Chương 5: Chùa Lĩnh Nam

Ò ó o.

Tiếng gà gáy vang lên, tôi đột nhiên mở mắt.

Bốn phía vừa tối vừa yên tĩnh, khi nhận ra khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, tôi chần chừ một chút rồi ngồi thẳng dậy.

3:32 sáng, tôi một lần nữa quay về kí túc xá.

Hoặc có khả năng tôi vốn chưa chết, tất cả mọi thứ xảy ra trước đó chỉ là một cơn ác mộng?

Tôi còn đang băn khoăn thì l*иg ngực bỗng bị kéo dữ dội, trái tim như bị ai hung hăng bóp lấy, đau đến mức không thở nổi.

Cúi đầu, nương theo ánh sáng từ điện thoại, tôi cởi bỏ áo ngủ, nhìn thấy chỗ ngực có một vết sẹo nhàn nhạt.

Không biết mọi người đã từng nhìn thấy một cái nhánh dựng thẳng đứng chưa, vết sẹo xấu xí này đang dựng đứng, giống như có người dùng vật nhọn cắt ra, mà bên cạnh vết sẹo còn có một cái mặt mèo bò đầy cổ trùng.

Thấy tôi nhìn sang, nó nhe răng cười, há miệng ngậm miệng, sau đó biến mất không thấy tăm tích.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng tôi lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Mọi thứ vừa xảy ra đều không phải mơ, mà là thật.

Khuôn mặt con mèo đó giống hệt khuôn mặt của Miêu bà mà tôi gặp ở thành uổng mạng, miệng bà ta lúc đóng lúc mở tạo thành mấy câu.

"Gϊếŧ chết Chu Độ, nếu không làm được, ngươi còn chết thảm hơn ta."

"Còn nữa, ta hi vọng ngươi thông minh một chút, đừng để hắn phát hiện, nếu không hắn sẽ bóp nát linh hồn ngươi. Nếu linh hồn của ngươi vỡ vụn, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất."



Tôi đặt áo ngủ xuống, nước mắt không biết đã rơi xuống từ khi nào, rất mặn, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghẹn ngào một tiếng.

Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười. Bà ta hận Chu Độ, nhưng việc làm ra lại giống hắn y đúc.

Chu Độ tốt xấu còn lừa bà ta, khiến bà ta làm việc cho hắn. Còn bà ta, không thèm hỏi ý kiến của tôi đã trực tiếp cưỡng ép, đẩy tôi vào trong cục diện này, không màng đến sống chết của tôi.

Nhưng tôi đã không còn đường lui nữa.

Tôi không muốn chịu lời nguyền, tôi muốn sống tiếp.

Trước năm 18 tuổi, tôi trầm mình trong một câu đố lớn, không tình yêu, không đam mê, cả ngày duy trì sự tẻ nhạt. Nếu bây giờ chết đi, cả đời này thực sự quá nuối tiếc. Mà bố mẹ chỉ có một mình tôi, tôi không thể để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi nhất định phải sống tiếp.

Khi trời sáng, tôi cầm điện thoại gọi cho giáo viên.

Tôi muốn xin nghỉ. Lớp lý luận quân sự vào buổi sáng cùng với buổi tập huấn trên sân vận động vào buổi chiều tôi sẽ không đến, tôi muốn đi chùa Lĩnh Nam.

Bất quá tôi chỉ có thể dùng lý do bị sốt.

Mấy ngày trước tôi vừa hay phát sốt, lúc đó thể trạng quá yếu, lúc đứng tư thế quân sự còn bị ngất xỉu. Khi đó là giáo viên đưa tôi đến phòng y tế.

Cô ấy biết thể trạng tôi kém, lần này tôi cũng dùng lí do tương tự để xin nghỉ, giáo viên chỉ thuận miệng hỏi vài câu rồi trực tiếp đồng ý. Truyện dịch tại truyenhdt.com linhoran

Cô ấy bảo tôi ở trong ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, tôi lại cầm thẻ lên tàu điện ngầm.

Điểm đến của tôi là chùa Lĩnh Nam.

Sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, cả một quãng đường tôi đi rất cẩn thận.

Vượt đèn giao thông, phải đợi đông người rồi mới đi, tuyệt đối không đi một mình. Có xe chạy sang lối qua đường, nhất định phải để nó qua trước, đợi không còn xe thì mới qua. Khi đi ngang qua khu dân cư, tôi cũng cố gắng tránh xa nhất có thể, không để bản thân có cơ hội tiếp xúc với đồ vật rơi từ trên cao.



Ngoài ra, trên đường đi, tôi còn luôn niệm Thập tự chân ngôn ở trong lòng.

Cái này là buổi sáng tôi tìm được trên diễn đàn.

Sau khi Miêu bà biến mất vào sáng sớm, tôi hoàn toàn không ngủ được.

Bởi vì tôi không muốn chết, cho dù đối phương là Quỷ Vương, tôi cũng không nghĩ đến việc ngồi yên chờ chết. Nhưng chỉ dựa vào sức lực của bản thân thì chưa đủ.

Tôi tìm được diễn đàn chuyện ma toàn cầu mà nghe nói nhân tài ở đây xuất hiện rất nhiều. Trên đây có rất nhiều bài viết giả tưởng. Tuy phần nhiều là tiểu thuyết nhưng nếu xem kĩ vẫn có thể tìm được thứ mình muốn.

Nói này, đi đường vào ban đêm gặp phải quỷ đả tường (*) thì phải làm sao? Hình như tối qua tôi gặp quỷ rồi, a a a sợ quá đi.

(*) Cái gọi là "quỷ đả tường" có nghĩa là khi đi vào ban đêm hoặc ở ngoại ô, bạn không thể xác định rõ phương hướng, nhận thức của bản thân bị mờ, không biết phải đi đâu, vì vậy bạn luôn đi lại xung quanh trong các vòng tròn. Khi kể cho người khác nghe về trải nghiệm này, người khác gọi đó là "quỷ đả tường", thực chất đây là trạng thái ý thức mơ hồ của con người . (theo Baidu)

L1: Có thể niệm phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền, yêu nước, cống hiến, trung thực, thân thiện.

L2: Mang theo một cây thánh giá, hoặc mang phụ kiện thánh đi, cảm giác nó rất hữu ích.

L3: Lúc sợ thì sờ tay vào túi, tôi cam đoan rằng bạn sẽ không sợ nữa, dù gì bạn với nó cũng cùng một loại quỷ, quỷ nghèo.

L4: Có thể niệm Thập tự chân ngôn (*), nếu vẫn còn sợ có thể đến đạo quan (**) thỉnh bùa Ngũ Lôi, mang theo bên người, ứng phó với quỷ thông thường hoàn toàn đủ dùng. Ngày thường còn phải chú ý đừng đến những nơi âm khí nặng nề, phơi nắng nhiều vào.

(*) trong Phật giáo

(**) điện thờ đạo sĩ

Lầu 4 có vẻ rất chuyên nghiệp, tôi search Thập tự chân ngôn, cả một đoạn đường vừa đi vừa niệm, trong lòng quả thật yên tâm hơn nhiều, mà dọc đừng đi cũng thuận lợi hơn so với tưởng tượng.