"Ồ?" Tăng nhân mỉm cười, nụ cười của hắn mang theo mấy phần giễu cợt, lại có mấy phần không tin. Miêu bà cảm thấy bị xúc phạm, nhe răng trợn mắt nói: "Ngươi cười cái gì mà cười?"
Tôi đứng một bên, vốn không định cười, nhưng hiện tại Miêu bà chỉ có kích thước bằng con chuột, bà ta nhe răng lên không những không dữ, ngược lại nhìn trông rất ố dề, tôi thật sự không nhịn được, bất cười thành tiếng.
Điệu cười này khiến Miêu bà càng tức hơn, hung tợn nói: "Các người không tin đúng không? Ngu xuẩn!"
Bà ta nhón chân mèo, nỗ lực chỉ vào linh thạch, phẫn hận nói: "Đá thần này ta đã dùng trên thân thể sáu người rồi, linh lực của nó gần như cạn kiệt, dần mai một."
"Vậy à." Tăng nhân tiếp một câu.
Ngữ khí của hắn bình đạm, ánh mắt cũng không rơi trên người Miêu bà, chỉ chậm rãi đưa tay về phía hòn đá đỏ rực, tựa như đang đánh giá, lại tựa như đang đùa nghịch, thái độ nhìn trông rất tùy ý.
Mà tôi, đứng ở một bên, trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài.
Nếu thần khí không dùng được, có phải hay không lần này tôi đã chết, không thể quay về được?
Mặc dù tôi chán ghét Miêu bà, nhưng cũng có câu bà ta nói rất đúng "Sẽ không ai chủ trì công đạo cho tôi, tôi đã chết rồi."
Nhưng tôi vẫn chưa muốn chết.
Tôi kiềm chế lại sự khẩn trương, muốn nói với tăng nhân về cảnh ngộ của mình, nhờ hắn giúp đỡ nghĩ ra biện pháp, nhưng hắn lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Miêu bà.
"Ta còn khá tò mò, ngươi đem nó dùng trên người làm gì?"
Đều để khởi tử hoàn sinh sao? Chỉ vì gϊếŧ Chu Độ? Vậy sao ngươi không tự mình động thủ? Ngươi là yêu quái, so với con người phần thắng còn nhiều hơn a."
"Trước đó bà ta nói, vì bà ta lấy nhầm thần khí, chịu sự nguyền rủa, vĩnh viễn không có cách nào ra khỏi thành uổng mạng." Vì để hấp dẫn sự chú ý của tăng nhân, tôi bắt đầu đoạt lời.
"Như vậy." Tăng nhân trầm ngâm gật đầu, nhưng lực chú ý vẫn không rơi trên người tôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, vì thế lại mở miệng.
"Hơn nữa, Chu Độ giống như ngửi thấy được mùi vị của bà ta, ban đầu là mấy người đó, bao gồm cả tôi, có lẽ đều vì bà ta nên mới chết."
Tôi tận lực đề cao cảm giác tồn tại của bản thân, nào biết câu này vừa nói xong, Miêu bà đã nổi khùng lên.
Bà ta hướng về phía tôi, nhe răng trợn mắt, nghiễm nhiên là bộ dạng muốn cùng tôi quyết đấu.
Nhưng bà ta kì thực quá nhỏ, tăng nhân chỉ là xê dịch chân, liền đem bà ta dẫm ở dưới chân.
Hắn ta ngữ khí lạnh lùng, cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Phát điên cái gì?"
"Là Triệu Ninh Ninh nói hươu nói vượn."
Miêu bà điên cuồng giãy giụa, "Rõ ràng mấy người các người đều tự mình ngu xuẩn chết, liên quan gì đến ta?
Cái thứ nhất, ta chẳng qua nhắc đến năng lực của bản thân, hắn ta liền quỳ xuống cầu xin ta khiến hắn sống lại, hắn ta nói hắn can tâm sử dụng nó vì ta. Kết quả sau khi sống lại một lần nữa, hắn vậy mà phản bội ta, không những không đi gϊếŧ Chu Độ, còn rời đi rất xa, sau đó lời nguyền phát tác, tự mình chết.
Mấy người còn lại, từng đứa một ngu xuẩn, ta khuyên bọn chúng khôn ngoan hơn, vậy mà bọn chúng ngu tới mức trực tiếp tìm đạo sĩ giả hòa thượng tồi đi đối phó với Chu Độ. Chu Độ là Quỷ Vương, nếu hắn dễ đối phó như vậy, ta cần gì phải hao tâm tổn lực."
"Nhưng là Chu Độ chính miệng nói, ở trên người tôi và mấy người khác đều ngửi thấy khí tức quen thuộc khiến người khác chán ghét và buồn nôn, không phải đều bắt nguồn từ bà à?" Tôi trực tiếp phản bác.
Mặc dù trước khi bị gϊếŧ chết, ý thức của tôi mơ hồ, nhưng Chu Độ chính là nói như vậy, tôi không có nhớ sai.
"Ngươi nói bậy! Ta phải xé rách miệng ngươi!"
Miêu bà vô cùng tức giận, ngón chân cùng móng vuốt điên cuồng quằn quại trên đất, lộ ra vết máu rõ ràng. Bộ dạng của bà ta điên cuồng biện giải cho chính mình, "Chu Độ, hắn ta không thể nào nói ta như vậy! Sẽ không, nhất định là ngươi tự mình bịa ra."
"Nhưng hắn ta lúc đó chê bà xấu xí ghê tởm, cho nên mới gϊếŧ chết bà, lời này là tự bản thân bà nói, đã sống mấy trăm năm rồi, đừng suốt ngày tự lừa mình dối người, giống như một kẻ điên."
Có lẽ lúc này Miêu bà bị tăng nhân chế ngự, lá gan của tôi lớn lên không ít, trực tiếp đem lời trong lòng nói ra.
Nói xong, lại cảm thấy bản thân quá mức hùng hổ, dọa người.
Điều này sẽ không khiến tăng nhân cảm thấy tôi không đủ từ bi chứ?
Tôi có chút thấp thỏm, vì thế lại lén lút đưa mắt nhìn tăng nhân, ai biết hắn ta căn bản không để ý đến chỗ này, ngược lại luôn nhìn chằm chằm hòn đá đỏ rực, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau mới buông chân ra, cúi đầu nhìn Miêu bà, giọng nói tràn đầy nghi hoặc.
"Ngươi dùng đá thần nhiều như vậy, lẽ nào không sợ bị nó phản phệ à?"
"Phản phệ lại ta như thế nào?" Miêu bà lạnh lùng cười, "Dù sao cũng chỉ là chịu nhiều đau đớn hơn một chút, ta đã bị nguyền rủa, vĩnh viễn không chết, lẽ nào còn sợ nó?"
"Lợi hai lợi hại! Quả thực là yêu trung hào kiệt." Tăng nhân ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên mở miệng khen ngợi Miêu bà, không những tán dương, còn đem Miêu bà biến trở lại hình dạng ban đầu, khách khí đỡ lên.
Tôi nhìn mà sửng sốt, Miêu bà cũng nhíu chặt mi, vẻ mặt cảnh giác nhìn tăng nhân, "Ngươi đang có chủ ý gì?"
"Ta có thể có chủ ý gì?"
Tăng nhân vui vẻ, chỉ chỉ tôi nói: "Ta chỉ qua là tán tu ở nhân gian, biết hai ba điểm thuật pháp, hôm qua lúc giải sâm ở chùa Lĩnh Nam gặp được vị này.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy vị cô nương này khí tức không đúng, nhưng một chốc nhìn không ra manh mối, sau đó lúc sắp đi, ta cố ý tặng cô một con rùa, cả người cũng teo nhỏ lại trốn ở trong mai, muốn xem xem rốt cuộc là có chuyện gì, bất quá ngốc không bao lâu thì phát hiện cô bị gϊếŧ chết rồi."
"Nói mới nhớ, ta còn cứu cô một lần." Tăng nhân đột nhiên quay đầu lại, hướng tới ta cười một cái.
"Lúc linh hồn cô bị Quỷ Vương Chu Độ đó tóm lấy, ta trốn trong mai rùa, linh cơ vừa động, trước đó lấy máu làm vật trung gian đem linh hồn của cô rút ra, hắn ta cho rằng linh hồn của cô đã bị hắn bóp nát, trên thực tế thứ hắn bóp chẳng qua là con rối không khí mà thôi."
"A," Tôi sững sờ một lúc thì mới hiểu ra "Cho nên ngay từ đầu con rùa đó cắn tôi cũng không phải ngoài ý muốn?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là lúc đó cảm giác được nguy hiểm muốn để lại biện pháp dự phòng thôi, nói thế nào thì ta cũng là người tu hành, thứ làm được chính là mắt nhìn sáu phường tai nghe tám hướng, ngũ cảm mạnh hơn người thường."
"Dừng, không cần cảm tạ ta ha." Nhìn ra tôi muốn cảm ơn, hắn lại cười, xua tay nói: "Hôm đó ta chỉ là hiếu kì, cứu cô chẳng qua là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến."
Nói thật, hắn lớn lên trông rất bình thường, tướng mạo này nếu đi trong một đám người căn bản sẽ không ai để ý đến, nhưng khi hắn ta cười, đôi mắt sáng lên, những cái giơ tay nhắc chân cũng tự nhiên mà biến thành một loại khí chất, khiến cho cả người đặc biệt có thần thái.
Dùng cách nói của dân mạng, chính là rất có bầu không khí.
Nhưng bầu không khí này rất nhanh đã biến mất, vì Miêu bà bùm một tiếng, quỳ gối trước tăng nhân.
Tôi giật mình, tăng nhân hiển nhiên cũng sững sờ, lùi về sau vài bước muốn né tránh, tay áo lại bị Miêu bà gắt gao giữ lại.
"Đại sư, người giúp ta gϊếŧ Chu Độ được không? Người muốn ta làm gì ta đều đồng ý! Chỉ cần người gϊếŧ hắn, gϊếŧ Chu Độ, cái gì ta cũng có thể làm được!"
"Haizz, quan trọng là ta không có năng lực này ya, có điều," Hắn chuyển đề tài, ý vị thâm trường nói: "Nhưng ta biết ai có thể giúp ngươi."
Tác giả có lời muốn nói:
"Đại sư" : Hi hi, cắn câu rồi!