Thương Dương? Thứ gì?
Tôi hơi sững sờ, lão bà cũng giật mình, sau đó mới ngẩng đầu, vẻ mặt kì quái nhìn về phía thiếu niên: "Cậu đang nói cái gì?"
Sau đó lại quay đầu, lời nói mang theo sự quan tâm.
"Khuê nữ, con phải nghĩ cho kĩ, quỷ và người không giống nhau, thành quỷ không phải chuyện dễ dàng như vậy, cái gì ngoài ý muốn đều có thể xảy ra, nói không chừng bất cứ khi nào cũng có thể bị cắn nuốt, còn Chu Độ, cũng có thể ra tay báo thù bất cứ lúc nào___"
"Không phải nói, lúc Chu Độ trốn thoát đã ăn mấy con Quỷ tu, hiện tại Quỷ Vực Tư cũng tham gia, đang đi bắt Chu Độ rồi hay sao?"
Thiếu niên cười cười, con ngươi an tĩnh đen nhánh nhìn lão Vu, "Có vẻ như bởi vì liên lụy tới con người, tu sĩ nhân loại cũng đã can thiệp, Chu Độ rất nhanh sẽ hồn phi phách tán thôi."
"Điều này ai nói được chính xác, bắt hay không bắt, khi nào bắt được, vẫn còn chưa biết!" Lão Vu càng nói càng kích động, thậm chí còn đập bàn.
Sợ hai người xảy ra tranh chấp, nhân lúc lão bà quay đầu không để ý tới chỗ này, tôi vội vàng túm tay thiếu niên, dùng khẩu hình, ý bảo cậu đừng nói nữa.
Có lẽ bộ dạng hoảng loạn của tôi quá buồn cười, tôi nhìn thấy thiếu niên nhếch môi cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, tuy rằng không thể hiểu được cậu ta đang cười cái gì, nhưng may mắn thay, sự thuyết phục nổi lên tác dụng, thiếu niên lần này thật sự im miệng.
Mặc kệ như thế nào, lão bà suy cho cùng là đang lo nghĩ cho tôi, tôi lại quay đầu, nhìn về phía lão Vu.
"Nãi nãi, hiện giờ Chu Độ vẫn chưa chịu báo ứng, con không cam lòng, đợi đến khi Chu Độ bị bắt đi xét xử, con lại cho bà đáp án, được chứ? Bất luận như thế nào, con đều muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng của Chu Độ Chu Ngọc."
"Cũng được, bằng không chấp niệm này của con sẽ sinh ra lệ khí, theo con cả đời."
"Khuê nữ, con cũng thật đáng thương." Lão Vu đang nói, lại thở dài một hơi, tay mò mò trong túi áo khoác, lấy ra một khối ngọc thạch.
"Chu Độ mấy ngày này còn chưa tìm ra tung tích, đoán không được lúc nào sẽ ra tay, còn khối ngọc thạch, con cầm lấy, có thể hộ thân."
Lòng bàn tay bà mở ra, là một khối đá cực kì xinh đẹp.
Góc tròn của viên ngọc thạch được kéo bằng một sợi tơ mảnh màu đỏ, thoạt nhìn giống hạt dẻ, màu sắc trong suốt, khi nhìn kĩ còn có thể thấy một vài mảnh tơ màu đỏ như máu, tôi nhận lấy, nghiêm túc nói lời cảm ơn với lão bà.
Lần đầu gặp mặt, lão Vu chủ động chỉ đường đến nơi ẩn núp cho tôi, còn miễn phí đem khí vị trên người tôi giấu đi, chỉ cho tôi cách sống của quỷ, lần nữa gặp lại, bà ấy lại chủ động thay tôi phân tích hoàn cảnh, còn tặng tôi pháp bảo hộ thân.
Nhớ tới bà nội ngày trước cũng đối xử tốt với tôi như vậy, tôi liền quay đầu, nhẹ nhàng lau đi đôi mắt có chút cay cay, hoàn toàn không nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh xinh đẹp của thiếu niên đứng im bên cạnh, hiện lên vài tia trào phúng cùng châm chọc.
*
Tiễn Triệu Ninh Ninh đi, lão Vu đem cửa chính và cửa sổ khóa kĩ lại, tuần tra căn phòng một lần nữa, mới vô cùng cẩn thận đi tới chỗ bóng đen phía trong cùng, thận trọng quỳ xuống.
"Đại nhân, lời mà ngài phân phó, tôi đã nói hết toàn bộ cho Triệu Ninh Ninh, nhưng ngài cũng thấy rồi, cô ấy hiện tại chấp niệm chưa xong, còn chưa muốn đi đầu thai chuyển thế, còn có bằng hữu của cô ấy, bất luận tôi nói cái gì, cậu ta đều phản đối, còn___"
Lão Vu im lặng một lúc, rồi lại nói: "Nhưng tôi đã đem ngọc thạch hộ thân ngài đưa cho, chuyển giao cho cô ấy rồi, cho dù gặp phải Chu Độ hay ác linh khác, Triệu Ninh Ninh đều sẽ thoát khỏi nguy hiểm."
"Ngươi có biết lai lịch của tiểu hài tử bên cạnh Triệu Ninh Ninh, lúc lần đầu tới nơi ẩn núp không?"
Đợi một lúc lâu, thân ảnh trong bóng đêm mới phát ra âm thanh, giọng nói giống như ngọc thạch đan xen vào nhau, lão Vu vội vàng cúi đầu, kính cẩn nói từng chữ, "Không biết, nhưng tôi có thể giúp thần linh đại nhân điều tra, có lẽ rất nhanh liền tra ra được."
"Đa tạ, nếu có tin tức, chỉ cần đốt cái lông đỏ này liên hệ với ta."
Thanh âm biến mất, đợi cho tới khi không còn cảm giác linh thức uy áp trong phòng, lão Vu mới thở phào nhẹ nhõm, lau khuôn mặt già nua chảy đầy mồ hôi.
Một ngày trước, bà ta đang thắp hương, tụng Địa Tạng kinh trước bàn thờ trong phòng, cờ thỉnh thần đột nhiên chuyển động.
Lão Vu tưởng chính mình hoa mắt, bèn tiếp tục niệm Địa Tạng kinh, nào biết chưa tới mấy giây, trong phòng bỗng nhiên cảm nhận được khí tức linh hỏa cực kì cường đại.
Trong phút chốc, lão Vu còn cho rằng là quỷ tu khác thừa dịp bà ta không chuẩn bị, tiến đến đấu pháp, vội vàng đứng dậy lấy pháp khí. Khi đang chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch, ngẩng đầu, đôi mắt thiếu chút nữa bị đốt mù.
Phía sau tấm màn tối đen như mực, là một bóng người cao lớn, cái bóng nhìn không rõ nam hay nữ, nhưng mà thứ tỏa ra trên người không phải là quỷ khí dày đặc, mà là linh lực cực kì mạnh.
Lão Vu thành Quỷ tu sắp trăm năm, cơ duyên chưa đủ, từ trước tới này chưa từng gặp thần linh hạ giới, lần này đột nhiên gặp được thần linh, lão Vu còn cho rằng bản thân làm sai chuyện, khiến thần linh trách phạt, ai biết khi thần linh mở miệng, điều ngài hỏi một câu cũng không liên quan tới bà ta, mà là về một con quỷ mới.
Triệu Ninh Ninh, lão Vu xác thật không quen biết, nhưng khi thần linh nhắc tới, ngày hôm đó bà ta chủ động giúp Triệu Ninh Ninh che giấu khí vị, lão Vu tựa hồ nhớ ra ngay lập tức.
Là cái người bị Phùng Mạn Ngọc làm khó lúc tới nơi ẩn úp, trên người còn mang theo không ít sinh khí của tiểu cô nương.
Lão Vu tự nhận mình không thẹn lương tâm với Triệu Ninh Ninh, trái tim tự nhiên thả lỏng không ít, nhưng mà câu chuyện ngay sau đó, lại khiến lão Vu run lên vì sợ hãi.
Cô nương này vậy mà bị quỷ tu hại chết.
Phải biết rằng, phần lớn quỷ lựa chọn thành quỷ tu, đơn giản trong lòng đã tồn tại ý tốt, cũng làm việc công đức, điều nghĩ tới chính là tương lai có một ngày trở thành quỷ tiên.
Nhưng nếu quỷ tu hại người, không những không thể trở thành quỷ tiên, còn biến thành ác linh, tương lai hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi, ngay cả đạo súc sinh cũng không vào được.
Có điều tiểu cô nương này cũng rất khiến lão Vu níu lưỡi.
Rõ ràng nhìn trông trắng trẻo, dịu dàng, sạch sẽ, ôn nhu mảnh mai vô cùng, lại có thể đi tìm công đạo cho chính mình. Không những trả thù Chu Ngọc, còn trời xui đất khiến làm tổn thương Chu Độ.
Bất quá trong con mắt của lão Vu, hành vi này không khác gì mũi dao liếʍ hỏa.
Quỷ bất luận như thế nào đều không thể hại người.
Một khi hại người, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù là báo thù, đều sẽ biến thành ác linh, mà một khi trở thành ác linh, cũng không còn đường lui nữa.
Cho nên lúc thần linh bảo bà ta hỗ trợ khuyên nhủ Triệu Ninh Ninh, lão Vu cũng vui vẻ làm chuyện tốt này, ai biết đứng bên cạnh tiểu cô nương còn có một quỷ thiếu niên, ngăn cản cô ấy đi đầu thai.
Lão Vu tu hành gần trăm năm, cũng từng thấy qua đủ loại yêu, ma, quỷ quái.
Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, bà ta sửng sốt vì không thể nhìn ra được lai lịch gì, trên người quả thực có không ít quỷ khí, nhưng lại không hoàn toàn là quỷ khí, còn có chút yêu khí và ma khí gì đó.
Lão Vu suy đoán, quỷ thiếu niên này từng ăn qua yêu ma, cắn nuốt lực yêu ma của người khác, nhưng cậu ta vừa mở miệng, quanh thân sạch sẽ, cũng không có nửa phần hơi thở ác linh.
Có điều mặc kệ là như thế nào, quỷ thiếu niên này tạm thời che chở Triệu Ninh Ninh, vừa nghĩ như vậy, trong lòng lão Vu yên tâm không ít, nhưng lòng hiếu kì lại bị khơi dậy.
Theo ánh nhìn của lão Vu, tiểu cô nương chính là quỷ sinh viên bình thường, tâm tư tương đối đơn thuần, ngoài ra không thấy điểm nào đặc biệt, nhưng hôm nay thần linh đặc biệt hỏi cô ta, còn tặng cô pháp bảo hộ thân, bên cạnh còn có một con quỷ nhìn không ra lai lịch che chở cho cô, thật sự là có chút kì lạ.
Có điều, thần linh kia rõ ràng rất suy nghĩ cho tiểu cô nương này, lại không để cô ấy biết, cũng không biết là vì sao, hơn nữa lão Vu cũng nghe được một chuyện.
Trong tiệc mừng thọ Quỷ vương phương đông xảy ra chuyện linh lực bị mất khống chế.
Lúc mới đầu Chu Độ múa kiếm, người mà kiếm chỉ, rõ ràng không phải là tiểu thϊếp của Quỷ Vương, ai biết lúc linh lực bị mất khống chế, đầu kiếm đột nhiên rẽ một đường đâm thẳng qua, đem tiểu thϊếp đó đâm tận sáu phách, hồn phi phách tán. Cũng không biết có liên quan tới vị thần linh đó hay không.