Chương 23: Âm Dương

Trên đường trở về, thời tiết vô cùng tốt, quả thực tốt đến mức không hợp lý.

Phía sau không có Miêu bà khiến người ta chán ghét, cả một đường tâm trạng của tôi đều nhẹ nhàng không ít, nhưng tôi vẫn không có tâm tư thưởng thức phong cảnh bên đường, bởi chuyện quan trọng nhất của tôi còn chưa được quyết định.

Tôi vẫn chưa biết thiên phạt trong miệng Miêu bà là gì, càng không biết lời hứa hẹn lúc đó của tăng nhân, chuyện có thể khiến tôi sống lại rốt cuộc có thật hay không.

Bởi vì cất giấu tâm sự, cả một đường đi tôi đều lo lắng bất an.

Chờ cho tới khi đi đến bên hồ Tử Ngọc Phương Ấn, tôi liền ý thức được, sẽ quá muộn nếu như không mở lời.

Duỗi đầu rụt đầu đều là một con dao, tôi đơn giản hít sâu một hơi, trực tiếp lấy hết can đảm, nào biết vừa mới ngẩng lên, tăng nhân liền cong môi cười với tôi.

Kì thực tôi không hiểu rõ tính cách của tăng nhân.

Lần đầu gặp tiên hắn, hắn thường xuyên cười ha hả, mỗi lần đều là bộ dạng cười hì hì.

Nhưng sau khi cùng tiến vào cấm địa, chớp mắt hắn lạnh nhạt đi rất nhiều, không còn nhiệt tình với tôi như trước đó, đối đãi với Miêu bà càng không một chút khách khí, đến cuối cùng, thậm chí không thèm che giấu sát ý.

Nhưng hiện tại tăng nhân lại giống với tăng nhân lúc trước, rất có kiên nhẫn, khóe môi cong, một dáng vẻ tản mạn vui mừng khôn xiết, thậm chí chủ động nhớ lại hồi ức trước đó với tôi.

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Cái này sao có thể quên? Tôi gật gật đầu, nghiêm túc đáp lại: "Nhớ rõ, ở chùa Lĩnh Nam, lúc đó ngươi tránh ở dưới bóng cây, biến hóa thành bộ dạng tăng nhân, giải sâm ở trước sảnh La Hán."

"Sai rồi." Tăng nhân lại cong môi cười, "Tăng nhân đó không phải do ta biến hóa, mà là cái xác cũ ta nhặt được trong cấm địa."

Tôi không hiểu lắm, thoáng sửng sốt một lúc, vừa là vì lời nói trong miệng tăng nhân, cũng là vì nụ cười trên mặt tăng nhân.

Nói cũng lạ, trước đó tăng nhân bình thường cũng hay cười, lúc đó tôi không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ hắn có một khuôn mặt đỉnh của chóp như thế, lại bưng ra mặt mày xinh đẹp như vậy, chỉ là khẽ mím môi cười, không có bất cứ động tác dư thừa nào, vậy mà cũng có thể câu hồn đoạt phách.

Ôi, sắc đẹp mê hoặc lòng người.

Rốt cuộc vẫn chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam sinh đẹp trai như vậy, mặt tôi có chút nóng, vì tránh để tăng nhân nhìn ra sự xấu hổ, tôi trừng to đôi mắt, nhanh chóng đem đề tài vứt trở lại, "Cái gì gọi là xác nhặt được?"



Tâm tình của tăng nhân tựa hồ vô cùng tốt, giải thích cũng rất tường tận.

"Lúc phong ấn cấm địa phai nhạt, các loại sinh linh ra ra vào vào quả thật rất nhiều, nhưng nếu là cấm địa, khẳng định có lý do bị cấm.

Yêu tà thượng cổ trong cấm địa đông đảo, thần khí có sức mạnh lưu lại nhiều tai họa, chướng khí- tà khí- ác linh tàn lưu cũng rất nhiều, các giới tu sĩ không có bản lĩnh gì một khi đi vào, hơi sơ ý, trên căn bản đều không có cơ hội ra ngoài."

"Ta ở trên đỉnh vách núi nhìn thấy tăng nhân này.

Lúc đó cùng đường với hắn còn có một vị Phật tu, hai người họ gặp được một đóa Phật tướng kim liên ở Vô U Độ, Phật tướng kim liên cực kì quý giá, lại có tính cụ linh, khi hoa nở có thể nhận chủ, Phật tu đồng hành vì thế nổi lòng tham, để độc chiếm Phật tướng kim liên, đem tăng nhân dìm chết ở Vô U Độ.

Sau đó sáng sớm dòng suối dâng lên, thi thể của tăng nhân trôi đến chân núi, ta mới đầu cũng không để ý, vừa đúng ngày hôm đó, vị phong ấn ta ở trên trời đột nhiên xảy ra kiếp nạn, lúc đó phong ấn nới lỏng, ta nắm giữ nguyên thần thừa dịp rối loạn chuồn ra, ngay lập tức mượn xác của tăng nhân để hoàn hồn.

Nhưng nguyên thần cho dù thoát ra, vẫn không thể cách bản thể quá xa, vì vậy ngày thường không có việc gì, ta sẽ đến đi dạo xung quanh các đạo quan chùa miếu để gϊếŧ thời gian.

Mới đầu gặp ngươi, quả thực do ngoài ý muốn, nhưng tất cả chuyện sau đó, cơ bản đều nằm trong sự tính toán của ta."

Mặc dù nói, tất cả những lời này của tăng nhân, Miêu bà cũng từng chỉ ra, những tăng nhân thừa nhận thẳng thắn như vậy, thật sự khiến tôi có chút kinh ngạc.

Tôi quả thực có chút bội phục tăng nhân.

Tôi thậm chí đang nghĩ, nếu người tính toán tất cả điều này là tôi, tôi sẽ giống như tăng nhân, đem một mặt nội tâm u ám thẳng thắng phơi bày ra sao?

Tăng nhân không để ý đến sự dao động của tôi, tiếp tục nói.

"Trên người ta có ba loại phong ấn, tầng bên ngoài cùng, ngoại trừ ta và vị giáng phong ấn kia, những người khác, ai cũng không nhìn thấy khóa.

Ta cho rằng ổ khóa không có chìa khóa, nhưng mà lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã ngửi thấy mùi chìa khóa cực mỏng manh.

Linh thạch nguyền rủa Miêu bà và thứ đồ phong ấn ta xem như được sinh ra cùng một chỗ, âm dương chuyển hóa, cho nên lúc bà ta khởi động linh thạch ở gần ta, khí linh thạch vận hành quanh thân sẽ bị sức mạnh trong cơ thể ta hút đi toàn bộ.

Tựa như mỗi loại chìa khóa sẽ tìm mở ổ khóa giống nhau, sức mạnh linh thạch trong cơ thể bà ta một khi điều khiển, sau khi cảm ứng được phong ấn của ta, sẽ đi thẳng đến đó."



Đúng rồi, tôi nháy mắt đã hiểu được, lúc đó Miêu bà muốn dùng lực linh thạch khống chế tôi, nhưng cuối cùng lại đột nhiên bị hút lên vách đá.

"Miêu bà có một ngày cũng sẽ được cứu như vậy đúng không?" Tôi có chút nghi hoặc.

Sau khi Miêu bà thân và đầu bị chia lìa, tăng nhân liền đem bà ta đặt vào vị trí ban đầu trói buộc hắn, nếu tương lai Miêu bà cũng giống với tăng nhân, gặp được cơ duyên như vậy___

"Sẽ không." Tăng nhân đáp đến dứt khoát, có lẽ cảm thấy buồn cười, hắn lại cong cong môi, linh thạch màu vàng trên tay dao động, chốc lát biến thành một bộ âm dương bát quái.

"Biết cái gì gọi là âm dương chuyển hóa không?" Hắn hỏi tôi, không đợi tôi đáp, lại lập tức nói: "Thế gian vạn vật, âm và dương, thanh và đυ.c, đều có thể chuyển hóa lẫn nhau.

Ổ khóa có thể thành chìa khóa, chìa khóa cũng có thể thành ổ khóa, lúc đầu ta là ổ khóa, bà ta là chìa khóa, hôm nay bà ta đã thành ổ khóa bị phong ấn, mà ta, lúc niết bàn (*), đã đem chìa khóa hủy diệt rồi."

(*) Trong Phật giáo, niết bàn là trạng thái diệt tận được tham ái, sân hận và si mê để đạt đến trạng thái bình lặng tuyệt đối. (Theo gg)

Tôi nghe được cái hiểu cái không, nhưng tất cả những gì tăng nhân miêu tả, khiến tôi nhớ đến lúc trước ở núi Thanh Hòa, tại điện Tử Tiêu nhìn thấy một bức Thái Cực Đồ.

Khi đó đạo trưởng cũng nói, vạn sự vạn vật không phải đối lập toàn bộ, cái gọi là thanh hoặc đυ.c cũng cùng một nguồn, tĩnh và động cũng cùng một chỗ, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, giải thích giống như cùng một đạo lý như vậy.

"Còn nhớ lá bùa ngươi từ trên người ta xé xuống không?"

Tăng nhân lại mở miệng, lần này ngữ khí mang theo mấy phần trào phùng: "Đây là phong ấn thứ hai vị đó cho ta."

"Có điều, vị đó mấy trăm năm trước gặp phải kiếp nạn, không bao lâu liền ngã xuống, mà thần một khi vẫn thân, thần thức-nguyên thần tất cả theo đó mà không còn tồn tại. Cho nên, ngươi cho dù gỡ bỏ xích phù, cũng không cần gánh chịu bất cứ thiên phạt."

Nhưng xích phù không phải ai cũng đều có thể gỡ, Miêu bà có chỗ nói không sai, bóc xích phù quả thực cần có một tồn tại đặc thù.

Ngươi vừa mới chết không bao lâu, còn sót lại nhân khí, lây dính quỷ khí, trong thân thể còn có yêu khí của Miêu bà và khí tức của thần thạch thượng cổ, sinh thời lại tương thích với máu của ta, sẽ không bài xích lẫn nhau.

Do ngươi đến bóc xích phù, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên ngươi và Miêu bà đều phải nhập cuộc, một người cũng không thể thiếu."

"Phong ấn thứ ba, là niết bàn của chính ta. Lúc đó ngươi giúp ta chắn mũi tên của Miêu bà, giúp ta hai lần, sẽ có hồi báo, Triệu Ninh Ninh, ta cũng sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn."

Tăng nhân vẫn đang cười, ngữ khí thần sắc lại đột nhiên tăng thêm mấy phần nghiêm túc, hắn quay đầu nhìn về hướng tôi, thanh âm cũng giống như hắn hiện tại, mềm mại lại mê hoặc lòng người: "Muốn cái gì? Nghĩ xong chưa?"