Có lẽ bởi nguyên do là thỉnh giáo, nên đối phương cũng vô cùng khiêm tốn lễ phép, không đến mấy phút liền báo cáo gia môn.
Người đứng đầu tự xưng là Huyền Duyên, xử sự cẩn trọng nhất, mà năm người bọn họ, không ngờ đều là đệ tử tu hành trong núi Thanh Hòa.
Tôi không khỏi nhìn họ thêm vài lần, vì núi Thanh Hòa trong miệng họ nhắc đến, tôi cũng đã từng đi.
Núi Thanh Hòa là Đạo giáo danh sơn nổi tiếng nhất cả nước, nghe nói cầu nguyện cực linh, mỗi năm người tiến đến thắp hương cầu bái nườm nượp không ngớt.
Trước kì thi trung học.
Thành tích khi đó của tôi không ổn định lắm, người nhà vì để tôi đổ vào một trường trung học trong điểm, nghe theo lời khuyên của các bậc phụ huynh khác, quyết định lên núi Thanh Hòa thắp hương, cầu Văn Xướng Đế Quân phù hộ.
Vì biểu hiện sự thành tâm, lại tự mình kéo tôi đi.
Khi đó vừa vặn, núi Thanh Hòa có tổ chức thịnh hội nổi danh cực phú, chúng tôi dọc theo thềm đá đi lên núi, nhìn thấy trước mỗi cửa cung đều có rất nhiều người tu hành thân mặc đạo bào đầu búi tóc, nhưng cách ăn mặc so với mấy vị phía trước xác thật không có nhiều điểm tương đồng.
Hoặc núi Thanh Hòa trong miệng bọn họ khác với chỗ tôi từng đến, trong lòng tôi âm thầm suy nghĩ, tăng nhân ở một bên trầm mặc rất lâu đột nhiên ngẩng đầu.
"Các người đến chỗ này làm gì?"
Tăng nhân cực kì có cảm giác áp bách, tôi nhìn thấy khóe môi Huyền Duyên khẽ giật giật, giống như đang chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
"Khoảng thời gian trước, tín vật của sư môn chúng tôi bị một con hổ yêu trộm mất, nó trốn đến cấm địa, chúng tôi đến tìm và bắt nó."
"Như vậy," Tăng nhân nhẹ nhàng cười, chợt chỉ chỉ hồ lớn trước mặt, "Chỗ này ban đầu không phải là hồ."
"Nghe đồn rất lâu về trước, có thứ gì rơi xuống nơi này tạo thành một cái hố lớn, sau đó thương hải tang điền, vật đổi sao dời, thế sự biến thiên (*), nơi này liền biến thành hồ, còn về màu sắc cùng với nguyên nhân mặt nước không có sóng, hình như đều có liên quan đến đồ vật rơi xuống, nhưng đồ vật đó cụ thể là gì, không có nhiều người biết."
(*) đều có nghĩa biến đổi lớn lao trong cuộc đời
Nghe xong lời này, có người phía đối diện hiển nhiên yên lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đề nghị: "Nếu không phải yêu tà quấy phá, vậy chúng ta hoàn toàn có thể ngự kiếm bay qua."
"Tôi cũng thấy thế." Có người phụ họa, ánh mặt dừng trên người Huyền Duyên.
"Sư huynh, sự việc không thể chậm trễ, trạng thái của Liên sư đệ đã rất kém, chúng ta phải nhanh chóng lấy được cỏ thuốc bên phía đối diện hồ, cả năm người chúng ta ra ngoài, tất nhiên phải cả năm người cùng về, bằng không sư phụ khẳng định sẽ trách phạt."
"Ba vị phải chăng cũng muốn qua bờ bên kia?"
Huyền Duyên chậm chạp không tiếp lời, ngay sau đó liền mở miệng, ánh mắt lại nhìn về phía chúng tôi: "Thứ cho tại hạ mạo muội, nơi này không có thuyền, không biết ba vị chuẩn bị qua hồ như thế nào?"
"Bọn ta qua thế nào có liên quan gì đến các người?"
Giọng điệu này của Miêu bà quả thực dọa người, đối phương có người sắc mặt đã trở nên khó coi, Huyền Duyên trái lại vẫn tự nhiên như cũ, biểu tình không những không giận, thậm chí còn hướng về phía chúng tôi chắp tay làm lễ.
"Là tại hạ mạo muội, vậy không tiếp tục quấy rầy, sau này có duyên ắt gặp lại, cũng chúc ba vị chuyến này sở cầu thuận lợi."
Nói xong lời này, hắn xoay người liền đi, tăng nhân vốn không nói lời nào lại nói câu dừng bước.
"Chúng tôi quả thực muốn sang bên kia hồ, nếu không ngại, có thể cùng nhau đồng hành."
Nói xong, móc ra một cái hồ lô cực nhỏ, hồ lô cỡ hạch đạo, hình dáng bình thường không có gì kì quái, nhưng nắp hồ lô vừa mới rút ra, một con cá cực lớn nhảy ra từ trong đó.
Hình dạng của con cá này bình thường giống như loài cá khác, chỉ là lưng đặc biệt rộng, vây cũng đặc biệt lớn.
Ngữ khí tăng nhân giới thiệu cá cũng bình đạm như diện mạo của con cá này vậy, "Ngày xưa thích đi du ngoạn khắp nơi, may mắn thu được con cá này, chúng tôi chuẩn bị dùng nó để đi qua,"
"Cái đó còn không bằng ngự kiếm của chúng ta."
"Ngô Diệp!" Âm thanh nói thầm nho nhỏ bị giọng điệu nghiêm nghị chặn lại, Huyền Duyên xin lỗi xong, tôi mới phát hiện thì ra trong năm người họ còn có một tiểu cô nương, mặt tròn mắt tròn, rất đáng yêu, tôi nhịn không được nhìn cô ấy nhiều lần, kết quả bị cô trừng mắt lại.
Cô ấy hiển nhiên không chịu phục, tôi cảm thấy buồn cười, biểu tình trên mặt lại khống chế vô cùng tốt, nửa phần cũng không để lộ, thậm chí một mặt còn điềm tĩnh theo tăng nhân bước lên lưng cá.
Qua mấy ngày ngắn ngủi, tôi vậy mà đã dần quen với nhưng sự việc kì dị này.