Chương 5: Bạn cùng bàn của tớ là một con hổ!
Nắng sớm chan hòa khắp mọi nơi. Hoa trong vườn vẫn còn đọng lại những hạt sương trong veo, tinh khiết như những viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời ấm áp. Bốn bề không gian yên lặng, chỉ có mấy bóng người đi tản bộ buổi sớm phía hồ Lớn, tất cả đều có một chút gì đó rất yên bình, làm lòng người thanh thản đến lạ!
Căn biệt thự của Trịnh gia lúc nào cũng rất im ắng, không khí không phải lúc nào cũng sôi động, từng bừng. Ai đi qua ngôi biệt thự này hầu hết đều giữ ý tứ, không hay ồn ào chỉ sợ náo động đến sự tĩnh lặng lạ lùng của nó.
Trong nhà, người làm đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ, không khí có phần nhanh chóng, khẩn trương bởi người hầu trong nhà ai cũng biết cậu chủ là một người luôn tuân thủ nghiêm ngặt thời gian.
Đúng sáu giờ ba mươi, Trịnh Cảnh Tuấn bước xuống nhà. Khuôn mặt Cảnh Tuấn lạnh băng, cậu cất giọng lành lạnh: "Lấy cho tôi một cốc nước lọc". Nói rồi Cảnh Tuấn điềm nhiên ngồi xuống, hai đan vào nhau đặt trên bàn, lưng hơi dựa ra sau, đôi mắt đen láy vô thức nhìn về nơi nào đó, khuôn mặt lạnh lùng hơi tựa ra sau, ánh mặt trời cũng vì thế mà ngoan ngoãn chiếu lên gương mặt tuấn tú, tất thảy đều không dễ nóng chảy mà vẫn tỏa ra cái cảm giác lạnh nhạt. Không gian gần như đọng lại trên khóe môi cong cong dễ nhìn. Người con trai anh tuấn đến thế này, một hai từ làm sao nói hết được!
Hôm nay Cảnh Tuấn vận đồ đồng phục của trường: áo sơ mi trắng có thắt một chiếc cà vạt màu đen bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo khoác đồng màu. Làm cho cậu không chỉ có phần lãnh đạm, nghiêm túc mà còn hiện lên nét gì đó cực kì anh tuấn, điển trai làm ai cũng không thể rời mắt khỏi.
Có thể nói, mỗi buổi sáng ở căn biệt thự của Trịnh thiếu luôn luôn rất thanh bình hoàn toàn trái ngược lại với tình cảnh ở Tống gia.
Vẫn là tiếng quản giáo, đốc thúc của An Nhiên gọi Nhã Ân thức dậy.
Vẫn là cuộc chạy Ma-ra-tông đến trường.
Có điều Nhã Ân hôm nay đặc biệt vui vẻ. Bởi vì hôm nay An Nhiên đã đến gọi nó đi học, thì ắt hẳn mọi thứ đều đã bình thường rồi.
Tuy nhiên, nó sai rồi. Bởi khi kim giây và kim phút gặp nhau tại số nhà 12 trên đường đồng hồ, bi kịch của nó sẽ bắt đầu với con người mang tên Trịnh Cảnh Tuấn kia.
——————————————————————————————————————————————————————————-
Nhã Ân bước những bước nhanh nhẹn vào lớp. Tâm tình nó lúc này cực cực kỳ vui, đó là một tin tốt cho Nhã Ân. Cũng là một tin xấu cho bạn bè của nó. Người ta hay nói "Ngựa quen đường cũ". Ắt hẳn hôm nay Tống tiểu thư sẽ có một màn "chào hỏi" bạn bè thật linh đình thay cho mấy ngày qua sống luôn trong trạng thái lo lắng.
Cảnh Tuấn cũng vừa bước đến lớp. Hôm nay cậu không đi xe buýt nên quần áo tương đối sạch sẽ, không có nhiều bụi bẩn. Cảnh Tuấn một mình một đường bước vào chỗ ngồi của mình, tay vẫn theo thói quen mà đút tay vào quần, mặt lạnh lùng.
Trong khi đó, Nhã Ân vẫn mê mệt với trò trêu ghẹo quen thuộc mà không biết chán:
" Nhược Minh à, cậu xem hôm nay hình như cậu mặc cái áo này hơi chật rồi này"
" Chính Lâm, cậu có biết không? Cậu đứng với An Nhiên chẳng khác gì số mười cả"
" Jenny, thử nhìn tấm ảnh hồi bé của cậu xem. Haha, đắng lòng bé gái bị mẹ cho ăn thiếu i-ốt"
Jenny: *lửa cháy ngùn ngụt*
" Mark, hôm qua tớ vừa thấy Shannon đi chơi với một anh bạn hot boy đấy"
"Lố bịch"- một giọng nói lạnh lùng bất ngờ cất lên từ đằng sau - Là giọng của Trịnh Cảnh Tuấn
Nhã Ân quay lại nhìn cậu ta, văng vẳng đằng sau là tiếng cười đắc chí của mấy nạn nhân vừa rồi.
Nó giậm giật đi về chỗ: " Đồ con hổ phá đám". Vừa nói, nó vừa lê chân về chỗ không thèm nếm xỉa đến Cảnh Tuấn đang ngồi ôn bài, ngồi xuống lẩm nhẩm mấy câu linh tinh chẳng ra đầu ra đuôi, giở trò con mèo.
"Trẻ con"-Cảnh Tuấn vừa nói mắt vừa dính chặt vào đống sách vở trên bàn, tỏ vẻ không quan tâm.
Nhã Ân quay người sang lườm Cảnh Tuấn một cái, cảm giác chán chường lại ùa về, tiếp tục lầm bầm một mình: "Cậu tưởng cậu người lớn sao?", " Thực ra tôi cũng đã rất chín chắn rồi, đủ để biết cậu chính là một con hổ đấy, Trịnh thiếu gia!".
Cảnh Tuấn: "Vậy sao?"
Hây ya!! Con người này, thật đúng là......
—————————————————————————————————————————————————————————-
Giờ ra chơiNơi nơi tràn ngập tiếng cười, không khí thoải mái, dễ chịu vô cùng. Đám con trai đứa thì chơi bóng rổ. Đứa thì đá bóng hoặc chơi bóng bàn, cả một vùng tỏa ra soái khí bức người. Có thể nói, nam sinh Đại Vũ đều rất tuấn tú, dễ nhìn. Nhưng nếu xét về một góc độ nào đó, Trịnh Cảnh Tuấn đương nhiên nổi bật nhất: Làn da trắng nhưng không ủy mị, cánh môi mỏng, đỏ, đôi mắt của cậu ta sâu và đen láy, lông mi dài, nhìn rất đẹp. Cậu ta tuy cao 1m80- không phải là chiều cao nổi bất nhất trường nhưng dáng người rất cân đối, vững chãi. Còn một điều đặc biệt, nam sinh ở đây hầu hết đều rất ga lăng. Nhưng xét về một góc độ nào đó, Trịnh Cảnh Tuấn..... đương nhiên không có trong đó. Chắc bạn đang tự hỏi tại sao lại thế ư? Bởi vì xung quanh cậu ta bao giờ cũng tỏa ra một cảm giác rất lạnh lùng, ai cũng không dám đến gần, vậy thì làm sao mà có cơ hội ga lặng với người ta được?
Được rồi, chúng ta trở về với chủ đề nữ sinh Đại Vũ.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu. Bọn hám trai này đang bu xung quanh sân bóng rổ chứ đâu. Nhưng Tống Nhã Ân đương nhiên không có ở đấy. Mà nó đang ngồi tự kỉ một mình ở góc căng tin từ từ uống cốc coca đầy đá.
Nhã Ân ngồi nhíu mày suy nghĩ, bắt chước điệu bộ nghiêm túc vừa rồi của Trịnh Cảnh Tuấn. Nhưng mà xem ra không được rồi! Bất lực! Nó ngán ngẩm rời căng tin đến thư viện, trên đường suy nghĩ nhiều đến nỗi trông khác gì người mất hồn.
" Tại sao cậu ta lại đối xử như thế với mình? Mình có làm gì đắc tội với cậu ta không nhỉ? Không! Chắc chắn là không! Nhưng tại sao cậu ta còn giở điệu bộ lạnh nhạt?"- Nhã Ân suy nghĩ trong đau khổ
" Đồ con hổ băng lãnh. Biếи ŧɦái! Đại biếи ŧɦái!"- Nó lẩm bẩm trong miệng.
"Ọc, ọc"- Bụng Nhã Ân lúc này tự nhiên đau nhói lên từng hồi, rồi tiếp theo cảm giác chóng mặt quay cuồng. Nó ngồi xuống chỗ ghế đá, mặt mày bỗng chốc trở nên nhăn nhó khó coi. Cũng dễ hiểu thôi, vừa sáng ra nó đã chạy phăng ra khỏi nhà vì sợ muộn, còn chưa kịp ăn sáng, lúc nãy lại còn tự kỉ gần hết cốc coca lạnh ở căng tin nữa. Thì hỏi không đau bụng mới lạ!
Nhã Ân quay đi quay lại một vòng.
"Hay quá! Chẳng có ai hết cả! Chỉ có mỗi một mình mình thôi"- Vừa nói nó vừa lấy tay ôm cái bụng đang đau thắt lên từng hồi, bước từng bước chậm rãi về phía phòng y tế cách đó tầm chín trăm mét.
Nhưng mà xem ra, ông trời vẫn chưa tiệt đường sống của nó. Có một cậu bạn tên Vũ Quang học lớp bên cạnh cũng thích thầm Nhã Ân từ hồi lớp 8. Đang ngồi nghỉ ngơi ở sân bóng, thấy cô bạn mặt nhăn mày nhó ôm bụng không ngừng than vãn. Cậu ta chớp lấy luôn thời cơ, bỏ cả đội ở đấy chạy lên phía hàng ghế đá gần thư viện.
" Nhã Ân, Nhã Ân, cậu bị đau bụng sao?"
" A, may quá! Vũ Quang! Tớ.. tớ.."
Chưa để Nhã Ân nói hết câu, Vũ Quang liền bế nó lên ngang người mình, làm cả người Nhã Ân mất cân bằng mà phải lấy hai tay ôm vòng cổ cậu ta, chiếc vòng tay cũng vì thế mà rớt vào mũ áo của Vũ Quang, tuy nhiên nó cũng chẳng hay biết. Nó chỉ có biết tròn mắt nhìn Vũ Quang, nhìn cậu bạn nói với mình: " Tớ bế cậu lên phòng y tế."
Được rồi! Nó không nói được lời nào, đứng hình vì bất ngờ. Thôi thì.. kệ đi! Đỡ phải cuốc bộ!
———————————————————————————————————————————————————————————-
An Nhiên chạy uỳnh uỵch xuống phòng y tế. Vừa chạy vừa thở dốc. Lúc đấy nó đang ở sân bóng, thấy bọn con trai lớp Vũ Quang nói, thế là nó bỏ luôn cả phong cảnh mĩ lệ nơi sân bóng rổ chạy đi tìm Nhã Ân. (Rơm: Thật là cảm động quá đi mà. Tớ mà đau bụng con bạn tớ bỏ rơi tớ ở phòng y tế một mình luôn. Cô đơn lắm! Lạnh lẽo lắm!. Con bạn của Rơm: Các bác cứ mặc kệ con bé nó điên đi ạ!)
" An Nhiên, tớ ở đây"- Nhã Ân vẫy tay An Nhiên về phía giường mình đang nằm.
An Nhiên bước đến. Vũ Quang đang ngồi bên giường của Nhã Ân, tay cầm cốc nước ấm. Bên cạnh là cô y tá đang kê đơn thuốc. Nhã Ân nằm trên giường, sắc mặt biểu hiện không được tốt cho lắm nhưng vẫn cố cười cho nó đỡ lo.
" Nhã Ân, tớ xin lỗi, là tại tớ. Cậu không sao chứ?"
" Không sao, không sao. Tớ vẫn khỏe như con lợn đây này."
An Nhiên cảm thấy lòng mình tự nhiên xót quá! Lúc đấy mà mình đi cùng với Nhã Ân, thì chắc nó đã đưa Nhã Ân đến phòng y tế sớm hơn. Nó quay sang Vũ Quang, nói:
- Cảm ơn cậu, Vũ Quang. May mà có cậu ở đấy!
- Không có gì. Cô y tá bảo Nhã Ân bị tụt huyết áp do không ăn sáng, uống thuốc nghỉ ngơi một tí là sẽ đỡ thôi. Cậu đừng lo quá!
- Ừ. Vậy thì cậu về lớp đi, có tớ ở đây rồi!
- Vậy thì tớ đi đây- Nói xong nó tươi cười nhìn Nhã Ân đầy hãnh diện, trên đường về lớp huýt sáo vui vẻ.
" An Nhiên, cậu khóc vì ăn năn đó hả?"- Đợi Vũ Quang khuất ra sau cánh của, Nhã Ân quay sang hỏi
" Mơ đi, Tống tiểu thư. An Nhiên tớ mà phải khóc vì một con lợn như cậu sao?"
" A...a! Từ khi nào cậu lại định nghĩa Tống tiểu thư tớ đây là một con lợn vậy hả?" - Nhã Ân khoái chí cù An Nhiên đến phát cười.
" Tớ chừa rồi. Hahahaha"-
Hai cô bạn làm cả một góc phòng y tế náo động lên hẳn. Tiếng cười át hẳn cái không khí tĩnh mịch ở dãy phòng. Làm mấy cô y tá trực thêm ca tuy mệ mỏi cũng phải mỉm cười nhìn hai đứa đầy trìu mến.
"An Nhiên, cậu không còn giận tớ đấy chứ?"
" Chuyện gì?"
" Thì là chuyện chữ kí của Tử Nguyên í."
" Tưởng gì! Cậu nghĩ tớ là loại người gì mà vì những chuyện cỏn con đó bỏ rơi bạn bè. Tớ quên lâu rồi."
" Vậy thì tốt quá."
Dừng lại một lúc nó nói tiếp- " Thực ra thì đợt trước đến nhà cậu, tớ thấy tờ giấy bị rơi ra, đều đã cất lên gác sách rồi. Cậu về tìm sẽ thấy"- Nhã Ân cười mỉm
An Nhiên cảm động vô cùng, chính là cảm giác nụ cười này của Nhã Ân chẳng khác gì thiên sứ. Quả thật không uổng công những ngày tháng nó chạy đi chạy lại xin xỏ chữ kí. Dù sao thì có còn hơn là không, đúng không nào?
" Tống Nhã Ân, tớ yêu cậu vô cùng!"- An Nhiên hét to lên
" Được rồi. Tớ biết tớ là người tốt mà. Haha"
Có An Nhiên đến, quả nhiên Nhã Ân thấy vui hơn hẳn, tâm tình cũng như thế mà phấn khởi, thoải mái hơn nhiều. Chẳng bù cho tên Trịnh Cảnh Tuấn kia. Ơ mà! Ây ya! Tại sao mình lại nghĩ đến cậu ta lúc này cơ chứ?
———————————————————————————————————————————————————————————
Cảnh Tuấn đút tay vào túi quần đi về phía ngăn tủ của mình. Cậu thuận tay mở cửa để lấy quần áo thay. Một đống thư tình từ đâu bay ra, rơi tung tóe trên mặt sàn. Cảnh Tuấn chậm rãi cúi xuống, nhặt từng cái một.
"From: Tuấn Ti Toe- 10B"-
"From: Tóc vàng hoe-10I"
"From: Bụng đầy mỡ-11I"
Vân vân và vân vân....
Cảnh Tuấn gộp đống thư lại thành một tập, mặt vẫn không chút biểu cảm. Mồ hồi trên trán vẫn không ngừng chảy ra, cậu lấy nhanh đồ, bước nhanh vào dãy phòng tắm.
-Phân cảnh nhà tắm
Tiếng nước trong phòng vệ sinh gần như đã tắt, chỉ còn mấy nam sinh vừa vào thay đồ trong phòng. Cảnh Tuấn cũng bước ra, tóc vẫn còn đọng nước. Thân trên vẫn chưa mặc gì để lộ ra một thân người cực cân đối, dễ nhìn. Cảnh Tuấn vớ lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, từ tốn cài từng khuy áo tiếp đến là thắt cà vạt. Nhìn cậu trong trạng thái này, chính là có cảm giác vô cùng "chân thực" mà để trái tim đạp lệch đi mấy nhịp (
Các chế cứ nghĩ trong sáng cho tuôi) . Cảnh Tuấn thuận tay lấy luôn chiếc khăn treo trên mắc vừa lau đầu vừa theo bản năng mà lắc qua lắc lại cho ráo nước. Cậu tiến lại về phía gương. Bỗng cảm thấy dưới chân mình lúc này tự nhiên có gì đó cồm cộm lên.
Là một chiếc vòng tay!!!
Của con gái?
Biếи ŧɦái!
Nhặt chiếc vòng tay lên, Cảnh Tuấn bước nhanh ra khỏi phòng tắm. Tay đút vào túi mà nghênh ngang bước đi.
Thực ra, trong lòng nó cũng không biết tại sao mình lại bất giác cầm cái lắc tay ấy lên như thế, chỉ là thấy có gì đó hay ho liền tiện tay cầm lên thôi.
Bất tri bất giác, Cảnh Tuấn nắm chặt chiếc vòng tay rồi đút vào túi quần như không muốn để cho ai biết!