Chương 32: Bão táp

Tốc độ xuống núi còn nhanh hơn lên núi, không biết có phải do lúc trước có ác quỷ ở bên này hay không, trên núi vô cùng an tĩnh, có chim bay qua đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ nhanh chóng đập cánh bay đi, không lượn nhiều vòng.

Lúc đầu mặt trời vẫn tròn to, nhưng tiểu hài tử bị thương lại gầy yếu, chúng tôi chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ, đợi khi đi đến ngoại ô thành phố, bầu trời đã tối hẳn, đèn noen trong thành phố liên tục sáng lên, mà quỷ xung quanh cũng dần tăng lên.

Đợi tới khi nhìn thấy một chiếc xe taxi được đánh dấu còn chỗ trống nghênh ngang chở bảy, tám con quỷ đang chen chúc, tôi thật sự ngây ngẩn cả người.

Lúc chưa chết, lá gan của tôi cực kì nhỏ, hồi bé sau khi bị bạn bè lừa xem sơn thôn lão thi, cũng không dám xem truyện ma nữa, càng không nói đến phim kinh dị, sau này lớn hơn một chút, cũng không tin thế gian thật sự có quỷ, nhưng làm quỷ rồi, chính mắt nhìn thấy, mới phát hiện quỷ thật sự không ít.

Trong hẻm nhỏ tối tăm, góc xó toàn là tàn thuốc, trên cầu đá bên cạnh nước chảy ào ào, còn có sàn nhảy bên phía ngoài, nơi đâu cũng đều là quỷ lang thang.

"Từ chỗ này đi về phía Đông có một cái nghĩa trang mới được tu sửa, cho nên quỷ ở đây sẽ nhiều hơn một chút, chúng ta lại đi về phía trung tâm thành phố, quỷ gặp được sẽ ít hơn."

Tiểu hài tử vừa nói vừa chỉ phương hướng cho tôi, tôi thuận theo nhìn qua đó, tầm mắt đạt được chỉ có thể nhìn thấy một hòn núi cao cao, chứ đừng nói đến nghĩa trang, nhưng trong khí tức râm mát, lạnh lẽo quả thật dày đặc quỷ khí.

"Nếu không chúng ta đi nghĩa trang nhìn xem?" Trước đó áo liệm lão bà nói có thể đi đến nghĩa trang thử vận may, nếu bên đó có hương khói......

"Bên đó không có."

Tiểu hài tử nói rất chắc chắn, thấy tôi hơi sững sờ, cậu cong cong mắt, giải thích vô cùng kiên nhẫn, "Trong bầu không khí này tựa hồ không có mùi hương khói."

Nhưng tôi cái gì cũng không cảm nhận được, tôi có chút kinh ngạc, tiểu hài tử lại mở miệng.



"Chị là quỷ mới, cảm nhận không được bình thường, cái này có liên quan đến tuổi tác cùng năng lực của quỷ, em từ khi rất sớm đã là quỷ rồi, thời gian trở thành quỷ sẽ lâu hơn so với chị, cho nên em có thể ngửi thấy, em đưa chị đến một nơi."

Nói xong, cậu ta không đợi tôi tiếp lời, trực tiếp dắt lấy tay tôi, kéo mạnh một cái, trước mắt tôi tối sầm, chờ khi ánh sáng xuất hiện, tôi phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.

"Đây là trung tâm thành phố?" Tôi kinh ngạc không thôi, nhưng trước mắt quả thực là trung tâm thành phố không sai.

Ngày đầu tiên đến Lĩnh Nam tôi xuống xe lửa ngồi taxi, đã đi qua cao ốc Minh Châu này của trung tâm thành phố, lúc đó tôi kéo hành lý, khuôn mặt thanh xuân non nớt, tài xế cũng có một đứa con gái trạc tuổi tôi, biết tôi đến đại học Lĩnh Nam học tập, cả một đường vô cùng nhiệt tình, giới thiệu cho tôi không ít địa danh của Lĩnh Nam, trong đó thì có cao ốc Minh Châu này.

"Làm sao chúng ta đến trung tâm thành phố nhanh như vậy?" Mặc dù kinh ngạc, nhưng lúc trước đi theo Miêu bà và tăng nhân cũng hiểu được một ít, do đó tôi tận lực khiến bản thân không có vẻ kinh ngạc gì lớn, nhưng nội tâm vẫn không hỏi tò mò.

Tôi quay đầu, nhìn về phía tiểu hài tử, "Em như thế nào làm được?"

"Lúc sáng đi đến đạo quan, chúng ta vừa đi vừa bay, còn đi nhờ xe, tốn gần một tiếng đồng hồ mới bay đến đạo quan ngoại ô thành phố, nhưng chuyến này, có lẽ chưa mất tới mấy phút đi?"

"Người đi cũng có đường cho người đi, tiên đi cũng có đường cho tiên đi, quỷ cũng có đường đặc biệt, con đường này một vài quỷ lão đã từng đi, em trước đó cũng từng đi____"

Cậu ta còn chưa nói xong, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng sấm.

Tiếng sấm này rất lớn, đến cũng đột ngột, trong lúc nhất thời có rất nhiều người và quỷ đều sững sờ tại chỗ, tôi cũng ngẩng đầu, muốn xem xem bốn phía sao lại thế này, tiểu hài tử lại mím chặt môi, đầu và mặt hơi cúi, nhanh chóng nắm lấy tay tôi chạy về phía tòa nhà cao tầng.



Mưa hạt lớn cùng thời điểm bắt đầu rơi xuống, nhanh chóng và vội vã, theo đó là tiếng gió gào rít điên cuồng cùng với tiếng la hét của mọi người xung quanh cùng rơi vào phía tòa nhà, còn chưa đợi tôi làm rõ tình huống, đèn "xẹt" một cái, toàn bộ tắt hết.

Xung quanh bỗng tối sầm lại, âm thanh oán giận cùng bực tức của mọi người ngày một lớn hơn.

"Hôm nay bệnh thần kinh a____"

"Đúng vậy, dự báo thời tiết cũng thế, cũng không đưa ra cảnh báo giông bão, hôm nay ra cửa còn đặc biệt xem thời tiết, nói rằng hôm nay trời nắng, kết quả đột nhiên mưa to như vậy, còn gió lớn như thế, không gì nói nổi!"

"Đợi một lát đi, mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh." Có người trấn an cảm xúc, nhưng rất nhanh bị một bà mẹ bác bỏ.

"Tôi còn phải đưa con gái đến lớp vũ đạo, chậm trễ sao được a."

"Đúng vậy, tôi còn phải nhanh chóng đi trực ca đêm, có bán áo mưa không____"

"Mưa to gió lớn như vậy anh mặc áo mưa không bị thổi đi một trăm phần trăm, thì cũng không còn mạng, cứ đợi đi."

Người nhiều, bốn phía đen nhánh, âm thanh cũng hỗn độn, cảm xúc tiêu cực vừa vơi đi một chút lại nâng lên, khiến người nghe vô cùng khó chịu.

Sau khi nghĩ kĩ, tôi cúi đầu, kéo kéo cánh tay tiểu hài tử, vốn định nói hay là đổi một nơi yên tĩnh khác trốn đi, nào biết tay vừa đυ.ng vào tiểu hài tử, lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng đốt lấy.

"Ngươi, ngươi___" Lời còn chưa nói ra, mắt bỗng nhiên bị một đôi tay cực nóng xuất hiện ở phía sau che lại, tôi hoảng sợ không thôi, âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai.