Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng, Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 14: Cây Ăn Thịt Người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đi theo tăng nhân vào cửa, tôi đột nhiên có chút thấp thỏm, không biết sao, hắn vừa nãy còn cong môi cười với bộ dạng lúc đó của Miêu bà, khiến trong lòng tôi có chút hoảng.

Tôi kì thật không hiểu người xuất gia, nhưng trong ti vi và trên sách vẫn thường nói, người xuất gia từ bi độ lượng, Miêu bà mặc dù là ác yêu, nhưng thấy được cảnh tượng đó, xét về mặt sinh lý học ít nhất cũng phải cảm thấy khó chịu, nhưng tăng nhân vậy mà cười, biểu cảm nhìn trông một chút cũng không chán ghét, giống như sớm đã tập mãi thành thói quen.

Nhưng người xuất gia không phải không thể nhìn những điều này nhất sao?

"Đang nghĩ cái gì?"

"A? Không có gì, không có gì."

Bởi vì đang nghĩ đến chuyện vừa nãy, tôi tựa hồ đắm chìm trong thế giới của bản thân, vốn không để ý đến tăng nhân bỗng nhiên đi tới bên cạnh, thình lình mở miệng, tôi bị dọa cho một trận, theo bản năng lùi lại phía sau, lùi xong, mới nhớ ra động tác né tránh này quá đột ngột.

Nhưng giải thích đã không còn ý nghĩa gì nữa, tôi chỉ đành phả một hơi nóng lên mặt, tận lực nói dối để bù lại hành động vừa rồi: "Tôi đang nghĩ. Chúng ta khi nào có thể tìm được Phượng hoàng."

Nói xong, tôi cẩn thận dè dặt dùng khóe mắt nhìn tăng nhân, trên mặt tăng nhân lại không có biểu cảm gì, chỉ là à một tiếng, ngay cả bước chân cũng không ngừng, tiếp tục hỏi, "Vậy tìm được Phượng hoàng ngươi muốn làm gì?"

Muốn sống lại, nhưng lời này tôi không dám nói ra, sự việc chưa nhìn thấy được ánh rạng đông cuối cùng, tôi chỉ có thể dùng "vẫn chưa nghĩ xong" để đáp lại qua loa.

Tăng nhân lại à một tiếng, không tỏ vẻ nhiều, Miêu bà lại đột nhiên tiếp lời, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía tôi mắng một câu dối trá.

Nói thật, tôi ngẫm nghĩ lại cũng thấy thế, rốt cuộc ai vào đây đều không mang trong lòng những điều xấu xa chứ.

Tôi muốn tìm cơ hội sống, Miêu bà muốn thoát hỏi sự nguyền rủa để đạt được sức mạnh, còn tăng nhân, mặc dù không biết hắn ta muốn gì, nhưng khẳng định không đơn giản là muốn có được kiến thức.



Nhưng mà những lời này tôi một câu cũng không thể nói, đành phải nuốt tất cả vào bụng, nhưng khí thế vẫn phải đủ, sống lưng của tôi thẳng tắp, không thèm nhìn Miêu bà, gắt gao đi về phía trước theo bước chân của tăng nhân.

Cánh rừng càng đi càng sâu.

Lúc mới vào cửa, đại thụ đều vừa thấp vừa lùn, lá cây lớn lên rất tươi tốt. Nhưng càng đi vào trong, cây lại càng cao, thân cây cũng càng thẳng tắp, lá cây cũng cực kì rậm rạp, thậm chí đã đạt đến hiệu quả che đất giấu trời.

Nhưng mà rất kì lạ, mặc dù chỗ này mảng lớn mảng lớn là rừng, lại không nghe thấy nửa phần tiếng chim, tiếng côn trùng kêu. Cả khu vực giống như không có sự sống, im lìm như chết chóc.

Tôi có chút sợ hãi, trong sự tối tăm muốn cách tăng nhân gần một chút, thêm chút cảm giác an toàn; lại cảm thấy hai người không thân thiết, kề quá gần quả thật không tốt, đành phải căng da đầu bảo trì khoảng cách, cắn răng đi về phía trước. Nào biết chưa đi được mấy bước, âm thanh âm u từ phía sau truyền đến.

"Các ngươi cẩn thận một chút, đừng bị cây ăn một hồi còn không biết."

Miêu bà đi cuối cùng thình lình mở miệng, nghe xong lời bà ta, bước chân của tôi ngừng lại, tăng nhân cũng theo tiếng mà dừng lại.

"Ăn thịt người kiểu gì?" Tăng nhân quay đầu lại nghiêm túc hỏi.

Tôi ngược lại cảm thấy Miêu bà không có lòng tốt như vậy, tăng nhân lại không đặc biệt để ý, âm điệu của hắn nhẹ nhàng nâng, đầu cũng hơi nghiêng sang một bên, tựa hồ thật sự đang khiêm tốn thỉnh giáo.

Miêu bà lại không tốt tính như vậy, hừ lạnh một tiếng nói, "Tất nhiên là miệng ăn thịt người."

Giọng nói của bà ta vừa dứt, liền nghe thấy xung quanh sột soạt một tiếng, có âm thanh cỏ và lá nhanh chóng phiến động, tôi có chút căng thẳng, tăng nhân lại cười cười không sao cả, tựa hồ không để ý đến.



Không những không để ý, thậm chí còn tiến lên, duỗi tay gõ gõ cây đại thụ to lớn không nhìn rõ màu sắc ở bên cạnh.

Một cái, hai cái, gõ đến cái thứ ba, vẫn không có phản ứng, tăng nhân cong cong môi cười, tôi cũng âm thầm thở ra một hơi, Miêu bà lại đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt rất phức tạp.

Miêu bà vào được khi phong ấn cửa cấm địa bị phai nhạt.

Lúc đó cùng vào với bà ta, còn có mấy yêu quái khác trên núi, trò chuyện đơn giản mấy câu liền biết được mục đích đến của đối phương. Mười người thì có sáu người đi tìm Phượng hoàng, số còn lại là nghe nói cấm địa lúc đầu là thần chi chiến trường, trên chiến trường nhiều thần khí còn sót lại. Nếu tiến vào trong tìm, nói không chừng vận khí tốt đυ.ng phải một cái thượng cổ Thần khí.

Khi đó bọn họ tổng cộng có sáu người đi cùng nhau, qua đoạn đường phía trước chính là phiến rừng rậm rạp này.

Sau khi vào cánh rừng chưa bao lâu, thì có yêu quái thận trọng phát hiện thiếu mất một người, mới đầu còn cho rằng có yêu quái không muốn kết giao muốn đường ai nấy đi, nào biết tiếp tục đi về phía trước, người đồng hành lại thiếu mất một người, chờ đến khi yêu quái thứ ba biến mất, hung thủ vừa vặn bị bọn họ đυ.ng phải.

Là cái cây đó, rõ ràng nhìn thì giống như một cái cây bình thường, ai biết vậy mà có tay có chân, há miệng liền đem vật sống nuốt vào trong thân cây.

Miêu bà lập tức muốn cứu bọn họ, ai biết cái cây đó còn có chân dài, chuyển động so với tốc độ của bà càng nhanh hơn, không chỉ như thế, chạc cây của nó chỉ cần duỗi ra co lại, liền có thể treo cổ một vật sống trong nháy mắt, sau đó thân cây mở rộng khe hở, vật sống một khi bị nuốt vào, nháy mắt liền biến mất trong chất nhầy có tính ăn mòn cực cao.

Bà ta lúc đó cũng may mắn, chạc cây đuổi theo bà ta cắm sâu trong lòng đất không ra được, bà ta tận dung cơ hội này chạy thoát, nhưng mà hiện tại, vẫn là những cái cây này, không sai. Thậm chí thân cây càng to khỏe, lá cây càng rậm rạp hơn so với trước kia. Nhưng đối với vật sống như bọn họ, vậy mà không có nửa phần phản ứng.

Lẽ nào không phải cùng một loại cây?

Miêu bà nghi hoặc muốn xem lại cẩn thận, đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng ùng ục.

Âm thanh giống như đang tiêu hóa thức ăn, lại giống như tiêu hóa thức ăn xong lại không nhịn được đột nhiên ợ một tiếng, Miêu bà dựng thẳng lỗ tai, muốn phân biệt âm thanh từ nơi nào tới, kết quả bốn phía lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, âm thanh ùng ục đó giống như phù dung sớm nở tối tàn, thế mà không xuất hiện nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »