Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng, Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 19: Chờ Xem

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi từ biệt năm vị tu sĩ ở núi Thanh Hòa, tôi phát hiện đường trở nên khó đi hơn rất nhiều.

Mặc dù trên đỉnh đầu không còn có rừng rậm che trời, nhưng dưới chân có cỏ dại cao ngang đầu gối, bụi cây cũng mọc ở khắp nơi. Thậm chí có chỗ độ sâu- cao- thấp khác nhau, đất cứng - mềm khác nhau, hơi sơ ý có thể bị trượt chân té ngã.

Vì tránh để bị thương, tôi đi theo con đường mà tăng nhân đã đi, mặc dù đã cực kì cẩn thận, nhưng vẫn liên tục giẫm phải mấy hố, khi ngã xuống hố lần thứ năm, tôi chợt nhận ra điều kì lạ.

Tôi cho rằng mình sẽ không bị đau.

Xét cho cùng người và quỷ khác nhau, quỷ không có cảm giác đau đớn cùng tri giác, nhưng khi giẫm vào cái hố sâu thứ năm, tôi rõ ràng cảm nhận được một chút đau đớn, không những đau, khi tôi dùng tay kiểm tra vết thương, còn sờ thấy vài mạch đập yếu ớt nhảy lên.

Nhưng quỷ cũng có mạch đập à? Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra, bản thân càng khó hiểu khi nhớ lại khoảng thời gian ở thành uổng mạng.

Tôi lúc đó quả thực không có đặc thù của con người, tôi không hiểu, vội bước vài bước, muốn hỏi tăng nhân chuyện này rốt cuộc là sao? Ai ngờ "bịch" một tiếng, một vật nhọn nhỏ bất ngờ đập mạnh vào lưng.

Quay đầu, Miêu bà không biết từ khi nào đã đi đến sau lưng tôi.

Trên đường đi, Miêu bà đều khinh thường đến gần tôi, bà ta chán ghét tôi, nhưng lại kiêng kị tăng nhân. Cho nên trong ba người, tăng nhân đi đầu, tôi ở giữa, bà ta đi ở phía sau, nhưng hiện tại, bà ta lại lặng yên không một tiếng động tiếp cận tôi.

"Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc từ nơi nào tìm được hắn? Thân phận của hắn khi đó là gì?"

Để tránh thu hút sự chú ý của tăng nhân, Miêu bà ra khẩu hình cho tôi, răng nanh của bà ta dính đầy nước dãi màu tro đen, giọng điệu đáng sợ, mang theo cảnh cáo, "Cho ngươi mười giây suy nghĩ, kiên nhẫn của ta có hạn."

Bà ta vừa nói xong, tôi liền quay đầu, muốn gọi tăng nhân, nhưng vừa mở miệng, cổ họng giống như bị một lực vô hình bóp lấy, khó có thể phát ra âm thanh nào.



"Không biết tự lượng sức mình." Sau khi trào phúng tôi, màn sương than đen đặc bắt đầu ngưng tụ trên tay Miêu bà, tôi còn không rõ bà ta muốn làm cái gì, cảm giác đau đớn ngay lập tức lan ra khắp người, ngay cả trái tim cũng bị nắm lấy.

"Còn có năm giây." Ngữ khí càng lạnh hơn, lộ ra cái lạnh thấu xương, tôi chịu đau đớn ngẩng đầu, đối mặt với sự khinh miệt của Miêu bà.

"Không đối phó được hắn còn không đối phó được ngươi? Nhân loại ti tiện, ta hỏi lại một lần cuối cùng----"

"Ngươi chi bằng tự mình tới hỏi ta."

Giọng nói lãnh đạm cất lên cách đó không xa, đồng loạt tới, còn có hàn ý lạnh thấu xương giữa trán.

Nhìn lên, một phiến băng tỏa ra hàn khí sắc bén cách giữa mày Miêu bà chưa đến một cm, nếu tăng nhân dùng thêm chút lực, lưỡi băng sẽ xẹt qua đỉnh đầu Miêu bà.

Miêu bà bất động.

Bà ta tất nhiên không sợ những thứ này, dù sao bà ta không chết được, nhưng cách đó không xa tăng nhân lạnh lùng nhìn qua đây, đôi mắt tối tăm, lộ ra cái lạnh thấu xương.

Nhìn đến mức tay Miêu bà không tự giác mà run rẩy.

Bà ta muốn lùi lại về sau, nhưng cố cắn chặt răng đứng lại, thậm chí còn mím môi nhìn chằm chằm tăng nhân mấy giây, nhìn xong, lại phô trương thanh thế cười lạnh một tiếng, tựa hồ hoàn toàn không đem tăng nhân bỏ vào mắt.

Thậm chí lúc đi ngang qua tôi, còn mỉa mai nhìn tôi một cái, lời nói tràn đầy ác ý: "Ta ngược lại muốn xem xem hắn bảo vệ ngươi được bao lâu, chúng ta chờ xem."
« Chương TrướcChương Tiếp »