao cảm thấy rất moe". . .
Nàng chỉ muốn phát tiết bực tức một chút, cũng không định làm tiết mục ngắn để nổi tiếng, nhiều người ha ha ha như vậy là muốn thế nào a!
Cả người Đào Mộng Trúc cũng đều vuông rồi, hai tay tạo thành hình chữ thập ngồi trước máy vi tính hồi lâu, chỉ cầu khẩn weibo lớn như vậy, nhiều người như vậy, nghìn lần vạn lần Chân Sảng đừng nhìn thấy cái weibo này của nàng.
Đêm đó trước khi đi ngủ, Đào Mộng Trúc nhìn thoáng qua bài weibo kia, phát hiện tốc độ chuyển phát đã không nhanh như trước đó nữa, đứng xấp xỉ 4 ngàn mấy, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Nàng nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này sẽ dừng ở đây.
Nhưng mà, suy nghĩ đó quá mức ngây thơ.
Buổi trưa ngày hôm sau thức dậy, weibo Đào Mộng Trúc lại tăng thêm rất nhiều bình luận và chuyển phát, hơn nữa còn nhiều ra một đống "Tin nhắn của những người lạ".
Nàng chưa từng nhận được nhiều pm như vậy, hiếu kỳ mở ra xem, một dòng nước xiết tất cả đều là chửi nàng, còn thống nhất một phong cách như nhau!
Chẳng hiểu sao thấy ngầu: Thì ra cô chính là chủ nhà của Ô Mai a? Ngày nào Ô Mai cũng nói cô là người tốt, cô lại ở sau lưng treo em ấy như thế à?
Đường Đường orz: Cô có bệnh à? Xem tiểu thuyết của cô giúp cô tuyên truyền đều là cho cô mặt mũi, weibo có 30 ngàn fan, cô thật sự tưởng mình chính là đại nhân vật?
Triệu Ước_làm một chén nước đường đỏ: Thì ra hai ngày liên tục Ô Mai không stream đều là tại cô [ bye-bye ]
Tiểu khăn quàng cổ: Cái loại chủ nhà như cô, sống chung một ngày là quá đủ rồi, nếu không phải Ô muội của chúng tôi tính tình tốt, sớm đã treo cô nát mặt!
Ai biết mâm cơm Tàu: Không phải 5 đồng thôi sao? Đưa số tài khoản đây, tôi trả cho gấp năm thế nào? Phiền cô đừng hắc Ô ca nhà chúng tôi biết chưa? Cô ấy còn không biết truyện của cô chính bản có gì khác đạo bản!
. . .
Fan nhà ai vậy a?
Đào Mộng Trúc hoảng sợ lật ghi chú weibo đó ra, phát hiện có một anh bạn đăng một câu "Theo những gì chủ thớt nói, không ngoài ý muốn vị bạn cùng phòng bị hắc chính là Ô Mai nhà tôi", sau đó còn tag một đống bạn, sau đó nữa, nàng bị fan của vị "Ô Mai" đại đại* này chửi cả buổi sáng.
*Ám chỉ đại thần/người nổi tiếng
Chẳng lẽ trùng hợp như vậy? Mấy người này có nhầm lẫn gì không? Một đống người bênh vực cho đại đại nhà mình, làm cho Đào Mộng Trúc có chút sợ hãi a.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, bấm vào trang chủ weibo của anh bạn kia, xem hơn mười bài đăng từ trên xuống dưới, rốt cuộc cũng tìm được weibo của "Ô Mai" trong miệng anh bạn đó.
Vị Ô Mai đại đại kia tên là "Tam Khuy Khẩu Nha" ôm 330 ngàn fan, Chứng thực Weibo: Nổi tiếng Sina* Chủ bá** trò chơi - Tam Khuy.
*Sina là tên một tập đoàn, mở khá nhiều web, weibo là 1 trong; Này là 1 dạng danh hiệu
**Chủ bá - chủ kênh stream
Giờ khắc này ánh mắt Đào Mộng Trúc nhìn máy vi tính, chính là một trừng mắt há họng viết trong ngoặc kép.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Bạn Cùng Phòng Có Độc
- Chương 11: Tức giận treo đại thần lên đầu tường