" Thông tin cụ thể về người mất đã tìm được chưa?"
"Tiểu Triệu nói đã tìm được rồi ."
Gần 8 giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua lớp cây ngô đồng rơi xuống sườn dốc Tuyệt Vọng bao trùm sự ấm áp cho mọi vật, nhưng tôi lại cảm thấy có chút lạnh. Đang nghĩ, đợi học xong tiết lý luận quân sự thì về phòng ngủ mặc thêm áo khoác, đột nhiên bị thu hút bởi một trận ồn ào.
Tôi nhìn di động.
Bây giờ đã 7 giờ 50 phút nhưng có rất nhiều học sinh đang tụ tập ở dốc Tuyệt Vọng, thậm chí còn có một chiếc xe cảnh sát đậu bên cạnh, tôi cau mày nghĩ còn mười phút nữa mới lên lớp nên cũng chen vào xem rốt cuộc có chuyện gì, nào biết, nhào một cái vào khoảng không, tôi vậy mà đi xuyên qua đám người này.
Đm.
Miệng thốt ra lời lẽ thô tục, tôi còn tưởng rằng bản thân có siêu năng lực, chợt nghe bên cạnh có người gọi tên mình.
"Triệu Ninh Ninh, nữ, 18 tuổi, quê quán Nam Thành, nguyên nhân tử vong: Xe chở rác phanh không lại dẫn đến tai nạn xe cộ."
! Tôi chấn kinh tại chỗ.
"Thông báo người nhà chưa?"
"Vừa nhờ giáo viên thông báo rồi, nghe nói mẹ người mất nhất thời không chịu nổi ngất đi, nhưng người bố đã mua vé máy bay, đang trên đường tới đây."
"Được rồi," viên cảnh sát thở dài, "Vậy thu đội đi. Các cậu nhớ thu dọn hiện trường, còn nữa, đưa tài xế và xe rác gây tai nạn về đồn."
"Đã rõ."
"Đã rõ cái gì? Tôi còn yên ổn đứng ở chỗ này chưa có chết a." Tôi gấp đến độ muốn túm viên cảnh sát lại, nhưng một sợi dây xích bất ngờ móc vào cổ tôi, giật mạnh.
Tôi hoàn toàn không nói được lời nào.
Tôi mở to mắt nhìn hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện, một đen một trắng, đội cái mũ cao cao.
Nhất kiến sinh tài, thiên hạ thái bình.
Là hắc bạch vô thường thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim truyền hình điện ảnh, tôi trợn mắt, trực tiếp ngất xỉu. Truyện dịch tại truyenhdt.com Linhoran
Khi tỉnh dậy lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã trở nên vô cùng xa lạ.
Bầu trời ngả màu gỉ sắt, con đường dưới chân không còn là đường bê tông nhựa trong thành phố, mà rách nát, gập ghềnh và lầy lội, cảnh tượng xung quanh đặc biệt tối tăm đổ nát, tôi có chút không biết làm sao, thì một cổ lực mạnh mẽ kéo tôi về phía trước .
"Chính là nơi này."
Sau trận trời rung đất chuyển, tôi miễn cưỡng mới đứng vững được, ngẩng đầu lên, phía trước mặt là một tòa thành màu đen khổng lồ, bên trên có ba kí tự lớn được viết theo chiều ngang từ trái qua phải: Thành Uổng Mạng
"Mặc dù ngươi vẫn chưa ý thức được, nhưng ngươi thật sự đã chết." Tiểu ca tiếp nhận tôi còn rất trẻ, mặc thường phục, mặt mày nhìn có chút giống với một minh tinh nổi tiếng hiện nay, nhưng tôi lại không có tâm tư để nhìn, trong đầu toàn là câu "ngươi đã chết rồi" của hắn.
"Triệu Ninh Ninh, đột tử mà chết, cùng tội với tự sát, nói cho cùng mệnh cách của ngươi đột nhiên đứt đoạn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến người của Dương giới, do đó phải chịu trừng phạt mới có thể đầu thai chuyển thế."
Hắn vừa nói vừa gài gông điện lên đầu tôi, tôi nước mắt lưng tròng, cố cãi rằng mình chưa chết thì bất ngờ có một bàn tay đặt lên cánh tay tôi.
Quay đầu lại, là một lão bà hiền từ, bà ấy kéo tôi qua, mỉm cười với tiểu ca tiếp nhận tôi, ôn hòa nói: "Để ta lãnh cô ta vào trong."
"Vậy cảm tạ Miêu bà, cô ta là tai nạn xe cộ mà chết, người nhớ đưa cô ta đến thành xe nhận trừng phạt, cô ta còn 40 năm âm thọ, định án 40 năm ."
"Yên tâm." Lão bà bà hướng về phía tiểu ca vẫy vẫy tay, kéo tôi vào trong thành uổng mạng .
Tôi không muốn đi, nhưng cơ thể vô lực, cả người vô thức bay về phía lão bà bà này.
Trên người bà ta giống như có lực từ, ngay cả xiềng xích quanh cổ tôi cũng càng ngày càng chặt, tôi chịu đựng đau đớn, đột nhiên nghe thấy vài tiếng la hét.
Quay đầu lại, cách đó không xa có một chiếc tàu lượn siêu tốc rất lớn, chiếc tàu lượn tinh xảo đẹp đẽ giống cái mà tôi nhìn thấy trong khu vui chơi giải trí, nhưng vẻ mặt của những người trên đó rất kinh hoàng, tiếng la thét đau khổ khắp nơi.
Tôi ngơ ngác nhìn, lão bà đang kéo tôi đi đột ngột dừng lại.
Bà ta quay đầu lại nhìn tôi :"Nghe qua Sisyphus chưa?"
Kì quái, khuôn mặt bà ta đều là nếp nhăn nhưng giọng nói lại rất trẻ, tôi lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa nói: "Chưa từng"
Bà ta tựa hồ sớm đã đoán được, mặc kệ tôi tự mình nói tiếp :"Sisyphus là vị vua trong thần thoại Hy Lạp"
"Hắn bắt cóc Tử Thần, làm thế gian này không còn cái chết, minh thần vì trừng phạt hắn, yêu cầu hắn đẩy một tảng đá khổng lồ lên núi, nhưng tảng đá kia quá nặng, mỗi lần đến đỉnh núi đều sẽ rơi xuống, cho nên hắn vĩnh viễn phải đẩy tảng đá này, không bao giờ kết thúc"
Vì thế?
Tôi kìm nước mắt, muốn nói rằng bản thân không có tâm trạng để nghe truyện thần thoại, nhưng ánh mắt lão bà chợt thay đổi.
Trở nên sắc bén, tràn đầy tính công kích, nhưng giọng điệu vẫn bình đạm như thường :"Cả thành uổng mạng đều là Sisyphus."
Bà ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy oán hận, tôi không thể hiểu được nỗi uất ức của bà, nhưng cũng biết rằng sự oán hận của bà ta chắc chắn không hướng vào tôi.
Tôi không tiếp lời.
So với lúc vừa mới đến âm giới, tâm thái của tôi cuối cùng đã bớt đi chút căng thẳng, có điều cũng chỉ là bớt một chút xíu.
Tôi không biết nhiều về cõi âm nhưng tôi cũng không phải là kẻ ngốc, ý của lão bà rất rõ ràng, dù là tự sát hay đột tử ngoài ý muốn, sau khi chết cũng không thể lập tức đi đầu thai, họ sẽ phải lặp lại việc tự sát hoặc hành động chết vào ngày hôm đó, ngày qua ngày, cho đến khi âm thọ tận mới có thể hoàn toàn được giải thoát.
Nhưng chẳng lẽ là tôi muốn chết sao? Nỗi buồn dâng lên trong lòng, tôi không kìm được muốn khóc nhưng bàn tay bất chợt bị nắm chặt.
"Ta đã đợi ngày này lâu rồi." Có vẻ như để thể hiện sự trang trọng trong giọng điệu của bà ta, tôi thậm chí còn cảm nhận được sự rung động trong giọng nói của bà.
"Ngươi cũng bị hắn ta gϊếŧ chết, ta đã quá quen thuộc với mùi vị của hắn. Cơ hồ ngươi vừa mới bước vào thì ta đã ngửi ra được."
Khi bà ta nói lời này, cười cực kì vui vẻ, nhưng khuôn mặt của bà ta rất khủng khϊếp, giống như một vỏ cam đã bị vắt cạn nước, phía trên đầy những đốm đen. Giờ khi bà ta cười lên, làm vỏ cam nhăn lại vào nhau, đốm đen giống như con đỉa lởn vởn khắp nơi khiến da đầu tôi tê rần.
Tôi hơi sợ, muốn lùi lại nhưng bàn tay lại bị gõ nhẹ.
Không biết bà ta đã trở lại bình thường từ lúc nào, nhìn tôi cười: "Có lẽ gần đây ngươi mới quen biết một cô gái trong tên có mang chữ Ngọc?"
Đại Ngọc? mang Ngọc? mang Ngọc? Tôi choáng váng, hình dáng của một người lướt qua tâm trí tôi như tia chớp.
Tôi hình như nhớ ra rồi!