Chương 8: Chết Lần Nữa

Lúc trở về kí túc xá, mặc dù trời vẫn còn sáng nhưng đã sắp 6 giờ.

Sau khi giải sâm, tôi rời khỏi chùa Lĩnh Nam, nhưng trước khi quay về, tôi đi đường vòng đến chợ Lĩnh Nam Hoa Điểu một chuyến.

Hôm nay trước khi rời đi, vị tăng nhân đã tặng cho tôi một con rùa nhỏ, tôi phải tìm một chỗ cho nó ở.

Kì thực, tôi vẫn chưa hiểu rõ dụng ý của vị tăng nhân này.

So với con rùa này, tôi càng hi vọng hắn có thể tặng cho tôi một lá bùa hộ mệnh, một món pháp khí hoặc hắn ta có thể cùng tôi đích thân đi gặp Chu Độ, nhưng nghe xong lời của tôi, hắn nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, cứ thế một câu cũng không nói.

Cho đến khi tôi nản lòng, chuẩn bị rời đi, hắn mới thong thả móc ra một con rùa từ trong túi đưa cho tôi.

"Có nuôi được rùa không? Nhặt được ở sân sau chùa, tặng cho cô."

"Có thể nuôi được, cảm ta đại sư." Khoảnh khắc tôi nhận con rùa, tim đập thình thịch, cực kì kích động.

Theo tôi, đại sư chính là một cao nhân ẩn mình nơi trần thế, người biết khốn cảnh của tôi, đặc biệt tặng tôi một con rùa, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng cả một đoạn đường ôm rùa trở về, tôi chưa thấy điểm đặc biệt của nó ở chỗ nào.

Tôi có vài phần mất mát, nhưng phần lớn là bàng hoàng, bàng hoàng vận mệnh của bản thân đang nằm trong tay kẻ khác.

Nếu như có thể, tôi thà rằng quay trở về học lại cấp ba, chọn lại đại học và chuyên ngành, chọn tới thành phố xa nhất ở phía Bắc hoặc phía Nam, ra nước ngoài cũng được, miễn là có thể thoát hỏi Chu Ngọc.

Nhưng cả một đời người, nào có nhiều nếu như đến vậy, tôi thở dài, duỗi tay, chọc chọc mai rùa.

Nó nhìn trông khá ốm yếu.

Không biết là đói hay thân thể không tốt, tôi bóp mấy con tôm nhỏ mua được ở chợ Hoa Điểu, duỗi tay chuẩn bị cho nó ăn, nó lại đột nhiên thay đổi thái độ, đầu nhanh chóng rút ra, hướng thẳng về phía tôi cắn một cái.



Nước mắt tôi ào một cái liền chảy ra. Khi người ta đã quá xui xẻo, nước mắt nói đến là đến, ngăn cũng không ngăn được.

Tôi thật sự nghĩ không ra.

Trước năm 18 tuổi, tôi sống rất nghiêm túc, hiếu thảo với bố mẹ, tôn trọng thầy cô, kính già yêu trẻ, đoàn kết với bạn học, chưa từng làm bất cứ chuyện gì khác người, tại vì sao tôi phải chịu xui xẻo như vậy, vì sao người bị xui xẻo luôn là tôi? Truyện dịch tại truyenhdt.com Lingoran

Ủy khuất đến cực điểm, tôi cầm khăn giấy lau nước mắt, cửa ầm một cái mở ra.

Dùng chân đạp mở.

Không cần quay đầu cũng có thể đoán được là ai, tôi đem khăn giấy nhét vào túi rác, bắt đầu ghi chép lại bài học lý luận quân sự mà tôi đã bỏ lỡ vào sáng nay.

Lúc ghi chép bổ sung xong, tôi ngửi thấy mùi khói ngào ngạt, sau đó là tiếng xào xạc của ngọn lửa.

Tôi ngừng bút, gắt gao mím chặt môi.

Trong nhất thời tôi thật sự muốn cùng Chu Ngọc xé rách mặt mũi.

Tôi muốn ném cái ghế đến trước mặt cô ta, sau đó đem vòng chu sa và lá bùa mua được hồi chiều quẳng vào mặt cô ta cùng với đống tiền giấy kia.

Buổi chiều khi ra khỏi chợ Hoa Điểu, đi qua một cái lầu chuyển vận, trong lầu có chu sa trừ tà, còn nghe nói, bùa Ngũ Lôi đặc biệt thỉnh từ Đạo giáo danh sơn, tôi mua hết toàn bộ, vì chính là để chống lại nhưng thứ bẩn thỉu này, tăng thêm chút tự tin.

Nhưng tôi vẫn nhịn được xúc động muốn cùng cô ta xé mặt, dù sao lần trước, tôi cũng chết vào ngày này, mà lần này tôi đã bình an vượt qua ban ngày, nhưng còn bốn giờ nữa mới kết thúc ngày hôm nay.

Bốn tiếng đồng hồ đủ để xảy ra rất nhất nhiều chuyện, tục ngữ nói rất đúng, khi vận khí không tốt thì phải tạm bợ, sống tạm sống tạm, tạm bợ mới có thể sống. (cái này mình dịch sát luôn :))

Tôi nhanh chóng chép lại ghi chú, tắm rửa, mang chu sa và bùa Ngũ Lôi lên giường, toàn quá trình không thèm nhìn Chu Ngọc một cái.



Nhưng mà cho dù lên đến giường, người vẫn không ngủ được, tôi có chút sợ hãi, tôi sợ một khi ngủ sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Gần 12 giờ đêm, Chu Ngọc tắt đèn.

Phòng kí túc xá khác trên tầng dường như cũng ngủ rồi, ngoài hành lang hầu như không có tiếng nói chuyện, tôi nằm trên giường mở mắt hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này có chút buồn ngủ nhưng tôi vẫn cố nhịn, tôi muốn an toàn vượt qua ngày hôm nay.

23:55

Bởi vì chăn bông che đầu, lại cách cái rèm ngủ, không thể nhìn thấy bên ngoài. Nhưng tôi cảm giác được cái thang vừa đang rung chuyển, đèn kí túc xá cũng vừa mới tắt, Chu Ngọc lúc này có lẽ mới đi lên.

23:59

Kí túc xá lúc này rất yên tĩnh, dưới đầu đặt bùa Ngũ Lôi, trên tay có vòng chu sa, chắc hẳn không có việc gì, tôi nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, tôi sờ thấy một cái cánh tay thật dài, cực kì lạnh lẽo.

Tôi giật mình thét chói tai, cùng lúc đó, tôi bắt gặp một gương mặt bao phủ toàn màu đen.

"Khí vị trên người ngươi thật khiến người ta chán ghét." Lúc nhưng ngón tay xương khô mảnh khảnh đặt trên cổ tôi, tôi nghe được một câu như vậy.

"Lại ngửi thấy à?" Chu Ngọc giống như ồ một tiếng.

"Ừm, trên người mấy tên từng gϊếŧ trước đó cũng ngửi thấy, khí tức khiến người ta chán ghét lại buồn nôn, có chút quen thuộc nhưng lại nhớ không ra."

"Mặc kệ nó, trực tiếp bóp nát linh hồn là được rồi, dù sao cũng không tìm được."

Quỷ nam khẽ ừ một tiếng, ngay sau đó, tôi hoàn toàn không thở được.